“Cậu…thật là lợi hại. Vậy mà cũng có thể nhìn ra được.” Tuy lúc đó anh không phải thật tâm muốn nói như thế, nhưng dù sao thì đó cũng là lời cay nghiệt, mỗi lần nhớ tới anh vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
“Tôi biết anh là hạng người gì mà. Đương nhiên là nhìn ra được.” Đỗ Thiên Trạch vừa mỉm cười vừa nói. Phương Nghị rất thiện lương, rõ ràng không thích đàn ông, giờ anh đã biết cậu thích anh rồi nhưng lại không hề tỏ vẻ cách xa, còn xin lỗi giải thích với cậu. Thật hiếm có.
“Anh ơi, anh tỉnh rồi ạ” Đỗ Thiên Trạch vừa định nói thêm thì Phương Duyệt đã chạy ào vào, kéo Phương Nghị chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: “Anh đã ngủ hết một ngày một đêm rồi. Vú Em và Vú Anh cũng đợi anh ở ngoài bệnh viện suốt một ngày đêm. Anh mau ra khuyên nhủ tụi nó đi, bảo tụi nó về nhà đi. Anh không biết chứ lông của Vú Anh đã rối tung lên hết rồi. Một con chó lông vàng xinh đẹp giờ đã biến thành chó lang thang rồi. Nếu Ninh Phong thấy Vú Anh nhà anh ta biến thành như vậy, coi chừng có ý muốn bóp chết anh luôn đó.”
“Sao em lại không bảo Vú Em về” Phương Nghị có chút đau lòng. Vú Em cứ vậy mà canh giữ ở ngoài cả một ngày đêm sao
“Thì Vú Em cũng phải nghe em nói mới được chứ.” Phương Duyệt cau mày, nói: “Vú Em thấy anh bị hôn mê nên cứ kéo lấy anh suốt. Nó muốn kéo anh ngồi dậy nhưng không được, vì thế cứ chạy theo anh mãi cho tới bệnh viện. Bệnh viện không cho chó vào, Vú Em lại lo cho anh nên không chịu về nhà, cứ ngồi chờ ngay tại cửa bệnh viện. Vú Em không đi, Vú Anh cũng ở cùng với nó luôn. Vú Em thì không có vấn đề, nhưng Vú Anh xinh đẹp như vậy, em lo sẽ có người trộm nó đi mất, cho nên đã đặc biệt mướn một người tới trông chừng hai đứa nó, một ngày mất hai trăm tệ lận.”
Phương Nghị vừa mới bước ra cửa bệnh viện, Vú Em liền cực kỳ nhiệt tình mà nhào tới, chui vào trong ngực Phương Nghị rồi kêu ẩu ẩu~ như là đang hỏi anh đã khỏe lại chưa vậy.
“Vú Em, mày yên tâm. Thân thể tao rất tốt. Mày cùng Tiểu Duyệt về nhà trước đi.” Phương Nghị vỗ vỗ đầu v* Em rồi nói.
Vú Em nghe Phương Nghị nói nhưng vẫn có chút không yên lòng, nhưng nó rốt cuộc cũng đồng ý đi về với Phương Duyệt. Phương Nghị cảm thấy đầu vẫn còn có chút choáng nhưng không ảnh hưởng tới hành động bình thường, vì thế anh định hỏi bác sĩ có thể cho anh xuất viện luôn được hay không.
Quay trở lại phòng bệnh, Đỗ Thiên Trạch đang tựa người vào đầu giường nhìn di động, thấy anh trở lại liền cười cười như bình thường.
Phương Nghị lấy cớ bị choáng đầu quay về giường nằm, trong lòng thì âm thầm nghi ngờ Đỗ Thiên Trạch thích anh thật sao Nhìn biểu hiện trấn định của cậu thì thấy không giống lắm a. Chẳng lẽ Lăng Trì nói sai rồi
Không lâu sau, bác sĩ tới kiểm tra thân thể cho Phương Nghị, lại hỏi anh một vài tình huống, sau đó nói anh tốt nhất là ở lại thêm vài ngày nữa rồi hãy xuất viện để xem có để lại di chứng gì hay không. Đối với thân thể của mình, Phương Nghị vẫn rất chú ý. Nếu bác sĩ đã bảo ở lại, Phương Nghị cũng đành phải ở thêm vài ngày nữa, tuy rằng anh cảm thấy bản thân mình thật sự không sao cả.
Ăn xong cơm tối, Đỗ Thiên Trạch hỏi làm sao Hải Dương tìm thấy bọn họ. Căn biệt thự kia thoạt nhìn rất hẻo lánh, rất khó tìm.
“Chuyện này, cậu phải cảm ơn Đại Phi nhiều vào đó.” Hải Dương nói chuyện của Đại Phi cho bọn họ nghe. Kỳ thật, lúc Phương Duyệt muốn đi theo Đại Phi, anh đã có chút không tin. Đại Phi chỉ là một con chim, dù có thông minh hơn các con chim khác thì nó cũng vẫn là một con chim, làm sao có thể tìm ra Đỗ Thiên Trạch Cho nên, lúc nhìn thấy Đỗ Thiên Trạch ngay tại cửa biệt thự, Hải Dương đã bị kinh hách.
“Đại Phi đang quay chương trình thì bị kêu tới. Đình Sơn nói lúc đó trường quay rất rối loạn, giám chế rất tức giận đòi khấu trừ tiền lương của Đại Phi.” Đình Sơn cũng rất tức giận. Tuy Đại Phi khá hư, miệng lại tiện, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng phát sinh chuyện bãi công, tự dưng đùng một cái lại đòi bãi công khiến chương trình của bọn họ bị gián đoạn. Lúc đó, Đình Sơn có gọi điện cho Phương Duyệt, hỏi Phương Duyệt là Đại Phi có phải đã bay qua chỗ cô hay không, sau đó nói không cần Đại Phi nữa.
Lúc đó Phương Duyệt cũng đang bận rộn tìm Phương Nghị nên chỉ nói cho có lệ, vì thế chuyện Đại Phi tìm bọn họ, ngoại trừ vài đương sự ra thì chẳng còn ai biết đến. Đình Sơn đến giờ vẫn còn đang tức giận, nghe Phương Duyệt nói, Đại Phi cũng đã bắt đầu lấy tiền của tiệm đưa cho Đình Sơn rồi.
“Đại Phi rất thông minh.” Phương Nghị ở bên cạnh nói.
“Đúng vậy. Hai người có thể nhặt được cái mạng về đều là do công của Đại Phi cả.” Hải Dương có chút cảm khái mà nói. Từ chuyện của Phương Nghị, anh đã thấy được chỗ tốt của việc nuôi động vật. Không nói tới chuyện ở thời khắc mấu chốt có thể cứu được một cái mạng, động vật còn đối xử rất tốt với mình. Lúc Vú Em ngồi ở ngoài chờ Phương Nghị, anh không những cảm động mà trong lòng còn có chút nghen tị. Động vật có linh tính như vậy sao toàn để Phương Nghị gặp được thôi chứ
“Còn có Vú Em nữa.” Tuy lần này toàn phải dựa vào Đại Phi dẫn đường, nhưng kỳ thật công lao lớn nhất là của Vú Em.
“Đúng, còn có Vú Em.” Hải Dương gật đầu. Anh đi ra ngoài cửa nhìn xung quanh vài lần, phát hiện không có người nào ở ngoài thì mới đóng cửa lại, sau đó quay trở lại rồi nói với Đỗ Thiên Trạch: “Lần này là do Trì Thụy hẹn hai người tới”
“Đúng.” Nhắc tới Trì Thụy, biểu tình trên mặt của Đỗ Thiên Trạch nghiêm túc lên không ít. Lúc đó Lăng Trì đã nói “Nhưng Phương Nghị xấu quá, không phù hợp với tiêu chuẩn hạ đao của tao. Tao vốn để nó chết ngoài ý muốn. Ai ngờ Trì Thụy lại kêu luôn cả Phương Nghị tới. Xem ra hắn ta rất ghét Phương Nghị.”
Lăng Trì nói xong, Đỗ Thiên Trạch liền biết Lăng Trì có thể dễ dàng tóm lấy bọn họ, Trì Thụy đã ra không ít sức. Đường tới biệt thự rất hẻo lánh, cơ hồ không có một bóng người, xe cộ cũng rất ít, mà đoạn đường bọn họ bị chặn lại vừa vặn không có camera. Lăng Trì có thể tính toán được đoạn đường rồi chờ chặn bọn họ lại căn bản không phải trùng hợp mà là có dự mưu từ trước.
“Lăng Trì thế nào rồi” Tuy Đỗ Thiên Trạch nghi ngờ Trì Thụy, nhưng cậu cảm thấy Trì Thụy hẳn sẽ không hận bọn cậu đến mức phải tìm người giết như vậy đâu.
“Đã xác nhận gã ta chính là biến thái sát nhân cuồng khiến khắp nơi náo loạn trong hai năm gần đây. Tại nơi ở của gã, cảnh sát đã tìm ra được da của người bị hại…” Nói tới đây, Hải Dương có chút sởn tóc gáy nhưng anh vẫn thích thú mà dọa Đỗ Thiên Trạch: “Đại khái là khoảng ba năm trước Lăng Trì đã bắt đầu gây án, giết tổng cộng mười sáu người. Nạn nhân đều có chung một nguyên nhân mất máu quá nhiều mà chết. Nghe nói, đầu tiên gã sẽ chụp thuốc mê nạn nhân, sau đó cắt ba trăm sáu mươi đao lên người nạn nhân, chờ nạn nhân chết rồi thì lột da họ ra, ngâm vào trong một cái chai.” Nói thủ pháp biến thái của Lăng Trì xong, Hải Dương còn bỏ thêm một câu, “Nếu chúng tôi không tới đúng lúc, hai người các cậu cũng sẽ bị ngâm trong cái chai đó.”
Đỗ Thiên Trạch ngược lại không chú ý tới câu nói sau cùng của Hải Dương. Nếu Lăng Trì thật sự là người mà cảnh sát muốn tìm, hơn nữa Lăng Trì cũng tự nói gã đã theo dõi cậu từ rất lâu rồi, vậy gã chắc chắn không phải do Trì Thụy cố ý tìm tới. Khả năng lớn nhất chính là Trì Thụy có quen với Lăng Trì, lúc biết Lăng Trì muốn xuống tay với Đỗ Thiên Trạch thì mới cung cấp sự trợ giúp cho gã. Loại chuyện này, cho dù cậu có nói cho cảnh sát thì bọn họ cũng không điều tra ra được, hơn nữa cậu cũng không có chứng cứ. Đỗ Thiên Trạch vô lực xoa xoa ấn đường, cảm thấy sau này cậu không còn cách nào để đối mặt với Trì Thụy nữa, nhưng cố tình cậu lại phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Mặc dù Trì Thụy hẹn chúng tôi tới, nhưng gặp phải Lăng Trì là chuyện ngoài ý muốn. Không có liên quan đến tổng giám đốc Trì.” Loại chuyện này, Đỗ Thiên Trạch không định nói cho Hải Dương biết. Tuy miệng của Hải Dương rất kín, nhưng diễn xuất của Hải Dương không tốt. Nếu đã biết Trì Thụy có tham dự vào chuyện này, phỏng chừng lúc Hải Dương nhìn thấy Trì Thụy thì sẽ bị lộ ngay. Hơn nữa, bình thường Hải Dương cũng có tiếp xúc với khá nhiều người, không cẩn thận lỡ miệng một cái thì phiền toái.
Về phần an toàn của bản thân, Đỗ Thiên Trạch cũng không lo lắng gì nhiều. Tạm thời Trì Thụy sẽ không tìm ra được một Lăng Trì thứ hai nào khác. Hơn nữa, Trì Thụy cũng có thể tùy tiện tìm một cái cớ khiến bản thân chứng minh được sự trong sạch thoát khỏi hiềm nghi trong chuyện lần này. Có lẽ hắn không biết Lăng Trì đã bán hắn, vì thế cậu cứ nghe theo sự sắp xếp của Trì Thụy đi, giả bộ bản thân chẳng biết gì cả.
“Ừ.” Hải Dương gật đầu, nói tiếp: “Tôi cũng cảm thấy không liên quan tới tổng giám đốc Trì. Lúc hắn biết cậu bị mất tích thì cũng rất sốt suột, còn tìm vài người đi kiếm cậu nữa. Lúc cậu làm giải phẫu, tổng giám đốc Trì cũng có tới, còn dắt theo một con Tạng Ngao, nói là đã mua nó rồi, nhưng lúc mua lại không được thuận lợi, xem ra mạng của hắn đã định trước là không nuôi được chó nên muốn đưa con Tạng Ngao nhỏ này tới cửa hàng thú cưng. Nhưng Phương Duyệt lại nói con Tạng Ngao kia là giống thuần chủng, rất quý, không dám nhận.”
“Tổng giám đốc Trì là người không tệ.” Đỗ Thiên Trạch liếc mắt nhìn Phương Nghị một cái. Phương Nghị cảm thấy có chút lạ. Lời Lăng Trì nói anh cũng có nghe thấy. Rõ ràng chuyện này có liên quan tới Trì Thụy, sao Đỗ Thiên Trạch lại nói Trì Thụy không có liên quan Lúc đó Đỗ Thiên Trạch cũng có nghe thấy mà Nếu cậu nói không có, vậy nhất định là có đạo lý của cậu, Phương Nghị cũng đành phải ở bên cạnh không nói lời nào.
“Chuyện của Đại Phi.” Nếu đã không hiểu, Phương Nghị cũng không nghĩ tới nữa. Lại nói, anh cũng không quan tâm tới chuyện Trì Thụy rốt cuộc là làm sao, anh chỉ quan tâm tới chuyện cần phải giải quyết của Đại Phi mà thôi: “Chuyện của Đại Phi, mọi người đã nói hết rồi sao”
“Chưa.” Hải Dương lắc đầu. “Chu Sùng Văn nói chuyện nó dẫn chúng tôi đi tìm hai người không thể nói cho người khác biết, ngay cả Đình Sơn cũng vậy.”
“Quả thật là không thể nói.” Phương Nghị cũng nói. Meo Meo chỉ mới có chút kỹ năng như thế mà đã có người muốn trộm nó rồi. Nếu chuyện Đại Phi có thể tìm người bị truyền ra ngoài, phỏng chừng ngay cả Đình Sơn cũng không giữ được Đại Phi.
“Tôi biết rồi.” Hải Dương gật đầu. Sự tình nặng nhẹ như thế nào anh vẫn có thể phân ra rõ ràng.
Vài ngày sau, trong bệnh viện đều luôn có người, Phương Nghị muốn hỏi Đỗ Thiên Trạch về chuyện của Trì Thụy nhưng lại không tìm được cơ hội nào, thẳng đến khi xuất viện anh cũng không thể an tĩnh mà nói chuyện với Đỗ Thiên Trạch.
Trừ bỏ vài ngày đầu là do Phương Duyệt chăm nom, những ngày còn lại chỉ có một mình Hải Dương tới chăm. Đỗ Thiên Trạch nói, lần này là do cậu liên lụy Phương Nghị, chờ anh hết bệnh rồi sẽ bồi tội với Phương Nghị.
Đã trải qua một kiếp, kỳ thật Phương Nghị đã không còn để ý tới chuyện sống chết nữa. Nếu thật sự muốn anh chết, anh cũng không sợ hãi. Chuyện khiến anh không buông bỏ được nhất chính là cửa hàng thú cưng Trung Hoa Điền Viên. Anh không biết nếu anh chết rồi thì có còn ai chăm sóc cho Vú Em, chăm sóc cho mấy đứa nhỏ được Vú Em nhặt về hay không. Chính vì thế, anh không muốn chết lúc này.
Nhưng qua lần này, đã khiến Phương Nghị nhìn thấy rõ ràng con người của Đỗ Thiên Trạch. Ở bệnh viện, lúc không có chuyện gì làm, anh thường hay nhớ lại chuyện đã xảy ra khi mình bị trói. Không cần biết anh có nhớ được hay không, có một việc không thể phủ nhận chính là nếu Đỗ Thiên Trạch không giúp anh cản súng, thì anh đã nằm ở trong nhà xác rồi.
Ngẫm lại chuyện đời trước anh bị người anh em của mình đẩy ra chắn đao, lại nhớ lại đời này Đỗ Thiên Trạch cản súng giúp mình, Phương Nghị cảm thấy mình sống lại thật không uổng phí chút nào. Không chỉ gặp được Vú Em, anh còn gặp được một người bạn nghĩa khí như Đỗ Thiên Trạch, coi như đời trước anh đã tích đủ đức rồi.
Thương thế của Đỗ Thiên Trạch vẫn chưa tốt, vì thế vai chính trong bộ phim truyền hình kia phải đổi người. Hoàng Bách Kỳ cũng cố ý tới đây thăm cậu, luôn cảm khái Đỗ Thiên Trạch bị thương thật không đúng thời điểm. Nhưng ông cũng có nói, ông vẫn sẽ tiếp tục để ý vài kịch bản tốt cho Đỗ Thiên Trạch.
Phương Nghị được xuất viện không bao lâu thì Trì Thụy đã tự mình lái xe tới cửa hàng thăm anh, còn đưa con Tạng Ngao nhỏ cho anh. Tạng Ngao này đúng thật là giống thuần chủng rất hiếm có. Nếu không có vài chục vạn thì đừng hòng mua được con chó quý như vậy. Phương Nghị không muốn nhận, nhưng nhìn thấy con Tạng Ngao nhỏ cứ luôn gào thét bên cạnh Trì Thụy, Phương Nghị lại có chút không đành lòng. Anh còn chưa ra quyết định, Vú Em đã chạy tới mở ***g sát trong tay Trì Thụy, dắt Tiểu Tạng Ngao ra sân sau. Được rồi, không cần phải rối rắm chi nữa.
“Anh nhận con Tạng Ngao này thì tôi yên tâm rồi.” Trì Thụy thở ra một hơi dài, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Phương Nghị.
Phương Nghị có chút buồn rầu. Con Tạng Ngao này trị giá nhiều tiền lắm đó, nếu không trả tiền lại thì không được tốt lắm, nhưng tới mấy chục vạn lận nha, nghĩ lại xót của chết. Phương Nghị sầu tới mức hai hàng lông mày đều nhíu lại một chỗ, sau đó ngẩng đầu nói với Trì Thụy: “Con Tạng Ngao này anh mua bao nhiêu tiền Tôi trả tiền lại cho anh.”
“Không cần đâu.” Bởi vì biểu hiện của Phương Nghị rất rõ ràng, Trì Thụy vừa nhìn liền biết anh đang nghĩ gì nên rất khách khí mà nói: “Nếu không phải tôi nhờ hai người tới nhìn con Tạng Ngao này, hai người cũng sẽ không gặp phải biến thái sát nhân cuồng. Con Tạng Ngao nhỏ này xem như là quà tôi bồi tội với anh. Anh ngàn vạn lần phải nhận lấy. Nếu không trong lòng tôi sẽ bất an.”