Bữa cơm này Đỗ Thiên Trạch ăn đến kinh hồn táng đảm. Lữ Giai Ninh thì quá hòa ái, Phương Khiêm lại cứ giữ vẻ mặt sa sầm, thậm chí ngay cả Phương Nghị cũng không chịu nói lý, ai nói gì Phương Nghị cũng không chịu nghe.
Tiễn vợ chồng Phương Khiêm về xong, Đỗ Thiên Trạch liền thở ra một hơi, rồi quay đầu nói với Phương Nghị: “Theo em lên lầu. Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Sao thế” Phương Nghị thấy vẻ mặt Đỗ Thiên Trạch hơi trầm trọng, nhưng anh lại không biết anh đã làm gì sai khiến cậu giận.
“Anh… Không thích em đến ở với anh” Đỗ Thiên Trạch có chút chần chờ. Ban đầu cậu cảm thấy Phương Nghị gây chuyện là vì muốn tốt cho cậu, nhưng sau đó cậu đã đồng ý tới đây ở rồi mà Phương Nghị vẫn cứ nhất quyết không chịu, chẳng lẽ Phương Nghị thật sự không muốn cậu tới ở sao
“Không…Không phải.” Phương Nghị vội vàng giải thích: “Mấy vị minh tinh như em không phải rất chú trọng sự riêng tư sao Hơn nữa ở đây nhiều người miệng tạp. Anh lo em ở đây sẽ khó chịu, cho nên mới không muốn để em tới. Em đừng để ý đến lời chú út nói. Chú ấy nhất định là đã đồng ý chuyện của chúng ta rồi. Nếu chú không đồng ý thì chú sẽ nói thẳng.”
“Không sao. Em muốn ở đây, được không” Đỗ Thiên Trạch nghe Phương Nghị nói xong, cuối cùng mới yên tâm được một tí.
“Được mà.” Phương Nghị gật đầu. Dù sao thì không gian trên lầu ba cũng rất lớn, thêm một người cũng không chiếm bao nhiêu diện tích. Hơn nữa, nếu bọn họ ở cùng một chỗ thì dễ bồi dưỡng tình cảm hơn.
“Vậy chờ em vài ngày, em sẽ dọn qua đây.” Đối với người như Phương Nghị, Đỗ Thiên Trạch quyết định phát động chiến lược da mặt dày, nếu không thì khó tóm người vào tay được a.
“Được. Khi nào em chuyển nhà thì nói với anh, anh tới giúp em. Hôm nay anh sẽ nhờ người dọn phòng cho em. Em xem em muốn ở phòng nào” Phương Nghị dẫn Đỗ Thiên Trạch lên lầu ba dạo một vòng. Cậu vô tình phát hiện Phương Nghị còn có một phòng tập thể hình. Phương Nghị cười ha ha nói bộ dáng của anh như vậy thì phải có chút công phu mới được.
Đỗ Thiên Trạch chọn một phòng cách phòng của Phương Nghị không xa. Sau đó, cậu bảo Phương Nghị dọn dẹp luôn cả phòng bếp vì sau này có thể cậu sẽ dùng tới.
Sau khi giải quyết xong vấn đề ở chung, kế tiếp cũng nên giải quyết những chuyện khác. Phương Nghị dựa theo yêu cầu của Đỗ Thiên Trạch, gọi Ninh Phong, Chu Sùng Văn và Chu Khởi Mộng tới. Phương Nghị nói, ba người này chính là đoàn quân sư của anh. Tuy họ không có chút khuôn mẫu nào, nhưng kỹ thuật lại không tệ.
Đỗ Thiên Trạch cũng gọi Hải Dương tới. Chờ mọi người đến đông đủ rồi, Đỗ Thiên Trạch mới kể lại tỉ mỉ chuyện ngày đó bị bắt cóc. Sau đó, họ lại phát hiện ra, biệt thự mà Trì Thụy có mặt lúc đó cách căn biệt thự mà bọn họ bị bắt chưa tới hai cây số.
“Có vấn đề.” Ninh Phong nghe Đỗ Thiên Trạch kể xong liền nói thẳng. Chu Sùng Văn và Chu Khởi Mộng ở bên cạnh cũng gật đầu.
“Mấy ngày trước có người mời tôi tới nhà tù giúp đỡ. Tôi liền thừa dịp tìm Hoa Tử Dịch hỏi thăm chút đỉnh. Gã nói ban đầu gã ngược đãi chó mèo rất tùy ý, sau đó thì có người chỉ đạo nên thủ đoạn mới dần dần cao minh hơn. Nhưng gã là người thích khoe khoang thích trực tiếp, cảm thấy làm theo lời người kia rất phiền toái, nên có rất nhiều lúc gã không nghe, vì thế mới để lộ ra nhiều sơ hở như vậy. Người kia, hẳn chính là người mà mọi người đang nói.” Chu Khởi Mộng bổ sung thêm.
“Gã có nói vì sao Trì Thụy lại chỉ đạo gã hay không” Về chuyện động cơ gây án của Trì Thụy, Đỗ Thiên Trạch cảm thấy rất kỳ quái. Vì sao người có địa vị, có thân phận lại có sở thích kỳ quái như vậy
“Có. Gã nói là nhìn những con thú đó không vừa mắt.” Lúc đó nghe xong, Chu Khởi Mộng cũng không tin, nhưng có một chi tiết: “Hoa Tử Dịch còn nói, mỗi lần Trì Thụy chỉ đạo cho gã, hắn đều sẽ ở bên cạnh nhìn gã ra tay. Nếu hắn không mặt, hắn sẽ bắt gã quay lại video rồi gửi qua cho hắn. Là người cũng rất thích ngược đãi động vật nhưng hắn lại chưa từng tự mình ra tay.”
“Tôi hoài nghi, những vụ án mà Lăng Trì gây ra, đằng sau cũng có bút tích của Trì Thụy. Tôi vừa mới tra ra được một chút manh mối. Mọi người có thể xem qua.” Chu Sùng Văn lấy một tệp tư liệu ném lên bàn. Chu Khởi Mộng và Ninh Phong xem xong không nói gì, chỉ đưa tư liệu cho Đỗ Thiên Trạch.
Trên tư liệu nói, Lăng Trì có bệnh tâm thần, tuy phạm tội rất nghiêm trọng, nhưng chắc chắn sẽ không bị phán án tử hình, cùng lắm thì chỉ phán gã ở tù chung thân mà thôi. Lúc Đỗ Thiên Trạch ở trong bệnh viện dưỡng thương cũng đã xem qua một loạt tài liệu. Lăng Trì giết nhiều người, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực, hẳn là phải phán án tử hình mới đúng. Kết quả giờ lại không phán án tử hình, ngược lại lại phán án chung thân, phỏng chừng là đã có người nhúng tay vào.
Có thể sửa từ án tử hình thành án chung thân, vậy chứng minh người đứng sau lưng Lăng Trì có thể lực không nhỏ. Chờ chuyện này qua đi, đợi đại đa số mọi người đều quên Lăng Trì rồi, đến lúc đó lại sửa án chung thân của Lăng Trì thành án giam vài năm, quả thực là dễ như trở lòng bàn tay. Nhưng người bình thường thì không thể làm được.
“Đây là tư liệu tôi vừa tra được mấy ngày trước. Sau đó tôi bắt đầu điều tra nguồn gốc, phát hiện ra gia thế của Lăng Trì. Mấy người chắn chắn sẽ không tin đâu. Gã là quan tam đại*. Ông nội và cha gã đang nắm giữ chức quan rất lớn. Gã là trưởng tôn, được người nhà cực kỳ nuông chiều, vi phạm pháp lệnh chỉ là chuyện nhỏ. Không cần người nhà gã ra tay cũng sẽ có người tự động giúp gã áp chế loạt án tử này. Chuyện lần này có chút lớn. Người nhà gã biết giờ giúp gã thoát khỏi tù tội thì sẽ khiến nhiều người tức giận, đối với tiền đồ cũng không tốt cho nên mới chờ đợi thời cơ. Chờ chuyện này bình ổn rồi thì sẽ lặng lẽ nghĩ cách giúp gã thoát ra.” Lúc Chu Sùng Văn nói, sắc mặt của anh rất nghiêm túc. Mấy hành vi trước kia của Lăng Trì cũng không thể xem như là chuyện nhỏ được. Gã dẫn vài em gái về nhà sau đó giải phẫu con nhà người ta, trực tiếp cắt bỏ buồng trứng của họ dù người ta chả đau ốm bệnh tật gì.
*quan tam đại: đời thứ ba của mấy ông quan chức lớn
“Gia thế của gã quá lớn, lại còn che dấu rất sâu. Cho dù tôi có nói thêm nữa thì mấy người chắc cũng không biết. Tôi chỉ nói để mọi người hiểu thêm chút mà thôi. Chuyện tiếp theo mới là chuyện tôi muốn nói đây. Lăng Trì và Trì Thụy từng học chung một trường, hơn nữa có quan hệ đặc biệt tốt. Ngoài ra, nghe nói Trì Thụy có đầu óc khá lợi hại, không chỉ ở phương diện thương nghiệp thôi đâu.”
“Ý anh là…lúc Lăng Trì gây án, có khả năng người ở sau lưng chỉ điểm cho gã là Trì Thụy” Phương Nghị nghe tới đó, mới kịp phản ứng: “Nhưng tại sao Bọn họ đâu có ân oán gì với những nạn nhân đó.”
“Có một danh từ, không biết cậu đã nghe qua chưa. Nó gọi là tâm lý biến thái. Kỳ thật loại tâm lý này, đại đa số người đều có. Cuộc sống bình thường quá phiền chán thì sẽ tự đi tìm sự kích thích cho riêng mình, sau đó phát triển ra đủ loại sở thích. Người bình thường tìm sự kích thích chỉ làm ra vài chuyện nhỏ nhặt lẻ tẻ. Nhưng đối với người có quyền có thế, bọn họ có thể tìm được sự kích thích cao hơn, phong phú hơn. Nhưng qua một thời gian, bọn họ sẽ chán ngấy. Lúc này, chuyện phạm tội giết người mới là chuyện thú vị đối với bọn họ. Việc này, đối với người bình thường thì rất khó xử lý, nhưng đối với bọn họ mà nói thì chỉ hơi chút phiền toái mà thôi, lúc nào cũng có thể toàn thân trở ra được cả.” Vì để Phương Nghị có thể hiểu hết được ý tứ của mình, Chu Khởi Mộng đã dùng lời nói trắng trợn nhất để giải thích tâm lý của Lăng Trì. Nhưng rốt cuộc Trì Thụy có tâm lý thế nào thì anh không biết, anh thậm chí còn chưa từng gặp mặt Trì Thụy, chỉ thấy hắn qua phim truyền hình mà thôi.
“Ồ, hóa ra là như vậy. Nếu bọn họ cảm thấy nhàm chán rồi ra ngoài nhặt động vật, cứu người thì tốt rồi, đánh đánh giết giết chả có ý nghĩa gì sất.” Giờ Phương Nghị chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện mình làm đời trước thì anh sẽ lập tức cảm thấy bản thân mình ngu xuẩn, lãng phí biết bao nhiêu thời gian. Kiếp này thật tốt. Mỗi ngày đều được chăm sóc đám thú, không chỉ trong lòng an bình mà cuộc sống thường ngày cũng rất phong phú.
“Cậu tưởng ai cũng ngốc như cậu sao” Chu Khởi Mộng liếc trắng mắt: “Kỳ thật thôi miên cũng là hành động phạm pháp. Nhưng nó rất kích thích, rất thú vị. Nếu không, cậu nghĩ cậu chỉ có nhiêu đó tiền mà mời được tôi tới sao”
“Thật hả” Phương Nghị lộ vẻ mặt không tin: “Anh thật sự nghĩ thế sao”
“Đương nhiên. Đây chính là cảm giác kích thích lúc phạm tội.” Chu Khởi Mộng đáp.
“Vậy tôi đã cho anh cơ hội phạm tội rồi, sau này đừng có tới đòi tiền tôi nữa.” Phương Nghị lập tức hùa theo Chu Khởi Mộng. Anh đã sớm biết thôi miên là phạm pháp rồi. Nhưng có vài người không trị thì không được. Chu Khởi Mộng có kỹ thuật thôi miên tốt, là một phương pháp hữu hiệu nhất lại ôn hòa nhất.
“Cậu….”
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Ninh Phong phất tay: “Dạo này việc thu mua của tôi cũng gặp chút phiền toái. Không biết ai ở sau lưng động tay động chân. Nếu cậu có thể đào ra được chuyện của Lăng Trì thì giúp tôi điều tra luôn đi, xem rốt cuộc là ai đang đối nghịch với tôi. Cách làm việc của Trì Thụy rất giảo hoạt. Hiện giờ chúng ta chỉ là hoài nghi mà thôi, lại không có chứng cớ, muốn làm gì hắn thì cũng không được. Vẫn nên xem xét phải xử lý chuyện trước mắt đi.”
“Ninh đại thần.” Ninh Phong nói xong, Hải Dương chợt chạy tới bên cạnh Ninh Phong rồi nói: “Dạo này có vai gì tốt cho Thiên Trạch nhà tôi không Hợp đồng của cậu ấy sắp hết hạn rồi, không muốn đóng phim do công ty đề cử nữa, nhưng lại không từ chối được. Anh có thể tìm giúp cậu ấy một vai trông có vẻ đỉnh đỉnh một chút được không Dạo này Trì Thụy luôn tìm kịch bản tốt đưa cho tôi, chả có lấy một vai dở nào.”
“Không thành vấn đề.” Ninh Phong rất hào sảng mà nói.
“Thật sao” Hải Dương nhìn bộ dáng của Ninh Phong, cảm thấy có chút không chân thật lắm.
“Dạo này studio của tôi đang định quay một bộ phim điện ảnh, vừa lúc còn chưa tìm được người đóng vai chính, Thiên Trạch có thể qua thử một chút.”
“Đầu tư nhiều lắm hả” Hải Dương cẩn thận hỏi.
“Chắc khoảng bốn năm trăm vạn. Là một bộ phim hài. Nhân vật chính đều là nam, rất hủy hình tượng. Mấy người có muốn thử một chút không Ngoại trừ cái này ra thì giờ đang trong quá trình quay phim rồi, không có kịch bản nào hay hết.” Vốn Ninh Phong định qua trận này thì mới quay bởi vì anh chưa tìm được nam chính. Tuy hình tượng của Đỗ Thiên Trạch và nhân vật chính khác nhau, nhưng diễn xuất của Đỗ Thiên Trạch không tệ. Nếu cậu thật sự chăm chỉ thì cũng có thể diễn vai đó.
“Tôi nhận.” Không chờ Hải Dương nói, Đỗ Thiên Trạch đã nói trước: “Tôi trước giờ chưa từng đóng vai nam chính trong phim điện ảnh đâu. Cám ơn anh Ninh.”
Đỗ Thiên Trạch nhận đóng phim chủ yếu là vì có thể lấy cớ từ chối kịch bản Trì Thụy đưa tới, hơn nữa cậu cũng tin con người của Ninh Phong. Kịch bản được Ninh Phong coi trọng nhất định sẽ không dở.
Mấy người thảo luận hết nửa ngày, cuối cùng kết luận lại là án binh bất động, cứ giả vờ như không biết chuyện Trì Thụy làm, cứ sinh hoạt bình thường như trước. Chu Khởi Mộng nói, cho dù Trì Thụy có thông minh tới đâu thì cũng sẽ lưu lại dấu vết. Chuyện bọn họ làm chỉ có thể chờ đợi, chờ đến khi Trì Thụy lộ ra dấu vết thì thôi.
Đỗ Thiên Trạch rốt cuộc cũng thở ra một hơi. Chuyện kịch bản rốt cuộc cũng đã được giải quyết.
Xem hết quyển kịch bản Ninh Phong đưa trong vòng một đêm, Đỗ Thiên Trạch mới phát hiện cậu quả thật không hợp với kịch bản này. Hình tượng của cậu và nhân vật khác nhau quá lớn. Quả thật rất khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất của cậu. Nhưng kịch bản rất có ý nghĩa, cách sắp đặt của rất tốt. Nếu cậu có thể diễn tốt, nói không chừng đây là thời cơ để cậu chuyển mình.
Có bộ kịch bản này, Đỗ Thiên Trạch tới công ty cũng có thể an tâm hơn chút. Vừa mới đến cửa công ty, Đỗ Thiên Trạch chợt phát hiện có người dắt Vú Em đi qua.
“Xin chờ một chút.” Đỗ Thiên Trạch bước nhanh tới, tóm lấy người kia.
“Chuyện gì” Người kia quay đầu lại, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Đỗ Thiên Trạch không nhìn kỹ người đó, chỉ nhìn chăm chăm vào con chó mà người đó dắt. Con chó này nhìn sơ qua rất giống Vú Em, nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn có điểm khác nhau. Hơn nữa con chó này không có chút phản ứng gì với cậu. Cậu nhìn lầm rồi.
“Rất xin lỗi. Tôi nhìn lầm chó rồi.” Đỗ Thiên Trạch rất lễ phép mà xin lỗi.
“Chó cũng có thể nhìn lầm sao Chẳng lẽ cậu từng nhìn thấy có con chó nào giống chó nhà tôi à” Người kia thấy Đỗ Thiên Trạch lễ phép xin lỗi, vốn không định truy cứu, nhưng Đỗ Thiên Trạch lại nói nhìn lầm chó, nói thế nào thì cũng có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
“Thật ngại.” Đỗ Thiên Trạch mở di động, phóng to ảnh chụp của Vú Em lên. Tuy cậu đã nhìn lầm, nhưng cậu nghi ngờ con chó này là anh em của Vú Em, nếu không thì sao có thể giống như vậy được. Tuy tụi Số 1, Số 2, Số 3 và Số 4 cũng khá giống Vú Em, nhưng hình thể tụi nó khác nhau. Con chó này vừa có màu lông giống Vú Em, hình thể lại cũng tương đương với nó. Nếu cậu không sống chung với Vú Em một thời gian, Đỗ Thiên Trạch chắc chắn sẽ không nhìn ra được con chó này có chỗ khác với Vú Em.”