Người phụ nữ kia thấy Cố Nhược Ngu đi tới nhưng cô ta không hề có phản ứng, vẫn nhìn thẳng Lâm Gia Ý với vẻ mỉa mai, "Lâm tiểu thư, chuyện các người tôi biết rõ ràng, tôi khuyên cô đừng có nghĩ quá nhiều, cô không phải kẻ đầu tiên muốn làm Chu phu nhân, cũng tuyệt đối không phải kẻ cuối cùng. Tốt nhất là cô nên một vừa hai phải, còn không đừng trách tôi không nhắc nhở."
Cố Nhược Ngu nghe người phụ nữ này nói xong thì chấn động, chẳng lẽ cô ta là vợ Chu Khiêm? Cô theo bản năng muốn nhìn Lâm Gia Ý. Quả nhiên, Lâm Gia Ý sắc mặt không tốt, tay ở trong ống tay áo gắt gao nắm thành quyền, có lẽ móng tay đều đâm vào trong thịt.
Người kia có lẽ là thấy Lâm Gia Ý không nói gì, lại tiếp tục nói, "Cô tốt xấu gì cũng là người có uy tín danh dự, đừng để tôi phải làm to chuyện, đối với chúng ta đều không tốt. Chu Khiêm hắn sẽ không ly hôn với tôi, hắn, không, dám." Cô ta chậm rì rì nói xong mấy chữ cuối cùng.
"Nếu chị chắc chắn như vậy thì còn xuất hiện ở trước mặt tôi làm gì?" Lâm Gia Ý mặt không biểu tình nói, nhìn không ra là buồn hay giận.
"Cô......!" Không nghĩ tới Lâm Gia Ý lại dầu muối không ăn, người phụ nữ kia tức giận nói, "Xem ra không cho cô chút giáo huấn không được." Nói xong, hướng tới mấy người đàn ông bên cạnh nâng cằm ra hiệu.
Cố Nhược Ngu kinh hãi, một bước đứng chắn trước mặt Lâm Gia Ý, "Các người muốn làm gì?"
"Tiểu muội muội, nơi này không có chuyện của cô, không muốn bị máu dây lên người thì tránh ra. Nghe nói chiếc Posche này là Chu Khiêm mua cho cô? Hừ, đập cho tôi."
Vừa dứt lời, mấy người đàn ông cầm ống thép bắt đầu đập lên chiếc Posche màu trắng bên cạnh Lâm Gia Ý. Nhất thời âm thanh chói tai vang lên trong gara ngầm yên tĩnh.
Lâm Gia Ý đột nhiên xông lên, giữ chặt tay một người đàn ông, "Các người không được đập, dừng tay cho tôi!"
"Gia Ý!" Cố Nhược Ngu đứng phía sau mà thấy kinh hồn táng đảm, sợ kia cây ống thép kia đập lên người Lâm Gia Ý. Người đàn ông bị Lâm Gia Ý kéo tay cũng là dạng thân thể khoẻ mạnh, chỉ nhẹ vung tay liền đẩy Lâm Gia Ý sang một bên. Lại tiếp tục phang lên xe, kính chiếu hậu và cửa kính đã vỡ vụn.
Lâm Gia Ý giống như đã điên rồi, cô nhào lên, liều mạng giữ chặt kẻ đang đập xe, "Các ngươi mau dừng lại cho ta!" Lại bị hai người đàn ông đè bả vai, tiếp theo, người phụ nữ kia đi đến, ra một bạt tai, mặt trái Lâm Gia Ý bị đánh lật sang một bên, nháy mắt liền sưng đỏ.
"Đây là giáo huấn dành cho cô, xem cô về sau còn câu dẫn Chu Khiêm như thế nào!" Nói xong, cô ta ngồi lên một chiếc xe bên cạnh, phóng đi như bay. Để lại mấy cái người đàn ông tiếp tục ở lại đập xe.
Lâm Gia Ý giờ phút này đã nhũn trên mặt đất không đứng dậy nổi, Cố Nhược Ngu không có cách nào đành lấy di động gọi 110 (cảnh sát). Sau đó cô đến nâng Lâm Gia Ý dậy, "Gia Ý, chẳng qua chỉ là một chiếc xe, cậu bị thương phải làm sao đây?"
Lâm Gia Ý ngẩng đầu vô thần nhìn cô, "Xe này là anh ấy tặng tớ lần sinh nhật trước."
Cố Nhược Ngu quả thực tức giận đến muốn chửi bậy, vợ của người đàn ông kia cũng đã khi dễ đến trên đầu cậu, cậu còn ở đây vì một chiếc xe mà thương tâm muốn chết.
"Lâm Gia Ý, cậu nhìn xem cậu hiện tại giống cái gì! Cậu vẫn là cậu hay sao?"
Lâm Gia Ý nghe vậy, hoảng hốt một trận, lại thấp giọng nói, "Đúng vậy, tớ cũng không phải chính mình nữa rồi."
Xe bị đập xong, mấy người đàn ông cũng thu tay lại rời khỏi. Lâm Gia Ý nhìn xe bị đập đến nát nhừ, thở dài, "Tớ sớm biết rằng có ngày hôm nay."
Cố Nhược Ngu còn muốn mắng cô tỉnh ra, lại nghe thấy có xe tiếng cảnh sát. Cuối cùng, hai người đều bị đưa tới đồn công an lấy khẩu cung.
Cố Nhược Ngu nhìn Lâm Gia Ý đang ngồi một bên, gương mặt sưng đỏ, hốc mắt phiếm hồng, trên cánh tay còn bị trầy da, thật là chật vật.
"Gia Ý......"
"A Ngu, cậu đừng nói nữa, chuyện này tớ đã nghĩ tới. Không trách được người khác."
Cố Nhược Ngu không thể nhìn cô một vẻ tử khí trầm trầm, còn đang muốn nói vài câu, thì điện thoại đổ chuông, là Tưởng Trọng Lâm gọi tới.
"Chuyện là như thế nào? Cô vậy mà còn đem chính mình chui vào đồn công an?"
Cố Nhược Ngu kinh hãi, "Sao anh biết?"
"Cô đừng hỏi là làm sao mà tôi biết được. Cô vẫn nên ngẫm lại làm sao giải thích rõ ràng cho tôi thì hơn."
"Anh hiện tại ở đâu?"
"Trên đường tới đồn công an."
"......"
Còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã bang một tiếng cắt đứt điện thoại. Có thể nghe ra tâm tình của Tưởng Trọng Lâm rất không tốt, Cố Nhược Ngu bị bắt tại trận, ngượng ngùng buông điện thoại.
"Tưởng Trọng Lâm?" Lâm Gia Ý nghiêng đầu hỏi.
Cố Nhược Ngu gật đầu.
Lâm Gia Ý cười khẽ một tiếng, "Anh ta thật ra đối với cậu rất sốt ruột."
Cố Nhược Ngu cũng không biết nói gì tiếp, hai người liền rơi trầm mặc chưa từng có. Đến tận lúc Tưởng Trọng Lâm từ cửa tiến vào.
Có thể thấy anh đi rất vội vàng, còn hơi thở dốc, đầu mày cau lại rất chặt, vẻ mặt u ám bao phủ. Nhìn qua giống như là một vị hắc diện thần, Cố Nhược Ngu bỗng nhiên không biết phải giải thích như thế nào.
Tưởng Trọng Lâm đi trước mặt hai người, nhìn thảm trạng trên người Lâm Gia Ý, lại kéo Cố Nhược Ngu lên đánh giá toàn thân, "Cô không bị thương chỗ nào chứ."
Cố Nhược Ngu không thích ở trước mặt mọi người mà bị anh túm giống như đứa nhỏ mà xem xét, tránh ra hắn tay, lui hai bước, "Không, không có, tôi không bị thương."
Tưởng Trọng Lâm thấy cô thật sự không có việc gì, lúc này mới hỏi, "Cô thật có bản lĩnh a, lăn lộn đến cả đồn công an. Cùng tôi đi về."
Nói xong, cũng không một hai mà lôi cô đi ra ngoài.
Cố Nhược Ngu vừa bị kéo ra ngoài, vừa quay đầu nói với Lâm Gia Ý, "Gia Ý, cậu trở về như thế nào?"
Lâm Gia Ý không thèm để ý vẫy vẫy tay, "Tớ tự đi được, cậu đi trước đi."
Tưởng Trọng Lâm nghe thấy hai người nói, vậy mà lại ngừng lại, trách mắng Cố Nhược Ngu, "Chuyện của Lâm tiểu thư tự cô ấy có thể xử lý, không cần cô đi quản. Quản tốt chính mình đừng chọc thêm phiền toái!" Nói rồi trực tiếp đem cô mang ra ngoài.
Lâm Gia Ý cúi đầu hơi hơi mỉm cười, làm sao cô nghe không ra câu cuối Tưởng Trọng Lâm nói thật ra là nói với cô chứ, đây là đang cảnh cáo cô đừng liên lụy đến Cố Nhược Ngu.
Dọc đường đi, Tưởng Trọng Lâm cả người âm trầm lạnh lùng, Cố Nhược Ngu căn bản không dám nói chuyện với anh, sợ nói câu nào không đúng lại chạm phải ngòi nổ. Mới vừa tiến đến cửa lớn, Cố Nhược Ngu mới nhận ra có chỗ nào không đúng.
Đây rõ ràng là chuyện của cô, Tưởng Trọng Lâm đang tức giận cái gì chứ?
"Anh tức giận như vậy làm gì?" Cố Nhược Ngu đột nhiên có thêm tự tin, "Hôm nay là ngoài ý muốn!"
Tưởng Trọng Lâm đem chìa khóa xe ném lên tủ giày, xoay người lại nhìn cô, "Ngoài ý muốn? Chẳng phải tôi đã nói với cô đừng nhúng tay chuyện của cô ấy. Cô vì sao không chịu nghe?"
"Cô ấy là bạn tôi."
"Vậy cô ấy có vui vẻ nhận sự giúp đỡ của cô sao?" Tưởng Trọng Lâm hỏi sắc bén, lập tức chọc trúng nhược điểm của Cố Nhược Ngu, làm cô nói không nên lời. Tưởng Trọng Lâm tuy rằng nhiều năm mặt than, nhưng dù sao cũng ở trên thương trường gần mười năm, sao không nhìn ra rối rắm bên trong Cố Nhược Ngu và Lâm Gia Ý.
Nhìn Cố Nhược Ngu bị hỏi đến nói không nên lời, Tưởng Trọng Lâm lại nói thêm, "Tôi lúc trước nói cô đừng đi nhúng tay cô không tin, hôm nay cô ấy bị đập xe, ngày mai cô ấy còn có thể bị đánh, lúc đó cô muốn bồi cô ấy cùng nhau bị đánh hay sao?"
"Chính là......"
"Tôi biết cô muốn giúp cô ấy. Nhưng mà cô ấy không cần! Lúc cô ấy làm chuyện việc này thì cũng đã suy xét đến hậu quả, lại nói, cô cảm thấy cô ấy sẽ mong muốn bị bạn bè như cô nhìn thấy bản thân khó coi sao? Cô ấy mới sẽ không cảm ơn cô, cô ấy có lẽ còn oán hận cô, bởi vì cô nhìn thấy lúc cô ấy khó khăn nhất!"
Tưởng Trọng Lâm nói năng có khí phách, đến mức lỗ tai Cố Nhược Ngu phát ngốc. Đúng vậy, cô ấy có lẽ đã sớm biết, chẳng qua không chịu thừa nhận. Cô vốn cho rằng bằng hữu là bất cứ lúc nào cũng đều có thể đứng ra trợ giúp. Không nghĩ tới cô ấy cũng không cần, thậm chí sẽ chán ghét được giúp đỡ. Là cô xen vào việc người khác, là cô muốn đi loạn làm người tốt......
Tưởng Trọng Lâm nhìn Cố Nhược Ngu cúi đầu không nói chuyện, đang nghĩ có phải mình nói năng quá thẳng thắn, quá nặng nề, vừa định xoa dịu vài câu, không nghĩ lại thấy hốc mắt Cố Nhược Ngu đỏ lên.
Cô vậy mà...... khóc.
Tưởng Trọng Lâm trước nay đều là nhìn nữ nhân khác trưng gương mặt tươi cười đón chào hắn, còn chưa có ai ở trước mặt anh rơi nước mắt. Trong khoảng thời gian ngắn, Tưởng Trọng Lâm luống cuống tay chân, không biết khuyên như thế nào mới được.
Cố Nhược Ngu nghĩ đến chuyện phát sinh mấy ngày nay, trong tức khắc cảm thấy ủy khuất không nhịn được, một mặt hảo tâm lại bị coi như lòng lang dạ thú, mặt khác cô nghĩ đến ánh mắt bất đắc dĩ của Lâm Gia Ý, cảm thấy phải chăng bản thân rất nhiều chuyện. Cứ như vậy, lệ châu giống như không mất tiền mua (muốn bao nhiêu có bấy nhiêu), rào rạt rơi xuống.
Bắt đầu từ tiếng khóc ẩn nhẫn, chuyển sang khóc thành tiếng.
Thế cục lập tức nghịch chuyển, vừa nãy còn hăng say giáo huấn người khác, Tưởng Trọng Lâm nhìn Cố Nhược Ngu khóc thành đứa trẻ, thật là không biết nên làm gì với cô.
Ngữ khí chuyển biến bất ngờ, trở nên dị thường ôn nhu, "Tôi chỉ là đang lo lắng cho cô, không phải mắng cô, đừng khóc, ngoan......" Anh giống như dỗ đứa bé.
Cố Nhược Ngu cảm xúc lập tức tăng lên, trong chốc lát không dừng lại được. Kỳ thật uỷ khuất ban đầu cũng qua đi, thế nhưng nhìn Tưởng Trọng Lâm dùng ngữ khí ăn nói khép nép chưa từng có nói chuyện với cô, cô cảm thấy giống như phát hiện ra châu lục mới, như thể bắt được nhược điểm của Tưởng Trọng Lâm, càng thêm hăng hái khóc.
Cuối cùng, Tưởng Trọng Lâm đem Cố Nhược Ngu vẫn luôn khóc thút thít bế lên sô pha, rút khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, lại nói, "Tôi mới nói có vài câu, cô lại khóc chết khóc sống như vậy, trước kia sao tôi không phát hiện ra cô còn có thể khóc như vậy a?"
Cố Nhược Ngu khóc mãnh liệt, không dừng được ngay, đành phải dịu ngoan nằm trong ngực Tưởng Trọng Lâm khụt khịt. Tưởng Trọng Lâm nhìn dáng vẻ con mèo nhỏ của cô chỉ cảm thấy buồn cười. Nghĩ đến cô hôm nay cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi, có thể coi như đứa nhóc choai choai, luôn vô cùng thuận lợi, không trải qua suy sụp, cũng vừa mới bước vào xã hội, còn không hiểu một ít đạo lí đối nhân xử thế. Chính mình có gì phải so đo với cô, cùng cô nói một chút là được.
Thời gian còn lại, Tưởng Trọng Lâm quả thực là dùng ngữ khí ôn nhu nhất cuộc đời anh, nói với Cố Nhược Ngu vì sao không nên nhúng tay vào chuyện này, làm vậy có gì không tốt, ngược lại sẽ phá hư tình cảm hai cô. Tưởng Trọng Lâm phân tích đến đạo lý rõ ràng, Cố Nhược Ngu cũng an tĩnh nghe xong, cũng hiểu ra lúc trước là do chính mình quá sốt ruột.
Cố Nhược Ngu thấy dáng vẻ anh như vậy, trong lúc hoảng hốt lại nghĩ tới đời trước, chuyện trước khi cô chết. Anh tới tìm cô, cũng là dùng giọng điệu vô cũng ôn hòa khuyên cô, đừng quá mức chấp nhất chuyện với Tưởng Thúc Dương, một cô gái nên tìm người có thể mang lại cho mình hạnh phúc.
Cố Nhược Ngu dựa vào người anh, hít thở mùi hương duy nhất chỉ có trên người anh, cảm thấy vô cùng an tâm, lại vô cùng tò mò, quá khứ của anh là như thế nào? Anh từ một cái thiếu niên kiệt ngạo khó thuần như thế nào biến thành dáng vẻ trầm ổn hiện? Anh chưa từng hận người con riêng Tưởng Thúc Dương này sao? Vì sao lúc đó anh lại đến gặp cô nói chuyện?
Bỗng nhiên, đối với người đàn ông trước mắt này Cố Nhược Ngu nổi lên lòng hiếu kỳ xưa nay chưa từng có.