Trùng Sinh Danh Môn Quân Quyền Nịch Sủng

Chương 50: Cách xa bọn tôi một chút



“Đề nghị của em anh sẽ suy nghĩ.” Quyền Thiệu Viêm cực kì tôn trọng ý kiến của Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm giơ tay hướng ngay phần thịt mềm bên hông của Quyền thiệu Viêm bấm mạnh một cái, muốn che, cũng là cô lấy khăn che mặt của Quyền thiệu Viêm lại. Không thấy ánh mắt của các phu nhân với thiếu nữ xung quanh đều biến thành trái tim phấn hồng hết rồi sao?

Đây là Quyền Thiệu Viêm nổi tiếng là GAY đây sao…Nếu họ biết Quyền Thiệu Viêm ở trên giường dũng mãnh như thế nào, không chừng đã sớm không kiềm chế được.

Mục Giai ÂM Cùng Quyền Thiệu Viêm trao đổi với nhau Mục Giai Nhan tự nhiên là thấy trong mắt.

Ngay cả ở nơi xa, Tả Trí Viễn đang nói chuyện với em gái mình cũng phải nhíu mày, hắn thấy hành động của Mục Giai Âm không giống như kháng cự. Là diễn xuất của Mục Giai Âm, hình như khả năng không lớn lắm…Có thể diễn xuất ứng phó đặc sắc như vậy, đến hắn cũng không làm được nữa là.

Là ở bên cạnh hắn lâu nên học được sao?

“Anh rể, chị ba, hai người đến rồi.” Mục Giai Nhan đi từng bước nhỏ nhẹ đi về phía Quyền Thiệu Viêm.

Mấy Người đàn ông xung quanh thấy trang phục của Mục Giai Nhan, trong nháy mắt ánh mắt từ trên người Mục Giai Âm chuyển dời lên người Mục Giai Nhan.

Mục Giai Âm cho bọn họ cảm giác đánh sâu vào thị giác, nhưng dù sao Mục Giai Âm cũng là người phụ nữ của Quyền thiếu, trên người toàn thân đều được bao bọc kín đáo, không bọn họ một chút phúc lợi nào, so sánh tương đối mà nói, lộ một mảng sau lưng, gần như sắp lộ cả mông cho bọn họ nhiều phúc lợi hơn.

Thấy lực chú ý của mọi người đều chuyển hết lên người mình khóe miệng Mục Giai Nhan không dấu vết hơi cong lên, trên mặt lại là biểu tình vô tội.

Bài đặt làm dáng, Hướng Tình thấy ánh mắt tràn đầy hứng thú của Hàn Tử Nghị, nhịn không được bĩu môi. Loại trình độ quyến rũ này cũng chịu không nổi. đúng là đồ động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Hướng Tình nhìn ánh mắt thủy chung vẫn đặt trên người Mục Giai Âm của Quyền Thiệu Viêm không khỏi có cảm giác chênh lệch thật lớn. Die nd da nl e q uu ydo n Lại nhìn ánh mắt không chút nào che giấu bên cạnh mình, vẻ mặt lộ ra vẻ chán ghét của tiểu thiếu niên, mà trong lòng lệ rơi đầy.

Hàn Tử Nghị sao lại không có tiền đồ như vậy!

“Giai Nhan hỏi thăm anh kìa.” Mục Giai Âm thấy Quyền Thiệu Viêm vẫn chỉ nhìn mình, mặt đỏ lên nhịn không được nhắc nhở Quyền Thiệu Viêm. Trước công chúng, sao lại lỗ liễu như vậy chứ?

“Anh không dám nhìn.” Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm vẫn như cũ không rời khỏi người Mục Giai Âm.

Cô cũng không phải là thùng dấm chua…Sẽ không bởi vì Quyền Thiệu Viêm nói chuyện với Mục Giai Nhan, đương nhiên, nói nhiều hơn một câu, cô liền…Ừm, cô cũng không nên ăn dấm chưa chứ, cùng lắm thì mài dao soàn soạt trong lòng thôi.

“Anh rể, hai người nói chuyện thật vui vẻ, chẳng thèm để ý đến em luôn.” Mục Giai Nhan bĩu môi nói, đôi môi óng ánh màu son hồng dưới ánh đèn càng thêm chói mắt, Mục Giai Nhan chớt hai con mắt nai tơ nhìn Quyền Thiệu Viêm nói: “Anh rể, chị ba, chúng ta đi tới phía trước đi, yến hội sắp bắt đầu rồi, em muốn đọc diễn văn.”

Mục Giai Âm sờ môi của chính mình, bây giờ trên người cô một chút trang điểm cũng không có, nhất định không so được với Mục Giai Nhan. Huống chi, Mục Giai Nhan lại còn ra chiêu ánh mắt nai hồng đặc trưng của mình.

Khi Mục Giai Nhan đến gần Quyền Thiệu Viêm thì Quyền Thiệu Viêm cũng chỉ ngửi thấy một mùi nước hoa gay mũi.

Trong những bữa tiệc như thế này, bởi vì những khách mời là nữ đều dùng nước hoa, vì để tránh cho mùi nước hoa không bị phai mờ, phần lớn mọi người sẽ xịt nhiều nước hoa hơn bình thường một ít. Cách làm của Mục Giai Nhan cũng chỉ theo lẽ thường mà thôi, Die nd da nl e q uu ydo n chỉ có điều đã lâu không ngửi thấy những thứ này mũi của Quyền Thiệu Viêm cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mục Giai Âm cũng thế, cô gần như không hề nôn nghén gì, nhưng ở đây bị sự kích thích của mùi hương, bụng của cô cũng dậy sóng hai lần.

“Cách xa bọn tôi một chút.” Quyền Thiệu Viêm nhìn dáng vẻ khó chịu của Mục Giai Âm, thái độ đối với Mục Giai Nhan càng lạnh hơn ba phần: “Cô đọc diễn văn kêu chúng tôi làm gì.”

Mục Giai Nhan vốn định mời Quyền Thiệu Viêm giới thiệu giúp mình vài câu.

Nhưng thấy thái độ khó chịu của Quyền Thiệu Viêm đối với cô ta, cũng chỉ vì Mục Giai Âm.

Mục Giai Nhan hơi cúi người xuống, nhìn sắc mặt tái nhợt của Mục Giai Âm, chiêu này cô rất quen thuộc, chị ta nhất định cố ý!

Mục Giai Nhan cũng không nói suy nghĩ trong lòng ra, chỉ nhu thuận nói: “Em chỉ nghĩ chúng ta là người một nhà nên có thế đứng chung một chỗ thôi, nếu chị ba không thoải mái, chị đến khu nghỉ ngơi ngồi một lát đi.”

Quyền Thiệu Viêm nói chuyện âm thanh cũng không lớn lắm, người đứng gần Mục Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm cũng không nhiều, vì thế không mấy người nghe được Quyền Thiệu Viêm nói gì, nhưng lời của Mục Giai Nhan lại được rất nhiều người nghe được.

Quả nhiên là một cô gái có lễ nghĩa tri thức, những trưởng bối muốn tìm con dâu cho con cháu mình trên mặt đều nở nụ cười hài lòng.

“Anh rể, chị ba, em đi đọc diễn văn đây.” Mục Giai Nhan nở một nụ cười động lòng người, thấy Mục Giai Âm gật đầu, mới xoay người rời đi.

Chỉ là khi Mục Giai Nhan vừa xoay người, những người đàn ông cũng quanh lại nhìn thấy.

Cả người Mục Giai Nhan nghiêng về phía trước, hình như là bị vấp giày cao gót.

Cho dù Mục Giai Nhan rất nhanh đã ổn định lại cơ thể, nhưng những người đứng xung quanh có thể thấy được đường cong mềm mại của cái mông được bao bọc trong chiếc váy, mà Mục Giai Nhan đứng gần Mục Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm nhất gần như có thể nhìn thấy được những thứ không nên thấy nhất.

Ý cười trên mặt những vị trưởng bối xung quanh biến mất không còn.

Mục Giai ÂM cưỡng chế khó chịu trong người, nói với Quyền Thiệu Viêm: “Chúng ta tới khu nghỉ ngơi ngồi đi.”

Giọng nói của Mục Giai Âm rõ ràng có vài áp chế.

Lúc Mục Giai Nhan ‘té ngã’, là vì diễn trò nên cũng không quay lại nhìn vẻ mặt của Quyền Thiệu Viêm, nhưng mà nghe thấy giọng nói của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm nhất định là đang do dự. Trong lòng Mục Giai Nhan vô cùng cao hứng, mới nhất chân yểu điệu bước đi.

Chờ đến khi Mục Giai Nhan bước đi, cô cũng không ngăn lại được sự khó chịu trong cơ thể.

Mấy tên đàn ông vừa nhìn thấy Mục Giai Nhan té súy ngã, cũng không ai tốt bụng tới đỡ cô ta.

Hướng Tình trao đổi ánh mắt với Mục Giai Âm, cả người lùi về phía sau, bên cạnh có một người đàn ông cao 1m9 cũng đủ không gian.

Mà tên đàn ông kia trong mắt chỉ toàn là mỹ nữ, nên không phát hiện được hành động mờ ám của Hướng Tình.

Mục Giai Nhan không ngờ mình sẽ bị trượt giày cao gót, nhất định có người gạt chân cô, nhưng chờ đến khi Mục Giai Nhan nhìn qua bên cạnh, chỉ nhìn thấy muôn vàn ánh mắt như sói đói của mấy tên đàn ông mà thôi.

Sao lại không có ai tới đỡ cô lên vậy?

Thiếu niên đi bên cạnh Hướng tình mặt mày tuy nhăn lại, nhưng khi nhìn Mục Giai Nhan điềm đạm đáng yêu, lại nhìn mấy người đàn ông xung quanh không hề động đậy, rồi do dự vươn tay ra, tính đỡ Mục Giai Nhan dậy. Die nd da nl e q uu ydo n

Ba ba nói, mỗi ngày nên làm một việc thiện…

Hàn Tử Nghị tuy vẫn luôn theo dõi Mục Giai Nhan, nhưng khóe mắt vẫn hướng bên động tĩnh Hướng Tình.

Nhìn động tác nhỏ của thiếu niên kia…Thuận theo yêu cầu của lão đại, nhất định phải ngăn cản! Hắn cũng thấy được hành động mờ ám của Hướng Tình, Hàn Tử Nghị còn chưa kịp nói gì, bên kia Đổng Lê Triệu đã khinh thường mở miệng: “Em gái Mục đây là muốn nằm đọc diễn văn sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.