Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính

Chương 44



Cố Nhược Ngu hoàn toàn ngó lơ vẻ mặt càng ngày càng cứng đờ của Tưởng Trọng Lâm, rất là kích động tự mình nói chuyện, lúc này, Alex vẫn không biết Cố Nhược Ngu đã đến bệnh viện nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, không khéo đúng lúc đụng vào một màn như vậy, Alex rất muốn làm bộ bản thân không nhìn thấy gì hết sau đó yên lặng không một tiếng động lui ra khỏi cửa, Cố Nhược Ngu mắt sắc nhìn thấy Alex đứng sau cửa nhấp nhổm thì nói một tiếng, "Alex, anh vào trong này một chút."

Alex da đầu tê dại bị gọi tên đành phải đóng cửa lại vào trong phòng bệnh, trên mặt anh còn phải tỏ ra phong khinh vân đạm mà trả lời, "Có chuyện gì sao?"

Cố Nhược Ngu trấn định lấy từ túi xách ra hai túi giấy tờ, túi đầu tiên cô không chút lưu tình đập vào ngực Tưởng Trọng Lâm.

"Đây là món quà cuối cùng, anh hãy vui vẻ nhận lấy đi."

Tưởng Trọng Lâm vẻ mặt không hiểu gì một tay mở túi ra, thoáng nhìn vẻ mặt liền thay đổi, nắm chặt trang giấy trong tay, nhìn chằm chằm Cố Nhược Ngu, "Làm cách nào em lấy được thứ này?"

"Không phải anh đang cần cái này sao?" Cố Nhược Ngu nói rất bình đạm.

"Anh đang hỏi em làm sao lấy được nó." Tưởng Trọng Lâm nói rất chậm, quả thực chính là nhả từng chữ một.

"Dù sao thì tôi cũng quang minh chính đại lấy được, nói trước là tôi không chơi mấy thủ đoạn hạ tam lạm* gì." Nói đến đây, cô ngừng một chút, "Nói đến thủ đoạn hạ tam lạm tôi không thể không bội phục cha của đại ca anh một chút, mất công lão một đống tuổi còn cố làm chuyện tổn hại âm đức, như vậy thật sự không sợ sau khi chết phải xuống địa ngục sao?"

*Hạ tam lạm: Xã hội cổ đại Trung Quốc chia các giai cấp thành tam giáo cửu lưu, hạ tam lạm là chỉ ba dòng thấp kém nhất trong cửu lưu: Xướng kỹ, thư sinh và khất cái. Bây giờ hạ tam lạm để chỉ những kẻ hạ tiện, không có tiền đồ.

"Đại ca anh ấy......"

"Được rồi được rồi, tôi biết anh muốn nói cái gì, đơn giản là Tưởng gia các người kỳ thật cũng rất có lỗi với lão nhân Thẩm Gia Duy và con của lão chứ gì, nhưng chẳng lẽ lão ác độc trả thù các người như vậy thì lão chính là đại diện cho chính nghĩa? Đây là chuyện trong nhà các người, tôi không tiện phát biểu ý kiến, chính anh nhìn làm đi."

"A Ngu," Tưởng Trọng Lâm buông giấy tờ trong tay, bỗng nhiên vươn tay phải cầm tay cô, "Thực xin lỗi, chuyện lúc trước đều là do anh..." Cố Nhược Ngu bình tĩnh rút tay về, "Anh muốn nói cái gì? Bởi vì bất đắc dĩ, không muốn liên lụy tôi và nhà tôi, cho nên mới muốn ly hôn tôi? Hay là nhân lúc anh còn có Tưởng thị trong tay thì ly hôn với tôi còn có thể chia cho tôi một ít tài sản?"

Tưởng Trọng Lâm nhìn lòng bàn tay trống trải, trái tim hơi hơi trầm xuống.

"Tưởng Trọng Lâm, đối với anh mà nói tôi là cái gì?" Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt Tưởng Trọng Lâm, nghiêm túc mà dứt khoát, "Tôi cho rằng có thể yên tâm đưa lưng mình cho đối phương, đó mới là người có thể tiếp tục đi cùng với. Nếu một người yêu anh, cô chỉ có thể cùng anh có phúc cùng hưởng, mà gặp nạn chỉ có mình anh đảm đương, thì đây căn bản là không phải tình yêu. Cũng như vậy, ở trong lòng anh, gặp phải lúc thống khổ, khó khăn nhất, phản ứng đầu tiên lại là đem đối phương đẩy ra xa, tôi đây cảm thấy anh cũng hoàn toàn không yêu tôi." Nói đến đây cô cười khẽ một tiếng, "Đương nhiên, có lẽ là do tôi tự luyến, trước nay anh cũng chưa từng nói anh yêu em."

Tưởng Trọng Lâm hô hấp trầm xuống, muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng lại cái gì cũng không nói nên lời.

"Alex, đúng lúc anh cũng ở đây, anh tới làm người chứng kiến cho tôi," nói rồi Cố Nhược Ngu liền lấy ra một xấp giấy tờ khác, Alex nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh nghe bọn họ đối thoại, trong lòng sợ về rồi BOSS có thể giết người diệt khẩu hay không a.

"Đây là giấy thỏa thuận ly hôn lúc ấy anh cho tôi, tôi vẫn luôn không ký tên, hôm nay, tôi ở trước mặt anh, tự mình ký." Cố Nhược Ngu lấy bút ra, xoạt xoạt viết tên mình xuống.

Tưởng Trọng Lâm nhìn cô ký xuống tờ giấy cuối cùng, cảm thấy tim mình đã bắt đầu co rút kịch liệt, không thở nổi, anh muốn cướp lấy bút của cô biết bao, để cô không có cách nào viết tên mình xuống, thế nhưng động tác của cô đã nháy mắt hoàn thành.

Cố Nhược Ngu giơ lên giấy thoả thuận đã kỹ xong, "Nhìn rõ ràng, hiện tại chúng tôi không có quan hệ gì, chỗ cổ phần kia coi như quà ly hôn tôi đưa cho anh đi. See you." Nói xong, đem giấy thoả thuận bỏ vào trong tay Alex, nhắc túi lên đi ra khỏi phòng bệnh.

Alex nâng giấy thoả thuận trong tay nặng như ngàn cân, lòng run rẩy, giờ đây anh thực không dám đi nhìn sắc mặt Tưởng Trọng Lâm, chuyện như vậy đã bị anh xem từ đầu đến cuối thật sự không sao chứ? Trở về anh sẽ bị sa thải đi!

Tưởng Trọng Lâm thở dài, nhìn giấy thoả thuận chuyển nhượng cổ phần quan trọng trên tay, trong lòng anh ngũ vị tạp trần, muốn nói tâm tình của anh thì, đại khái là loại cảm giác vốn dĩ muốn bảo hộ một nữ nhân, đến cuối cùng ngược lại lại bị người ta cứu giúp đi.

Có chỗ giấy tờ này, chuyện tiếp theo dễ xử lí hơn nhiều, có điều, bên chỗ A Ngu......

Tưởng Trọng Lâm nhớ tới cô ký giấy thoả thuận không chút do dự, với vẻ mặt kiên quyết của cô, khóe miệng anh hiện lên một tia cười khổ, cái này thảm rồi, chơi lớn rồi, phải làm như thế nào mới có thể tha thứ cho anh đây?

Chẳng lẽ cứ như vậy nhìn cô rời đi sao? Chính anh biết, anh-làm-không-được!

Nhớ tới vẻ mặt Tưởng Trọng Lâm lúc ấy, Cố Nhược Ngu cũng cảm thấy tâm tình tốt lên không ít, ngay cả ánh mặt trời trên phố hình như cũng sáng lạn rất nhiều. Sau chuyện này, cô mới ý thức được suy nghĩ của bọn họ về hôn nhân và tình yêu có bao nhiêu nông cạn, vào lúc hết thảy đều gió êm sóng lặng thì mỗi ngày đều có vẻ hạnh phúc mỹ mãn, thái độ của Tưởng Trọng Lâm đối với cô dường như cũng từ từ chuyển biến, từ lúc bắt đầu vợ chồng mới cưới có chút xấu hổ, về sau lại có thể quan tâm cô, chăm sóc cô, đối xử với cô rất tốt. Cô cũng cho rằng đây là yêu. Thế nhưng, hiển nhiên bọn họ còn một khoá học tình yêu rất dài cần bổ túc.

Cố Nhược Ngu một lần nữa đến bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ nói thai nhi phát triển không tồi, chỉ cần bình thường chú ý đến ăn uống, duy trì tâm tình thoải mái, hẳn là có thể sinh một bảo bảo khỏe mạnh. Nhị tỷ Cố Nhược Sầm biết chuyện này lúc xong vừa vui vẻ lại vừa căng thẳng, lập tức từ trong nhà dọn tới ở căn phòng chung cư của Cố Nhược Ngu, kiên trì mỗi ngày hầm canh, làm các loại thức ăn cho cô. Cố Nhược Ngu cảm thấy ngắn ngủi một tuần thôi cân nặng của cô đã có xu hướng tăng chóng mặt.

"A Ngu, em thật sự không nói với Tưởng Trọng Lâm sao?" Cố Nhược Sầm nhìn ô tô đậu dưới lầu, lo lắng nhìn thoáng qua Cố Nhược Ngu đang vui vẻ ăn.

Trong khoảng thời gian này, Tưởng Trọng Lâm mỗi ngày đều đến dưới lầu điểm danh, nhưng Cố Nhược Ngu hầu như không ra khỏi cửa, cái gì cũng đều mua trên mạng, ngay cả ý định đi xuống gặp anh một lần cũng không có. Dù thế hằng ngày từ tầm chạng vạng đến tối, Tưởng Trọng Lâm đều sẽ ở dưới lầu, đứng dưới ngọn đèn đường, lẳng lặng nhìn sang bên này.

"Không đi," Cố Nhược Ngu uống hết ngụm canh cuối cùng, nói chém đinh chặt sắt, "Anh ta thích đứng thì cứ đứng đi."

Cố Nhược Sầm rốt cuộc vẫn không nỡ nhìn, đi xuống lầu, không biết từ khi nào trong không trung rơi mưa nhỏ li ti, đầu vai Tưởng Trọng Lâm đã hơi loang lổ.

"Tưởng tiên sinh, cậu vẫn nên đi về đi, A Ngu con bé tạm thời sẽ không gặp cậu." Cố Nhược Sầm uyển chuyển mở miệng.

Tưởng Trọng Lâm giống như hoàn toàn biết trước mắt sẽ là loại tình huống này, gật gật đầu, "Tôi biết, Tôi chỉ đến xem xem."

Rốt cuộc người này cũng là cha của đứa nhỏ trong bụng A Ngu, Cố Nhược Sầm có lòng muốn nói, nhưng lúc trước Cố Nhược Ngu đã nhiều lần cảnh cáo cô không được nói chuyện đứa bé cho Tưởng Trọng Lâm, cô không biết nên làm gì bây giờ, từ nội tâm mà nói, cô đương nhiên vẫn là hy vọng muội muội có một gia đình hòa thuận, huống hồ chuyện lúc trước cô cũng biết ít nhiều, điểm xuất phát của Tưởng Trọng Lâm cũng không phải để thương tổn nó.

"Cậu đi về trước đi, ngày mai... Ngày mai cậu đến bệnh viện trung tâm mà xem." Cố Nhược Sầm để lại một câu không rõ ràng rồi xoay người lên lầu.

Bệnh viện trung tâm? Tưởng Trọng Lâm trong lòng nghi hoặc, nhưng nhìn từ dáng vẻ Cố Nhược Sầm thì tất nhiên là muốn cho anh một cơ hội.

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Trọng Lâm đến cửa bệnh viện trung tâm, tắt máy dừng ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớn bệnh viện, sợ sẽ bỏ qua bóng dáng Cố Nhược Ngu. Quả nhiên, tầm 11 giờ, Cố Nhược Ngu mặc một cái váy dài, bên ngoài khoác áo len, chậm rãi đi vào đại sảnh bệnh viện. Tưởng Trọng Lâm vội xuống xe, một đường đuổi theo. Nhìn thấy cô đi vào một phòng ở lầu ba, anh tiện tay giữ chặt một hộ lý gần đó, hỏi,

"Phòng bên kia phòng gì?" Anh chỉ ngón tay vào phòng khám mà Cố Nhược Ngu mới đi vào.

Hộ lý đánh giá anh một chút, cảm thấy anh rất kỳ quái, nhưng cũng là lễ phép trả lời, "Đó là khoa phụ sản phòng siêu âm B, ngài có chuyện gì sao?"

Tưởng Trọng Lâm bỗng nhiên cảm thấy bản thân nghe không thấy bất kỳ âm thanh nào, khoa phụ sản? Phòng siêu âm B?

Cố Nhược Ngu cô ấy... Mang thai?

Lúc Cố Nhược Ngu từ bệnh viện đi ra thì tâm tình vô cùng vui vẻ, cô có thể nhìn thấy thân hình nho nhỏ của bảo bảo, tuy rằng bác sĩ đang chỉ cho cô xem chỗ này sẽ là tay nhỏ, chỗ này sẽ là chân nhỏ, nhưng chính cô chỉ có thể phân biệt được một viên tiểu nhục đoàn (cục thịt nhỏ =.=). Nhưng cho dù là như thế cô vẫn rất vui vẻ.

Mới vừa bước xuống cầu thang vài bước, muốn gọi cho Cố Nhược Sầm báo tin vui vẻ, liền có một cái bóng đen chắn trước mặt. Cô thậm chí không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, bởi vì hương vị trên người anh cô đã từng quen thuộc như vậy.

Ánh mặt trời có chút chói mắt, Cố Nhược Ngu nheo đôi mắt nhìn nam nhân trước mặt vẫn như cũ cao lớn đĩnh bạt lại có vẻ thần sắc mất tự nhiên bất an,

"Có chuyện gì sao?"

Tưởng Trọng Lâm đã lâu không cùng cô nói chuyện, ở dưới lầu chung cư nhiều ngày như vậy cô cũng chưa từng xuất hiện, giờ đây người sống sờ sờ đứng trước mặt anh, anh lại cảm thấy chính mình không biết nói cái gì.

Cố Nhược Ngu ghét bỏ hừ một tiếng, "Không có chuyện gì thì tôi đi trước."

Tưởng Trọng Lâm theo bản năng giữ tay cô lại, "Đừng đi."

"......"

"Anh chỉ muốn hỏi một chút, hài tử bao lớn rồi?"

Cố Nhược Ngu hơi hơi mở to hai mắt nhìn, trong lòng cả kinh, anh đã biết rồi? Nhưng cô lập tức trấn định xuống, ra vẻ bình tĩnh nói, "Sắp bốn tháng."

"Anh... Anh..." Tưởng Trọng Lâm bỗng nhiên nói lắp, trước nay đều là người khác ở trước mặt anh nơm nớp lo sợ, đứng ngồi không yên, đâu thể tưởng tượng nổi có một ngày anh cũng sẽ có bộ dáng chật vật như vậy. Anh muốn nói quá nhiều, cho nên không biết phải nói từ đâu, anh muốn nói anh muốn chăm sóc em cùng hài tử, đừng rời khỏi anh, trở về có được không. Nhưng lời nói đến bên miệng lại không biết phải nói ra như thế nào. Thời gian phảng phất lùi lại rất nhiều năm, anh trở lại thành một thiếu niên lời nói ngây ngô hay xấu hổ.

Cố Nhược Ngu nhìn dáng vẻ này của anh thật là vừa hả giận vừa buồn cười, nhướng mày nhìn anh, "Anh cái gì?"

Tưởng Trọng Lâm ổn định tâm trí, hít sâu rồi trầm giọng nói, "A Ngu, có thể một lần nữa cho anh một cơ hội hay không? Để anh chăm sóc em?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.