Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính

Chương 33



Sáng hôm đưa tang thời tiết không tốt lắm, sương mù hơi nhiều, hầu như không thấy ánh mặt trời. Sau khi nghi thức kết thúc đám người dần dần tan đi, cách khu mộ địa không xa có một chiếc xe thương vụ màu đen đang đợi.

Bên trong xe, tài xế quay đầu dò hỏi một vị nam tử trung niên ngồi ở ghế sau, "Thẩm tiên sinh, có đi qua đó không?"

Nam nhân gọi là Thẩm tiên sinh kia thở dài thật dài, "Không đi, lái xe đi, lão Vương."

Lão Vương tài xế gật đầu, sau đó khởi động ô tô, chiếc xe màu đen chậm rãi hoà vào trong màn sương sớm tối tăm.

......

Tưởng Trọng Lâm cho rằng những lời trước đó chỉ là Mục Đình tùy tiện nói, không nghĩ tới một đoạn thời gian sau Hà Tấn thật sự gọi điện thoại tới, nói muốn chuẩn bị một lần gặp mặt bạn cũ, rất nhiều các bạn học cấp ba ra nước ngoài năm nay đều đã trở lại, có nhiều người trở về định cư, có nhiều người lại trở về thăm người thân, tóm lại người về rất đầy đủ, vừa lúc có thể tổ chức một lần buổi gặp mặt bạn cũ.

Tưởng Trọng Lâm nghĩ quả thật cũng đã rất nhiều năm không gặp những người này, tuy rằng anh luôn không thích tham dự những trường hợp quá mức náo nhiệt, nhưng bạn học cấp ba rốt cuộc vẫn là có chút tình nghĩa, khác với những cuộc xã giao làm ăn hiện tại. Cứ như vậy, anh liền đáp ứng lời mời của Hà Tấn.

Cuối cùng Hà Tấn hỏi đến, "Lần này gặp mặt bọn họ đều là đã kết hôn mang theo trượng phu thái thái tới, cậu có muốn đưa vị Cố tiểu thư kia đi cùng không?"

Tưởng Trọng Lâm suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên hỏi ý kiến của Cố Nhược Ngu.

"Họp mặt bạn bè?" Cố Nhược Ngu buông chén canh, lộ ra một vẻ hồ nghi, "Anh còn có thể đi họp mặt bạn bè? Em cứ nghĩ anh không có bạn học đâu."

Đối với loại trêu chọc này Tưởng Trọng Lâm đã sớm miễn dịch, bất đắc dĩ giải thích nói, "Là bạn học cấp ba, có nhiều người vừa từ nước ngoài trở về, vừa hay tụ tập đủ mọi người."

"Bạn học của anh? Những người đó không phải hiện tại đều là nhân sĩ ba mươi thành công? Em đi làm gì a? Em và các anh có sự khác biệt." Nói xong liền cầm chén lên uống mấy ngụm canh.

"Mọi người chậm rãi chơi đi, em cảm thấy nam nhân tham gia họp mặt bạn bè thì đều không thích mang người nhà theo mới đúng, bởi vì như vậy các anh mới có thể cùng nhau thảo luận tình đầu lúc trước a, trước kia yêu thầm giáo viên a, vì học tỷ này đó đánh nhau các thứ." Cô cười hì hì nhìn chằm chằm Tưởng Trọng Lâm, tỏ vẻ ta thực hiền huệ.

"......"

Cuộc họp mặt diễn ra ở một câu lạc bộ dưới tay Hà Tấn, đáp ứng lời mời tham gia ước chừng có hơn ba mươi người, những người này hiện tại hầu như đều là nhân vật có uy tín danh dự trong xã hội.

Tưởng Trọng Lâm tới hơi muộn một chút, vừa đi vào phòng ngồi xuống, những người khác liền bắt đầu ồn ào bắt anh tự phạt ba chén. Anh cũng không chối từ, nói câu xin lỗi đã tới chậm xong uống liền ba chén. Có thành viên tích cực vỗ tay trầm trồ khen ngợi,

"Không nghĩ tới năm đó chủ tịch đại nhân tửu lượng còn tốt như vậy, đáng tiếc lúc ấy không được biết a."

Một bữa cơm ăn trong bầu không khí tương đối hòa hợp, tất cả mọi người đều đã ba mươi, nhớ lại chuyện cũ thời học sinh lại thổn thức thời gian trôi mau, lúc trước còn ở vườn trường phi dương bạt hỗ*, chỉ chớp mắt bọn họ giờ đây đã có thê có tử, khóe mắt lại thêm vài nếp nhăn.

*Ương ngạnh không biết nghe lời, trong mắt không coi ai ra gì.

"Tuy rằng nói chúng ta tuổi không còn nhỏ, nhưng mọi người nhìn xem, băng sơn mỹ nhân Mục Đình năm đó của chúng ta, vẫn xinh đẹp như vậy, có chỗ nào giống là ba mươi tuổi, theo tôi nói thì so với các em sinh viên bây giờ cũng không hề kém." Người nói chuyện là một bạn học nam trước kia từng theo đuổi Mục Đình, hiện tại đang là cấp cao trong một cơ quan tài chính, uống hơi nhiều, nói chuyện cũng bắt đầu to gan lên.

Nghe thấy lời này Mục Đình che miệng cười, "Cái gì mà mỹ nhân, tớ bây giờ cũng thành bà già không ai cần rồi."

"Sao lại không ai cần? Trọng Lâm... Trọng Lâm hai người các cậu thật là trời sinh một đôi a, về sau biết được hai người ở bên nhau tớ liền tuyên bố rời khỏi, các cậu mới đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ, bọn tớ đứng một bên thật là hâm mộ..."

Chuyện xưa nhắc lại làm cho không khí trên bàn cơm nháy mắt có chút đình trệ, ai cũng biết lúc trước Mục Đình và Tưởng Trọng Lâm bắt đầu từ lúc sắp kết thúc năm lớp mười. Từ đó về sau, trong vườn trường thường có thể nhìn thấy bóng dáng hai người họ. Lúc trước Tưởng Trọng Lâm làm mọi người cảm thấy khó có thể tiếp cận nhưng qua lại với Mục Đình xong thì dường như thay đổi, tuy rằng không trở nên hiền lành hơn bao nhiêu, nhưng mà trong mắt người ngoài nhìn thấy anh đối đãi với Mục Đình có thể nói là ôn nhu kiên nhẫn tới cực điểm. Chỉ là tốt nghiệp cấp ba xong bọn họ bỗng nhiên lại chia tay, Mục Đình một mình đi ra nước ngoài, nghe nói là bị ba anh chia rẽ.

Kỳ thật tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, với bối cảnh Mục Đình lúc trước, cha Tưởng cũng không thể nào coi trọng cô. Chia tay phỏng chừng cũng là chuyện sớm muộn. Trong đó cũng chỉ có một ít người biết Tưởng Trọng Lâm vì chuyện này mà gây chuyện với phụ thân, kiên trì rất lâu, thiếu chút nữa là đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng mà cuối cùng hai người nói chia tay liền chia tay. Lúc này lại lôi chuyện này ra làm cho những người biết nội tình trên bàn ăn cảm thấy khó xử.

Thế nhưng đương sự lại không nhìn ra có điều gì không vui, Tưởng Trọng Lâm vẫn duy trì vẻ mặt kia, không hề gợn sóng, mà Mục Đình bên này lại càng cười tự nhiên, nói với bạn học nam vừa nói chuyện, "Đã là chuyện bao nhiêu năm trước còn lấy ra nói, nếu để thái thái của Trọng Lâm biết được lại gây ra hiểu làm nha." cô nói nghịch ngợm.

"Trọng Lâm cậu đã kết hôn?"

"Vậy mà lại không nói cho chúng tớ biết?"

"Thật quá đáng a, còn có phải bạn học hay không!"

Lúc trước anh và Cố Nhược Ngu kết hôn tuy mời rất nhiều người nhưng bên phía Tưởng Trọng Lâm hầu như đều thuận theo ý phụ thân, mời tới rất nhiều khách khứa có làm ăn với Tưởng thị, bạn bè thì ngược lại rất ít, hơn nữa mấy năm nay mọi người rất ít khi liên lạc cho nên hầu như không ai biết chuyện anh kết hôn.

"Tôi nhớ ra rồi, mùa hè năm trước hình như tớ nhìn thấy có đưa tin, là cùng Cố gia tam tiểu thư kết hôn đúng không?" Một người bạn học nữ ngồi cạnh Mục Đình bỗng nhiên nói.

Mọi người sôi nổi quay đầu nhìn về phía Tưởng Trọng Lâm, hướng anh chứng thực.

Tưởng Trọng Lâm mỉm cười nói, "Không sai."

Tuy rằng biết chuyện này đã là sự thật, nhưng khi nhìn thấy Tưởng Trọng Lâm dùng thái độ sung sướng như vậy thừa nhận, trong lòng Mục Đình vẫn bị hẫng một chút.

"Đừng hỏi chuyện này nữa, chúng ta đã nhiều năm như vậy không gặp, mọi người nâng chén ăn mừng một chút chúng ta lại lần nữa gặp nhau đi." Dứt lời, cô đi đầu đứng lên, nâng chén chào hỏi.

Mọi người cũng sôi nổi đứng dậy, cùng nâng chén.

Kỳ thật lời vừa rồi Mục Đình nói cũng khiến tất cả mọi người âm thầm phỏng đoán nguyên nhân tin tức Tưởng Trọng Lâm kết hôn lại không được thông báo. Lúc trước Tưởng phụ là do bất mãn với gia thế nhà gái (nhà Mục Đình) mà kịch liệt phản đối, vậy nếu ông đồng ý hôn sự này phỏng chừng nhà gái sẽ không tồi, nói không chừng chính là ông ấy tự mình quyết định.

Loại tiết mục hào môn này mọi người xem đủ nhiều, hơn nữa chính mình cũng có liên hôn kết hôn, tuy là có vài phần thương tiếc đối với Mục Đình càng, nhưng dù cô có là mỹ nữ hơn nữa thì cũng vẫn là không sinh đúng nhà.

Tưởng Trọng Lâm đi toilet quay ra thì gặp Hà Tấn đứng dựa lưng vào tường.

"Có việc?" Tưởng Trọng Lâm hỏi.

Hà Tấn ném thuốc lá xuống mặt đất dẫm dẫm, "A Lâm, tớ muốn hỏi cậu một câu, bây giờ đến tột cùng cậu nghĩ như thế nào về Mục Đình?"

Tưởng Trọng Lâm nhìn anh một cái thật sâu, nghiêm mặt nói, "Hiện tại cô ấy chỉ là bạn học cấp ba mà thôi."

"Nhưng mà..." Hà Tấn bực bội cào tóc, "Nhưng tớ cảm thấy cô ấy vẫn còn có ý với cậu."

Tưởng Trọng Lâm buồn cười nhìn vào mắt Hà Tấn, "A Tấn, nếu cậu thích cô ấy có thể đi theo đuổi."

Hà Tấn trợn to mắt, lập tức thay đổi sắc mặt, "Sao cậu lại có thể nói ra loại lời này! Nếu cô ấy nghe được sẽ đau lòng biết mấy?"

"Chẳng lẽ cậu không thừa nhận cậu thích cô ấy?"

Hà Tấn lập tức giống như khí cầu bị buộc chặt, vẻ mặt có chút suy sụp, cười khổ nói, "Tớ thích cô ấy có ích lợi gì a, cô ấy lại không có hứng thú với tớ."

Tưởng Trọng Lâm thở dài, "A Tấn, cậu là bạn bè của tôi, Mục Đình là bạn học, những chuyện này đều sẽ không thay đổi. Những chuyện trước kia đều cho qua, chúng ta không cần phải cứ dây dưa quá khứ." Nói xong, vỗ vỗ vai Hà Tấn rồi đi ra ngoài.

Lúc anh trở lại bàn mọi người đang túm năm tụm ba đứng ở một chỗ nói chuyện phiếm, Mục Đình nhìn thấy Tưởng Trọng Lâm quay lại, cao hứng nâng chén nói

"Sao cậu đi lâu như vậy? Bọn tớ đang nói chuyện của cậu lúc trước đấy." Có thể là do uống hơi say, trên mặt Mục Đình nổi lên một tia đỏ ửng, thái độ rõ ràng trở nên thân mật lên.

"Nói tôi cái gì?"

"Nói gương mặt cậu lúc trước có một lần suýt doạ sợ cô giáo trẻ mới đến." Một bạn học nữ đứng bên xen mồm nói.

Tưởng Trọng Lâm mỉm cười.

Đang nói nói cười cười, di động vang lên, Tưởng Trọng Lâm vừa thấy tiếng điện thoại, liền bước nhanh đi ra ngoài cửa, Mục Đình nhìn đến cảnh tượng này, cảm thấy đôi mắt hơi phát đau.

"Sao vậy?"

"Đã trễ thế này, khi nào anh trở về a?" Bên trong là thanh âm lười nhác của Cố Nhược Ngu.

Tưởng Trọng Lâm nghe tiếng cô là có thể tưởng tượng được cô đang ngồi ở trên sô pha, ôm gối dựa, nhàm chán đổi kênh.

"Sắp rồi, vừa nãy anh đang cùng bọn họ nói chuyện phiếm."

"Anh uống rượu sao?"

"Có uống một chút."

"Vậy anh làm sao trở về a?"

"Chờ lát nữa kêu tài xế lại đây."

Cố Nhược Ngu vô ngữ, "Đã trễ thế này còn gọi tài xế, người ta cũng muốn ngủ được không hả? Thôi, để em lái xe tới đón anh, anh ở đâu a?"

Nghe thấy cô muốn tới đây, đáy lòng Tưởng Trọng Lâm ấm áp, hạ thấp thanh âm, "Đã trễ thế này em cũng đừng tới."

"Ai nha, dài dòng cái gì a, thật vất vả muốn hiến ân cần anh lại không cảm kích."

Tưởng Trọng Lâm bất đắc dĩ, "Bên quận Tây Lâm, câu lạc bộ Thần Hy."

Lúc Tưởng Trọng Lâm quay lại tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt hài hước, trêu chọc anh, "Nha, thái thái gọi điện thoại đi? Gọi tới kiểm tra hả, gia phong rất nghiêm a?"

"Nếu thái thái không yên tâm sao cậu không đưa cô ấy tới a?" Có người mang theo người nhà hỏi.

"Cô ấy không thích tham gia mấy hoạt động như này lắm." Tưởng Trọng Lâm cũng không muốn giải thích, không thể nói là Cố Nhược Ngu cảm thấy cô ấy khác bọn họ đi.

Lời này nghe vào tai người khác liền biến thành một loại ý nghĩa khác hẳn, khẳng định là quan hệ giữa hai người không tốt, không muốn đưa cô tới tham dự mới như vậy. Rốt cuộc thì trong lòng bọn họ- những kẻ có kinh nghiệm sâu sắc- thì liên hôn không tình yêulà cái loại chuyện ngày ngày rút cạn tình cảm biết bao a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.