"Em nghĩ lá gan của nó giống em sao?" Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm không muốn nói, cũng không hỏi tới.
"Chị…chị mang thai ?" Mục Giai Nhan thay mọi người chung quanh đem kinh ngạc hỏi ra.
Mục Giai Âm kỳ quái, "Chẳng lẽ ông nội cùng chị cả không nói cho em biết?"
"Không có a, em không biết." Mục Uẩn Ngạo vừa về nhà liền đi ngủ, còn lại Mục Giai Thu luôn ngồi ở bàn ăn đọc báo, Mục Giai Nhan cùng Mục Giai Thu quan hệ cũng không thể nói là thân thiết, cũng chỉ là nói với nhau vài câu mà thôi.
Nói như vậy Quyền Thiệu Viêm không bị gay? ( TVN: *đập bàn* Viêm ca có bị gay Âm tỷ cũng vẫn yêu, moahaha..ha..ha..ha.., yêu tinh ngươi cút sang một bên * lấy tay chỉ chỉ chỉ….ta chỉ a*)
Mục Giai Nhan thấy Quyền Thiệu Viêm quét ánh mắt về phía cô ta, liền bày ra một bộ ngượng ngùng tươi cười, cúi đầu. Ngay tại hời điểm cúi đầu, Mục Giai Nhan trên mặt liền lộ ra ánh mắt không cam lòng.
Dựa vào cái gì Mục Giai Âm lại chiếm được người tốt như vậy?
Lúc trước thời điểm Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm đính hôn, Mục Giai Nhan vẫn luôn nói với bản thân là Quyền Thiệu Viêm căn bản chính là một tên gay, nhưng là Mục Giai Âm mang thai hoàn toàn đánh vỡ ảo tưởng của cô ta, hơn nữa, thái độ kia của Quyền Thiệu Viêm rõ ràng là đối Mục Giai Âm yêu thương có thêm.
Cô ta muốn cướp, muốn cướp mọi thứ của Mục Giai Âm. ( TVN: Các bạn nhỏ, đây gọi là ảo tưởng a~~~~)
Trò trẻ con, Quyền Thiệu Viêm khinh thường.
Nữ nhân như Mục Giai Nhan, hắn đã gặp qua, cũng thấy ghê tởm. Vẫn là Giai Âm nhà hắn là tốt nhất.
Chính là, chẳng lẽ là người phụ nữ này chọc Giai Âm tức giận? Quyền Thiệu Viêm ánh mắt càng lạnh băng.
Mục Giai Nhan cho là Quyền Thiệu Viêm vẫn đang nhìn cô ta, biểu cảm càng lộ ra thẹn thùng. Đàn ông đều là như vậy, Mục Giai Nhan trong lòng tự tin, bọn họ chính là thích những đóa hoa tươi mới đầy màu sắc bên ngoài, cho dù là trong nhà đã có vợ. Hơn nữa, đàn ông yêu chính là nữ nhân ôn nhu, mềm mại như cô ta. Vừa rồi Mục Giai Âm ở trước mặt Quyền Thiệu Viêm răn dạy người giúp việc, khẳng định là sẽ vứt bỏ Mục Giai Âm đi.
Mục Giai Âm cảnh giác nhìn Mục Giai Nhan, Mục Giai Nhan chẳng lẽ đời này lại muốn cùng cô cướp đi Quyền Thiệu Viêm? Nằm mơ!
Chỉ cần là của cô, Mục Giai Nhan liền toàn bộ đều muốn cướp? Cô ta thực nghĩ rằng cô vẫn là Mục Giai Âm trước đây sao?
Quyền Thiệu Viêm lại còn nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan, Mục Giai Âm liền nổi giận, theo bản năng liền đẩy tay Quyền Thiệu Viêm ra.
Vừa đẩy tay Quyền Thiệu Viêm ra, Mục Giai Âm liền hối hận, ở trước mặt nhiều người như vậy, cô lại không nể mặt Quyền Thiệu Viêm như vậy, lỡ như Quyền Thiệu Viêm tức giận thì làm sao bây giờ? Cô lại trúng kế Mục Giai Nhan.
Mục Giai Nhan trong lòng mừng thầm, Mục Giai Âm trước mặt mọi người lại đối Quyền Thiệu Viêm như vậy chính là chứng minh sức quyến rũ của cô ta a, chắc chắn Quyền Thiệu Viêm sẽ tức giận đi?
Mục Giai Nhan đã suy nghĩ tốt lắm, chuẩn bị nhu nhược khuyên can Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm, đương nhiên nói khuyên can nhưng cũng không phải khuyên can a, chính là châm ngòi thổi gió mà thôi.
Nhóm người hầu cũng chuẩn bị tốt tinh thần xem chủ nhân cãi nhau.
Chính là, Quyền Thiệu Viêm lại lần nữa nắm lấy tay Mục Giai Âm.
Biết rõ làm như vậy không tốt, Mục Giai Âm vẫn là theo bản năng không tình nguyện lại tránh tránh, nhưng lần này Quyền Thiệu Viêm sớm có chuẩn bị, Mục Giai Âm tránh thế nào cũng đều tránh không thoát.
Thời điểm Quyền Thiệu Viêm lại nắm tay Mục Giai Âm, Mục Giai Nhan còn ảo não một giây, giây tiếp theo, động tác né tránh của Mục Giai Âm, lại khiến Mục Giai Nhan nhớ đến một câu nói đang lưu hành trên Internet, người chết thì không sợ tìm đường chết. ( câu này ta chém.)
Nàng hiện tại liền thờ ơ đứng nhìn.
Mục Giai Nhan hoàn toàn không biết, chính cô ta mới là một cái “người chết” a.
Quyền Thiệu Viêm một tay khác liền ôm lấy thắt lưng Mục Giai Âm, cúi đầu ghé vào bên tai Mục Giai Âm nói, "Giai Âm, em hiện tại là ghen tị sao?"
"Anh mới ghen… " Mục Giai Âm mắt trợn trắng, rõ ràng là không để ý Quyền Thiệu Viêm. Cô làm sao có thể ăn dấm chua của Quyền Thiệu Viêm, cô đây là sợ Quyền Thiệu Viêm cái tên háo sắc tùy thời động dục này bị Bạch Liên hoa kiều kiều nhược nhược quyến rũ đi. ( Bạch Liên hoa chỉ người lúc nào cũng đội lốt hiền lành thiện lương nhưng lại độc ác.)
Mục Giai Nhan cùng người hầu đều chấn kinh rồi, thật rõ ràng Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm không có dựa theo kịch bản đi a.
Quyền Thiệu Viêm không có giận tím mặt, ít nhất hắn hẳn là không để ý hành động vừa rồi của Mục Giai Âm a, nhưng vì sao Quyền Thiệu Viêm vẫn là thấp đầu nói chuyện với Mục Giai Âm. Chẳng lẽ hắn không biết hành động này là bất lợi cho hình tượng người chồng của hắn sao?
Mục Giai Nhan lại không hiểu, Quyền Thiệu Viêm ở trong mắt Mục Giai Âm chỉ có một hình tượng, chính là một con sói đói, còn là một con sói háo sắc a.
"Anh rể.. " Mục Giai Nhan đổi nhanh sách lược, đánh gãy triền miên giữa Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm trước mặt mọi người, "Không nghĩ tới anh rể cùng chị ba tình cảm tốt như vậy đâu, nhưng anh rể không nên sau đám cưới lại còn ra ngoài làm nhiệm vụ vắng vẻ chị của em."
Thay cô đòi công bằng sao, nhưng ánh mắt vui vẻ như vậy liền cho rằng không ai nhìn ra rắp tâm của cô ta sao?
Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm bên người, phát hiện Quyền Thiệu Viêm tầm mắt thủy chung đều đặt ở trên người cô, thần sắc liền tốt lên.
"Công việc quan trọng hơn. " Mục Giai Âm sắm vai cô vợ nhỏ ngoan hiền hiểu ý.
"A?" Mục Giai Nhan lời nói đầy lo lắng, "Vậy chẳng phải về sau chị là muốn cùng anh rể chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều sao?"
Ân ái có ích lợi gì a? Mục Giai Nhan ác ý nghĩ.
"Ông nội với chị cả lại không có nói cho em sao?" Mục Giai Âm càng kỳ quái hỏi.
Mục Giai Nhan như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, hoàn toàn không hiểu Mục Giai Âm muốn nói cái gì.
"Thiệu Viêm được điều đến quân khu A nha." Mục Giai Âm nói xong còn mang theo hạnh phúc nhìn Quyền Thiệu Viêm.
Quyền Thiệu Viêm càng phối hợp đem ánh mắt càng thêm nhu tình nhìn Mục Giai Âm, hắn chính là hi vọng Mục Giai Âm có thể luôn luôn nhìn hắn như vậy.
... Quyền Thiệu Viêm khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như núi băng đã đi nơi nào?
Mục Giai Nhan đem tay giấu trong ống tay áo siết chặt, đốt ngón tay cơ hồ phát ra âm thanh. Mục Giai Âm hiện tại thật đúng là quá hạnh phúc, cô ta vất vả quyến rũ tâm tư Tả Trí Viễn thì có ích lợi gì?
Quyền Thiệu Viêm cùng Tả Trí Viễn căn bản chính là khác nhau một trời một vực, có Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm còn cần Tả Trí Viễn sao? Hơn nữa Mục Giai Âm còn mang thai ...
"Giai Nhan em làm sao vậy? Sắc mặt của em thật không tốt?" Mục Giai Âm thân thiết, hoàn toàn một bộ chị quan tâm em gái.
"Em..." Mục Giai Nhan nhìn Quyền Thiệu Viêm ngồi ở cách đó không xa, nếu cô ta hiện tại giả bộ bất tỉnh, hẳn là có thể ngã vào bên chân Quyền Thiệu Viêm, đến lúc đó Quyền Thiệu Viêm nhất định sẽ theo bản năng nâng cô ta dậy.
Lúc đó cô ta lại quấn quít lấy Quyền Thiệu Viêm ôm cô ta đi bệnh viện, dù sao Mục Giai Âm bản thân đang mang thai không tiện, khẳng định sẽ không ngăn cản, kia không phải là làm mối quan hệ giữa cô ta cùng Quyền Thiệu Viêm có cái khởi đầu tốt sao?
Nguyên bản câu “em tốt lắm” bị Mục Giai Nhan nuốt đi xuống, Mục Giai Nhan khuôn mặt lã chã chực khóc, "Em cảm thấy đầu thật choáng váng."
Trò cũ nha! Mục Giai Âm trong đầu chỉ có một câu nói như vậy.
Kiếp trước, Mục Giai Nhan đối với Tả Trí Viễn thường xuyên diễn trò này, mà Tả Trí Viễn lại là hoàn toàn trúng chiêu.
Cô không thể cho một màn này lại phát sinh nữa, Mục Giai Âm chưa kịp phản ứng, đột nhiên nhìn đến người bên cạnh vẫn ngồi yên như ngọn núi. Mục Giai Âm âm thầm rũ đôi mắt, như là không có nhìn thấy thủ đoạn của Mục Giai Nhan, vừa động cũng liền dừng lại.
Cô đột nhiên cảm thấy, Quyền Thiệu Viêm cùng tên Tả Trí Viễn cặn bã kia trên bản chất chính là người của hai thế giới.
Sự thật chứng minh, trọng sinh một lần, Mục Giai Âm ánh mắt càng thêm tinh chuẩn hơn. Mà Mục Giai Nhan còn lại là não bị ngập nước a.
Mọi người chung quanh kinh hô, Mục Giai Nhan dùng tốc độ chậm rãi đổ hướng Quyền Thiệu Viêm. Chiêu giả bộ bất tỉnh này, cô ta đã sớm dùng thành thạo.