Trùng Sinh Danh Môn Quân Quyền Nịch Sủng

Chương 15: Mang thai



Edit+Beta: Tiểu Vân nhi

Mục Uẩn Ngạo cùng Quyền Duệ Tân trao đổi ánh mắt, hai người biểu cảm nhất trí đen lại.

Quyền gia hiện tại có Quyền Thiệu Viêm đang xuất ngoại làm nhiệm vụ, người em trai lại ở trên thương trường, tuy đấu đá nhau nhưng cũng không nguy hiểm gì, cô em út thì vẫn còn đang học sơ trung, tỷ lệ nguy hiểm lại càng không có, vậy người duy nhất có khả năng gặp chuyện không may chính là Quyền Thiệu Viêm.

"Thiệu Viêm như thế nào?" Mục Uẩn Ngạo cùng Quyền Duệ Tân nhất tề khẩn trương hỏi.

Lần đầu tiên thấy sắc mặt này của chủ nhân Quyền gia cùng Mục gia, bác sĩ trong lòng quả thực là vui vẻ, giọng điệu cũng thêm phần thần bí "Không phải Quyền thiếu, là vợ Quyền thiếu."

"Giai Âm?" Mục Uẩn Ngạo kỳ quái, Mục Giai Âm cũng chỉ là đến phòng bếp giúp đỡ mà thôi, nơi này lại là quân khu Tổng viện, Giai Âm có thể gặp nguy hiểm gì?

Mục Giai Âm cũng đang ôm tâm tình không yên đi tới phòng bệnh ông nội nhà mình.

Nghe được ông nội gọi nàng, Mục Giai Âm không kịp buông xuống thuốc điều dưỡng, liền tiến vào hỏi "Ông nội, ông gọi cháu?"

Mục Uẩn Ngạo cùng Quyền Duệ Tân lên lên xuống xuống đem Mục Giai Âm đánh giá một phen, sau khi xác định Mục Giai Âm không có việc gì, mới nhìn chằm chằm đống thuốc trên tay Mục Giai Âm hỏi "Giai Âm, cháu làm sao vậy? Sinh bệnh gì?"

"Chúc mừng nhị lão. " bác sĩ thấy trêu chọc cũng đã đủ, rốt cục lên tiếng nói "Quyền thiếu phu nhân mang thai."

"Cái gì?" Mục Uẩn Ngạo kinh ngạc, chiếc đũa trong tay trực tiếp rơi xuống đất.

"Ông không phải…không phải nói liên quan đến mạng người sao?" Quyền Duệ Tân hình tượng uy nghiêm ngày thường cũng mất sạch, nói chuyện thế nhưng cũng lắp bắp.

"Đúng rồi. " bác sĩ mặt mày cong cong cười "Nhưng không phải là tai nạn chết người?"

Mục Giai Âm đồng tình nhìn nhìn vị bác sĩ nào đó.

Vị bác sĩ này chẳng lẽ không thấy ánh mắt nhị lão đều thay đổi sao? Trong ấn tượng của nàng, đây là điềm báo nhị lão muốn làm chuyện xấu, tuy rằng không có chính mắt nhìn thấy bộ dạng chỉnh người của hai lão nhân gia, nhưng Mục Giai Âm tuyệt đối sẽ không hoài nghi năng lực chỉnh người của hai lão nhân gia a.

Bác sĩ từ trong ánh mắt đồng tình của Mục Giai Âm mới hậu tri hậu giác phát hiện hành vi vừa rồi của ông quả thực chính là chụp mông lão hổ, nhất thời liền cười không nổi, liền nói tạm biệt một phòng ba người, lập tức biến mất khỏi phòng, chỉ hy vọng một màn vừa rồi giống như chưa từng phát sinh.

Chỉ tiếc, nhị lão kia ánh mắt hung tàn, sợ là ý tưởng của hắn chính là bọt nước mà thôi.

Nhị lão tầm mắt cũng không ở trên người bác sĩ lâu, rất nhanh đã đem ánh mắt chuyển tới trên người Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm trong lúc nhất thời bị hai người nhìn tới da đầuu run lên. Này một đường đi tới nàng đều cảm thấy có chút mất tự nhiên, hại nàng chỉ có thể cúi đầu đi thật nhanh trở về, nhưng là ánh mắt những người đó so ra còn kém hơn hai tầm mắt hiện tai a, nàng hiện tại thật là muốn trốn!

"Giai Âm, cháu thật sự mang thai ?" Mục Uẩn Ngạo hưng phấn hỏi.Ông cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới Mục Giai Âm có thể nhanh như vậy đã mang thai.

Ông vốn tưởng rằng Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm ít nhất cũng phải cần một đoạn thời gian dài tiếp xúc quen thuộc lẫn nhau, về phần mang thai, lúc trước khi tác hợp Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm ông vẫn chưa nghĩ tới.

Quyền Duệ Tân cũng hưng phấn nhìn Mục Giai Âm, khẩn thiết chờ đáp án từ Mục Giai Âm. Tuy rằng biết vị bác sĩ kia tuyệt đối không có khả năng lừa bọn họ, bất quá chuyện trọng đại như vậy, bọn họ vẫn là hi vọng có thể nghe được chính miệng Mục Giai Âm xác thực.

"Dạ." Mục Giai Âm gật gật đầu, dưới ánh mắt như đèn pha của hai ông, thanh âm Mục Giai Âm không khỏi yếu đi vài phần "Thời gian đại khái chính là hai mươi hai ngày." nói xong Mục Giai Âm mới nghĩ đến…nguyên lai Quyền Thiệu Viêm đã đi hai mươi hai ngày rồi.

Như vậy Quyền Thiệu Viêm có phải hay không đã sắp trở về, anh ấy đến cùng có thích hay không thích đứa nhỏ này? Mục Giai Âm đột nhiên trở nên bất ổn. Nếu Quyền Thiệu Viêm không thích, cùng lắm thì liền ly hôn! Dù sao nàng nhất định phải bảo vệ đứa nhỏ này, Mục Giai Âm hạ quyết tâm, kiếp trước thân thể tổn thương luôn luôn là nối đau trong lòng của nàng, kiếp này may mắn lại có đứa nhỏ, nàng không có khả năng nhìn đứa nhỏ này gặp chuyện không may.

Hơn nữa, nàng hiện tại có Quyền Duệ Tân làm chỗ dựa, Quyền Thiệu Viêm nếu thật sự không vui với đứa nhỏ này, cũng không thể làm gì được nàng. Mục Giai Âm tâm tư thay đổi thật nhanh, tâm tình liền sung sướng hơn rất nhiều.

Mà sau khi có được đáp án, không khí mừng như điên nhất thời lấp đầy trong phòng.

"Cháu ta chính là lợi hại." Quyền Duệ Tân vui vẻ, không khỏi khích lệ nói.

"Nếu không có cháu gái ta, một mình thằng cháu của ông thì lợi hại nơi nào." Mục Uẩn Ngạo bất mãn bộ dáng khoe khoang của Quyền Duệ Tân .

"Tốt, tốt, tốt." Có chắt trai, Quyền Duệ Tân cũng bất chấp không cùng Mục Uẩn Ngạo đấu võ mồm. Ngược lại đi ra phía trước trực tiếp đem đống thuốc trong tay Mục Giai Âm cầm nói "Giai Âm đều đã mang thai, không nên cầm nặng như vậy."

Mục Giai Âm thấy đồ trong tay tất cả đều bị Quyền Duệ Tân cướp đi, nhất thời có chút dở khóc dở cười "Không có việc gì. Ông, bác sĩ chỉ nói thai tượng của cháu có chút bất ổn, nhắc nhở cháu chú ý dưỡng thai mà thôi, ôm vài thứ vẫn là có thể ." Mục Giai Âm cho rằng vị bác sĩ lúc nãy đã đem sự tình đều nói rõ cho hai vị trước mặt, cho nên cũng không che giấu đem chân tướng nói ra.

"Thai tượng bất ổn?" Mục Uẩn Ngạo sắc mặt ngưng trọng nhìn Mục Giai Âm "Sao lại thế này?"

"Cũng không có gì, bác sĩ nói cháu gần đây cảm xúc không được tốt, thai nhi còn có chút không ổn định, bất quá không trở ngại, điều trị một chút thì tốt rồi." Mục Giai Âm chạy nhanh an ủi ông nội nhà mình. Nàng gần đây mỗi buổi tối ngủ đều không an ổn, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ giật mình từ trong mơ tỉnh lại, tự nhiên là đối với thai nhi không tốt.

Cảm xúc không được tốt? Mục Uẩn Ngạo cùng Quyền Duệ Tân đồng thời liền nghĩ tới khẳng định là vì sự tình gần đây của Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm.

Nguyên bản hai ông cũng không định nhúng tay vào việc giữa hai vợ chồng cháu mình, dù sao giữa vợ chồng mọi chuyện cần chính mình giải quyết mà không phải do người ngoài điều giải. Theo bọn họ Mục Giai Âm là đứa trẻ có hiểu biết, hơn nữa thái độ Quyền Thiệu Viêm ngày đó đối với Mục Giai Âm cũng là có chút quan tâm, có chút cảm tình, bọn họ cũng không lo lắng gì mấy.

Nhưng là, nếu việc này làm cho Mục Giai Âm tâm tình hậm hực vậy thì không tốt.

"Thuốc này uống như thế nào?" Mục Uẩn Ngạo theo trên bàn cầm tới gói thuốc to, liền hướng tới phòng cách vách của Mục Giai Âm đi qua. Mục Giai Âm cũng chạy nhanh đuổi kịp, vài lần muốn cướp trở lại, nhưng đều lấy không được.

Mục Uẩn Ngạo cơ hồ là tỉ mỉ đem liều lượng cách dùng đều hỏi một lần.

Mà bên kia, Quyền Duệ Tân cũng liền gọi điện thoại cho Quyền Thiệu Viêm.

"Ông nội, như thế nào?" Quyền Duệ Tân gấp gáp gọi cho Quyền Thiệu Viêm, nhớ lại lần trước gọi điện thoại là vì thương lượng chuyện hôn sự cho Quyền Thiệu Viêm.

" Ngươi cái tên tiểu tử chết bầm, nhanh cút trở về cho ta. " Quyền Thiệu Viêm tuy rằng rất ít liên lạc về nhà, nhưng lại chính là bảo vật trong lòng Quyền Duệ Tân, xưng hô như vậy với Quyền Thiệu Viêm vẫn là lần đầu tiên nghe được. Quyền Thiệu Viêm không đáp lời, tiếp tục ăn bánh bao nhận thịt gà trước mặt, lạnh nhạt chờ bản thân ông nói đã xảy ra chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.