Gần đây Chung Duy Cảnh cứ cảm thấy có người theo dõi mình nhưng anh cũng không lo lắng, có thể làm ra việc như vậy sau lưng anh ngoại trừ người “mẹ” lâu chưa gặp mặt của anh thì còn ai?
“Duy Cảnh, anh nhìn gì vậy?” Tiếng Cam Ninh vang lên từ sau lưng, Chung Duy Cảnh vén nửa tấm rèm cửa sổ xoay người lắc đầu, “Không có gì.” Chiếc xe dưới tầng đã dừng ở đấy rất lâu rồi nhưng anh thấy không cần phải nói cho người phụ nữ hay lo lắng này biết.
Cam Ninh bắt đầu dọn đồ ăn lên bàn, chống eo ra gọi anh, “Ăn cơm thôi.” Kéo ghế ngồi xuống, Cam Ninh cẩn thận nhìn anh ngồi đối diện cô, thành phố này đã qua mùa ấm áp, ngoài bộ quần áo bầu của cô đã phủ thêm một chiếc áo khoác rộng thùng thình, thoạt nhìn rất buồn cười nhưng Chung Duy Cảnh hiện không chú tâm vào điểm này, “Lại không ăn?” Anh cau mày hỏi, gần đây sức ăn của cô giảm rất nhiều.
Vô tình lắc đầu, “Không muốn ăn.” Đứa nhỏ trong bụng càng lớn, cô phát hiện càng khó đứng dậy, Cam Trữ cảm thấy dạ dày mình bị đè nặng, ăn gì cũng không ngon.
Tình huống như vậy Chung Duy Cảnh đương nhiên không biết, tuy biết rằng giai đoạn đầu khẩu vị phụ nữ có thai không tốt lắm, nhưng mà anh cứ nghĩ giai đoạn này qua rồi.
“Có muốn ăn gì không?” Chung Duy Cảnh vừa ăn hai miếng cơm, nghĩ nghĩ vẫn buông bát đũa xuống hỏi rồi lập tức đứng dậy đi phòng khách lấy đồ chuẩn bị ra ngoài.
“Anh đi mua.” Cam Ninh vội vàng xua tay, có chút khốn quẫn lại có chút ngượng ngùng, “Không cần, em đi ngủ một lát.”
Cho dù cô nói thành khẩn nhưng vẫn không thắng được sự kiên trì của Chung Duy Cảnh, cuối cùng vẫn nhờ anh mua mấy món ăn vặt trước kia ăn qua.
Nhìn cánh cửa khép lại, Cam Ninh có chút buồn bực, cuộc sống hiện tại trước kia cô không dám tưởng tượng đến, sống mà không phải lo toan, Duy Cảnh cũng học cách nhân nhượng, quan tâm cô, nhưng càng như thế cô lại càng cảm thấy cuộc sống hiện tại không thật.
Nghĩ một hồi tuy cảm thấy ý nghĩ của mình thật không biết điều, Cảm Ninh vẫn không thoải mái.
Cuối cùng thở dài đi tới phòng ngủ, có lẽ ngủ một lúc thì tốt rồi.
Lúc Chung Duy Cảnh xuống tầng tiện thể mang túi rác ở cửa xuống, trước kia việc này là nhiệm vụ của Cam Ninh, bây giờ Chung Duy Cảnh làm không quen, chuyện này cho dù anh khi chưa trở thành “Chung tiên sinh” cũng chưa làm.
Nhưng mọi việc luôn thay đổi, hình như hiện tại lúc ra ngoài Chung Duy Cảnh đã học được thói quen nhìn trước cửa xem có rác không.
Nhưng sau khi vứt rác quay người lại Chung Duy Cảnh có chút bất ngờ, bên cạnh anh một người mặc tây trang màu đen, Chung Duy Cảnh chú ý thấy bên tai anh ta đeo tai nghe, theo dõi anh nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.
Tuy hôm nay anh không phải đi làm, nhưng Chung Duy Cảnh vẫn nhớ mục đích mình ra ngoài.
Nếu đối phương không tỏ vẻ gì, Chung Duy Cảnh trầm mặc vòng qua anh ta rời đi, tính làm theo kế hoạch dùng thời gian ngắn nhất mua mấy thứ kia trở về.
Anh không thích đi dạo bên ngoài, cũng không thích người kia không ở trong phạm vi tầm mắt của mình, Chung Duy Cảnh cảm thấy không có anh người phụ nữ kia nhất định không biết cách chăm sóc chính mình và đứa bé.
“Chung tiên sinh.” Chung Duy Cảnh mới vừa đi vài bước phía sau liền truyền tới tiếng gọi, anh xoay người thở dài, “Tiên sinh, nếu anh hoặc người khác muốn tìm tôi có chuyện, cứ việc nói thẳng được chứ?” Anh lộ ra một nụ cười tươi ấm áp, “Tôi thì không sao, chỉ là các anh đi theo tôi như vậy không mệt sao?”
Cuối cùng Chung Duy Cảnh vẫn theo ý người kia lên xe, dù anh ta nói có người muốn mời anh “làm khách” nhưng khi nghe gã lạnh lùng nói vậy, trên mặt Chung Duy Cảnh không kìm được nở nụ cười châm chọc.
Dù sao chuyện này không ảnh hưởng đến toàn cục, tóm lại không có lần sau là được.
Cánh cửa trước mặt Chung Duy Cảnh rất quen thuộc, chỗ này là cái gai trong lòng anh.
lúc tài sản của Thạch gia bị bán đấu giá anh bỏ ra một khoản tiền lớn mua lại chỗ này nhưng Chung Duy Cảnh vẫn chưa một lần tới đây.
“Chung tiên sinh, mời.”
Trên mặt Chung Duy Cảnh không hề có biểu cảm gì thừa thãi, cửa lớn chậm rãi mở ra, phong cảnh bên trong cũng chầm chậm mở ra trước mặt, cảnh tượng y hệt như trong trí nhớ của anh, Chung Duy Cảnh nheo mắt.
Lúc “mẹ” yêu quý của anh tìm được anh, dù nghi ngờ do dự nhưng anh vẫn tin bà một lần, nhưng sự mềm lòng của anh chỉ đổi lấy một câu của Hồ Tố Nhiên, “Hạng mục kia nhường cho Minh Đào đi, nó cần chứng minh bản thân với ba nó.”
Lúc đó anh du học trở về bắt đầu thành lập công ty của mình, sự nghiệp bước vào giai đoạn phát triển nhanh chóng.
Còn Thạch Minh Đào trong miệng bà ta là con riêng của chồng bà, nhưng trong lòng người ta có bà mẹ kế này hay không thì không biết.
Nhưng dù vậy, Hồ Tố Nhiên vẫn muốn anh tặng hợp đồng cho Thạch Minh Đào, cậu ấm tuổi trẻ muốn dựa vào thực lực của mình gây dựng sự nghiệp, mẹ kế không đành lòng đành âm thầm ra tay tương trợ, đây tiêu đề đẹp cho mấy tờ báo xã hội.
Chậc chậc, chỉ tiếc Chung Duy Cảnh vẫn không theo ý bà, anh không phải kẻ ngốc, biết rõ không thể cưỡng cầu còn tự mình chuốc cực khổ.
Anh còn nhớ rõ lúc trước ba Thạch Minh Đào, cũng chính là chủ nhân khu vườn này, cũng “mời” anh đến như bây giờ, sau đó ông ta nhìn anh như nhìn một con kiến, nói anh là đồ không biết điều.
Chung Duy Cảnh từ trước đến giờ là người lòng dạ hẹp hòi lại mang thù hận, cho dù lúc ấy im im, nhưng nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ, ngấm ngầm đợi thời cơ thích hợp cho bọn họ một cú chí mạng.
Cho nên sau này Thạch gia gặp nguy khốn, lúc Hồ Tố Nhiên tới cửa xin giúp đỡ, bà thậm chí còn không vào được cửa chính của công ty Chung Duy Cảnh.
Chỉ là bây giờ anh chưa có đủ thực lực cạnh tranh với Thạch gia, ít nhất ở mặt ngoài không có, nguyên nhân sao họ tìm được anh, Chung Duy Cảnh không nhớ lắm.
Nhưng mọi chuyện đã thế này anh muốn biết là có cách biết thôi, không phải vội.
Nghĩ vậy, cảm giác khó chịu trong lòng cũng yên ổn xuống.
Chuyện kế tiếp xảy ra khác nhiều so với trong trí nhớ của Chung Duy Cảnh, kết quả làm anh mười phần kinh ngạc, lại càng thêm coi thường cái Hồ Tố Nhiên gọi là nỗi khổ tân.
Người đan ông đứng tuổi có địa vị, người phụ nữ luôn cho mình là phu nhân ăn diện xa hoa, bọn họ khiến Chung Duy Cảnh anh thiếu chút nữa nhịn không được cười thành tiếng.
Chung Duy Cảnh không từ chối Thạch Kiến Huy cho lái xe đưa anh về, trong suy nghĩ của Chung Duy Cảnh, Cam Ninh ít nhất sẽ không phản bội anh, người phụ nữ kia mặc kệ cố ý hay vô tình cũng không làm tổn thương đến anh, điều này anh tin chắc.
Xe chậm rãi đi xa, khu vườn làm tâm tư anh xao động cũng cách càng xa, Chung Duy Cảnh đột nhiên thấy thương hại người cha đã sớm mất.
Vợ chạy trốn có thể cầm chổi đánh anh tới sống dở chết dở, sau đó tự mình uống rượu làm mình sống không ra sống chết không ra chết, nếu ông ta biết ngay cả thằng con trai cũng không phải con trai ruột, chỉ sợ sẽ tức chết mất.
“Dù cậu có thừa nhận hay không, cậu vẫn là người Thạch gia.” Người đàn ông trung niên nói nhấn nhá rõ ràng làm Chung Duy Cảnh chán ghét cực độ giọng điệu tự hào và kẻ cả, anh dời tầm mắt từ người Thạch Kiến Huy chuyển sang vị phu nhân vẫn trầm mặc, Hồ Tố Nhiên bị ánh mắt lạnh lùng của Chung Duy Cảnh hù doạ, lại vẫn gật đầu như cũ.
Lời của Thạch Kiến Huy và Hồ Tố Nhiên có bao nhiêu phần là thật, Chung Duy Cảnh không muốn điều tra, chuyện này rõ ràng và chuyện “dĩ nhiên” đã thay đổi, có hai người phía trước, hiện tại Chung Duy Cảnh không dám chắc chuyện này có phải ảnh hưởng từ “chuyện bất ngờ” anh gây ra hay không.
“Cảm ơn.” Chung Duy Cảnh cầm một đống đồ lớn đứng từ xa lễ phép cảm ơn bác tài, đã có lao động miễn phí không có đạo lí nào lại không nhận.
Thành thật mà nói, tâm trạng của anh không tệ lắm, cũng không như mấy người ban nãy, không để vài lời của họ làm ảnh hưởng tới khả năng tư duy bình thường của mình.
Trên đường đi, Chung Duy Cảnh bảo lái xe chở tới rất nhiều nơi, gần như đi cả một vòng thành phố, trong lúc đó Chung Duy Cảnh nghĩ thông suốt một chuyện.
Không nên để ý quá mức người không cần để ý, cũng không thể tin người không đáng tin.
Dù đã xảy ra chuyện gì, anh cũng chỉ tin vào chính mình, tin người tuyệt đối không phản bội anh, ví dụ như người đang chờ anh về nhà kia.