Edit: Nguyệt Dao.
Beta: Moonmaplun.
Khi Chung Duy Cảnh tỉnh lại thì cả người trở nên lạnh ngắt, cả cơ thể cũng cứng ngắt, vất vả quay đầu nhưng lại không thấy người hẳn nên đợi bên cạnh anh.
Trong lòng chỉ còn sự kinh hoảng trước nay chưa từng có, giấc mơ kia quá mức chân thật, làm anh sợ hãi.
Xoay người rời giường nhưng vì thân thể vẫn cứng ngắt như cũ nên chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo đi đến cửa phòng ngủ, cuối cùng nhìn thấy người quen thuộc ở phòng bếp.
Cam Ninh đang rửa rau, nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại thì bị anh làm cho hoảng sợ, vội vàng buông đồ ăn chạy tới, “Anh làm sao vậy?” Trên mặt anh tái mét càng làm cho người ta sợ hãi.
Đây chẳng qua là giấc mơ mà thôi, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, trong lòng Chung Duy Cảnh tự nói với mình như vậy.
“Không có gì.” Anh lắc đầu nói với cô, thật sự không có việc gì.
Cho đến bây giờ Chung Duy Cảnh cũng không biết rằng, hóa ra người phụ nữ này không ngu ngốc như những gì anh nghĩ.
Ngoài cánh cửa kia, cho đến bây giờ, anh cũng không biết rằng cô nắm tay đứa bé đợi anh cả đêm, chỉ cần anh có một chút không đành lòng, cô sẽ tiếp tục lừa gạt mình rằng chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng anh không có, ngay cả một chút luyến tiếc cũng không.
Cánh cửa kia đã chấm dứt tất cả về sau.
Nước lạnh như băng vỗ lên trên mặt, cảm giác có chút đau đớn, Chung Duy Cảnh ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, “Em thích anh.”, người nói ra những lời này phải dùng bao nhiêu can đảm, có lẽ Chung Duy Cảnh vĩnh viễn cũng không thể hiểu được.
Nhưng mà anh không thể đáp lại giống như thế, tất cả những thứ bây giờ anh có thể cho cô chỉ đơn giản là một cái ôm mà thôi.
Buổi sáng lúc Chung Duy Cảnh ra khỏi nhà, Cam Ninh đang rửa chén, nhìn thấy anh đang đổi giày thì vội vàng chạy đến.
Chung Duy Cảnh nghĩ rằng cô muốn nói cái gì, vì thế đổi giày xong nhìn về phía cô, dường như Cam Ninh muốn nói gì đó nhưng lại giống như không thể nói, hai người nhìn nhau một hồi, mặt cô bắt đầu đỏ.
“Anh không đi ra ngoài sao?” Thật lâu sau, cuối cùng Cam Ninh nhịn không được hỏi.
Chung Duy Cảnh nhấc túi công văn ở bên cạnh lên, trả lời đơn giản rõ ràng, “Có.” Nghe thấy anh trả lời như vậy, Cam Ninh có chút thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Anh phải đi rồi.” Chung Duy Cảnh đứng ở cửa nói, cuối cùng trên mặt Cam Ninh cũng lộ ra một nụ cười , “Đi đường cẩn thận.” Sau đó dễ chịu giống như là vừa hoàn thành xong nhiệm vụ quan trọng nhất.
Gió ngoài cửa sổ xe thổi vào vỗ lên mặt, Chung Duy Cảnh không cảm thấy đau nữa.
Người phụ nữ đó không hề ngu ngốc, chẳng qua là cô dùng cách của mình để yêu thương anh, nhưng mà lúc đó anh quá mức tự tin, tự tin rằng người đứng sau mình vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ.
Cứ như anh vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng anh yêu Kì Mạn La, Chung Duy Cảnh vẫn luôn tin tưởng, anh không yêu Cam Ninh.
Gần đây Chung Duy Cảnh bề bộn nhiều việc, nhân viên công ty vốn đã ít, bây giờ người làm được việc lại càng thiếu, Vương Vũ đã từng mang vẻ mặt đau khổ oán giận với anh, “Chung tiên sinh, anh không thể sai bảo tôi giống như là gia súc được.” Nhưng nói xong vẫn theo dặn dò của Chung Duy Cảnh mà làm việc như cũ, cũng bởi vì vậy nên Chung Duy Cảnh tín nhiệm anh ta nhất trong tất cả mọi người.
Những người khác trong công ty đều cảm thấy là vì Vương Vũ có năng lực, cho nên Chung Duy Cảnh mới có thể nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa.
Nhưng chỉ có chính bản thân Vương Vũ hiểu rõ, sở dĩ Chung Duy Cảnh tin tưởng anh ta, là vì anh ta cũng cho ông chủ Chung Duy Cảnh này sự tín nhiệm lớn nhất.
Thị trường trò chơi hưởng ứng không tệ.
Chung Duy Cảnh làm ông chủ, lãi cũng kha khá nên tất nhiên là muốn khao người trong công ty.
Cuối cùng tìm được một khách sạn để liên hoan theo lời đề nghị của Vương Vũ, đồng thời cũng nhân dịp này phát tiền thưởng.
Lúc lễ mừng năm mới cũng chỉ có ông chủ Chung Duy Cảnh này nghỉ nhiều ngày nhất, trên cơ bản những người khác đều luân phiên nhau thay ca, quả thực rất vất vả.
Những ngày tiếp theo dù là Hồ Tố Nhiên hay Thạch Kiến Huy cũng không tìm Chung Duy Cảnh, tóm lại là cuộc sống của anh lại khôi phục những ngày không gợn sóng sợ hãi như lúc đầu.
Chỉ là…từ khi trở về từ quê của Cam Ninh, hai người đều có chút ngượng ngùng.
Chuyện tối hôm đó lấy một cái ôm mà chấm dứt, nhưng lại đem đến cho cuộc sống của hai người một chút biến hóa nho nhỏ, chỉ là hai người đều lựa chọn bỏ qua.
Trừ những lúc chăm sóc đứa nhỏ, đôi cha mẹ trẻ đều bận chuyện của mình: Chung Duy Cảnh bận chuyện công ty; mà chuyện Cam Ninh phải làm lại càng nhiều, đọc sách, viết truyện, nấu cơm, còn đúng giờ phải dẫn hai đứa bé ngồi trong xe đẩy đi công viên tản bộ.
Sách của Cam Ninh vẫn là Chung Duy Cảnh phụ trách đổi như trước, đồ ăn cũng là anh phụ trách nếm, truyện được tạp chí chọn đăng thì anh cũng là người đầu tiên xem.
Nhưng cuộc sống luôn yên tĩnh ở mặt ngoài đó, lại bị đánh vỡ bởi hai người quen đến thăm.
Lúc Chung Duy Cảnh ở dưới khu nhà nhìn thấy người đã lâu không gặp, cũng không khó chịu như anh vẫn nghĩ.
Cho dù chuyện cũ đã thay đổi rất nhiều, nhưng có vài người cuối cùng vẫn sẽ xuất hiện.
“Duy Cảnh.” Người đàn ông có chút e dè cẩn thận chào hỏi, một màn này thật quen thuộc, chỉ là hơi sớm mà thôi.
Thậm chí không cần hỏi Chung Duy Cảnh cũng biết nguyên nhân người cậu này của anh tìm đến là gì, ý đồ của bọn họ chỉ là tiền mà thôi, cho dù là thời gian có sớm hơn bảy năm, thì nguyên nhân này cũng không thay đổi.
Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông đẩy ông ta một cái, người đàn ông giống như bị giật mình quay đầu nhìn bà ta, lại bị người phụ nữ vênh váo tự đắc liếc mắt trừng một cái, “Ta nói, quả nhiên là người có tiền.” Người phụ nữ dùng giọng điệu cực kỳ hâm mộ đánh giá Chung Duy Cảnh, “Ngay cả ánh mắt nhìn người cũng khác xưa.”
Chung Duy Cảnh nâng cổ tay nhìn thoáng qua thời gian, “Tôi còn có việc, đi trước.” Những lời này anh đã từng nói vào cái đêm của ba năm trước, lúc ấy bị Cam Ninh nhìn thấy một màn như vậy, Chung Duy Cảnh cảm thấy rất khó xử, còn bây giờ trong lòng lại hoàn toàn không có cảm giác này.
Bảy năm sau hai vợ chồng kia nhìn thấy tin tức về anh trên tivi mới tìm đến, lúc này khẳng định có nguyên nhân khác, nhưng đây cũng không phải là chuyện mà Chung Duy Cảnh quan tâm.
Chu Nguyệt không ngờ rằng Chung Duy Cảnh lại bình tĩnh như thế.
Sở dĩ bọn họ trở về là vì nghĩ rằng bây giờ anh không muốn bị mất mặt nên sẽ đáp ứng họ, dù sao bây giờ thân phận và địa vị của Chung Duy Cảnh khác xa ba năm trước.
Tính toán thì tốt lắm, chỉ tiếc phản ứng của Chung Duy Cảnh lại không như dự đoán của họ, “A, chồng ơi, tôi nói…” Người phụ nữ cố ý cất cao giọng, rõ ràng là đang nói với người chồng bên cạnh, nhưng ánh mắt lại nhìn tới nhìn lui xung quanh.
Chung Duy Cảnh cười lạnh, “Không biết là ai lúc tôi vừa mười tám tuổi đã tuyệt giao quan hệ với tôi.” Anh còn nhớ rõ lúc đó anh chỉ vừa thi đậu trường đại học tốt nhất thành phố, thậm chí còn chưa kịp vui vẻ thì hai vợ chồng này đã ném hành lí của anh ra khỏi cửa.
Trong lòng Chu Nguyệt kinh ngạc.
Từ nhỏ lòng tự trọng và sĩ diện của Chung Duy Cảnh rất mạnh, chuyện như vậy mà nói đối với anh là một sự sỉ nhục, nhưng mà nhìn Chung Duy Cảnh bây giờ không giống như là không muốn nhắc tới.
Chung Duy Cảnh không còn thời gian cũng không có tâm tình cùng bọn họ diễn tuồng ở đây, nhìn bà ta giống như còn muốn nói gì đó, vì thế mở miệng trước, “Đừng uy hiếp tôi.” Trên mặt Chung Duy Cảnh không biểu cảm, Hồ Quang bên cạnh có hơi rụt đầu lại, tình hình của Chu Nguyệt cũng không tốt hơn là bao.
“Bây giờ Hồ Định có khỏe không?” Chung Duy Cảnh thản nhiên nói, mỗi người đều có nhược điểm, cho dù là một đôi vợ chồng tham tiền cũng không ngoại lệ.
Hồ Định là đứa con độc nhất của hai vợ chồng, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, đêm giao thừa năm ấy Chung Duy Cảnh chạy khỏi nhà họ Hồ chính là vì Hồ Định.
Thân hình Chu Nguyệt cứng đờ, hoảng sợ nhìn Chung Duy Cảnh, “Cậu, cậu muốn làm gì?” Chung Duy Cảnh cười, “Tôi sẽ không làm gì…” Cố ý dừng một chút, Chung tiên sinh cảm thấy biểu cảm trên mặt người phụ nữ này quả là vô cùng đặc sắc, “…nếu như mấy người biết an phận một chút.”
Nếu theo đúng trí nhớ của Chung Duy Cảnh, bây giờ Hồ Định hẳn là đang học tại một trường đại học trong thành phố này, biểu hiện không tồi, có thể nói là tương lai tươi sáng.
Trước mặt người ngoài cậu ta luôn ngụy trang tốt, cũng có thể nói với hoàn cảnh cuộc sống bây giờ thì cậu ta sắm vai rất tốt, là thanh niên có gia giáo, và quan trọng hơn là Chung Duy Cảnh biết rất rõ, lòng tự trong của cậu ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận được cuộc sống hiện tại bị phá vỡ.
Nếu như cho tiền để bọn họ im lặng, Chung Duy Cảnh cũng không ngại dùng tiền để xong việc, chỉ tiếc bây giờ Chung Duy Cảnh biết rất rõ rằng bọn họ cũng không phải dạng người dễ thỏa mãn.
Trong tay Chung Duy Cảnh có một tờ hợp đồng của bọn họ, là Chung Duy Cảnh tiêu tiền “mua”, sở dĩ bây giờ anh không nói ra là vì nhìn dáng vẻ không kiêng nể gì mà tìm đến đây của bọn họ hôm nay thì giá trị của tờ hợp đồng kia cũng không lớn,
Hai vợ chồng này vẫn giống như ba năm trước đây, mắng chửi oang oang rồi cứ thế không cam lòng rời đi.
Nhưng có Chung Duy Cảnh đã đánh giá thấp lòng tham của bọn họ rồi.
Chung Duy Cảnh ở ban công ngẩn người nhìn chằm chằm con, Cam Ninh ở phòng bếp làm cơm trưa, lúc nghe tiếng chuông cửa Chung Duy Cảnh đang có chút hoang mang thì phục hồi tinh thần rồi chậm rì rì đi mở cửa.
Lúc mở cửa lại nhìn thấy người quen, trong nháy mắt Chung Duy Cảnh cảm thấy bắt đầu đau đầu, “Có chuyện gì?” Anh lạnh lùng hỏi, đứng ở cửa, rõ ràng là không muốn cho khách vào nhà.
Qua lần trước dường như Chu Nguyệt thông minh hơn một chút, không vênh váo tự đắc mà dáng vẻ ăn nói khép nép.
“Mợ muốn đến thăm con một chút.”
Chung Duy Cảnh vẫn nhịn không được lộ ra nụ cười lạnh, “Thật sự cảm ơn, bây giờ đã thấy rồi, có thể đi rồi chứ.” Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, Chung Duy Cảnh không tin bà ta nghe không hiểu.
Quả nhiên Chu Nguyệt vừa nghe liền hung tợn trừng mắt nhìn Chung Duy Cảnh.
“Ai vậy?” Lúc hai người đang giằng co, đúng lúc Cam Ninh mang đồ ăn đi ra, thấy Chung Duy Cảnh còn đứng ở cửa nên cười hỏi.
Chung Duy Cảnh chưa trả lời, Cam Ninh vừa đến gần nhìn thì cả người ngây ngẩn ra, nhìn Chung Duy Cảnh cũng đang mím môi không nói lời nào.
“Tôi là mợ đã nuôi lớn nó.” Chu Nguyệt vênh váo tự đắc nói với Cam Ninh, dường như thấy được ‘cánh cửa đột phá’ trên người cô.
Thật ra Cam Ninh nhận ra người này.
Tuy rằng ánh sáng buổi tối ba năm trước không rõ ràng lắm, nhưng cô vẫn nhận ra được giọng nói của người này.
Nhìn sang Chung Duy Cảnh, trên mặt anh không có biểu cảm gì đặc biệt, trong lúc nhất thời Cam Ninh không biết phải làm gì, đi không được mà không đi cũng không được.
Chu Nguyệt thấy Cam Ninh khó xử như vậy, tỏ vẻ đáng thương, “Năm đó cha mẹ con mất, mợ và cậu con một tay nuôi con lớn, bây giờ con thành đạt rồi lại không quen biết thân nhân như chúng ta sao?” Chung Duy Cảnh nhìn dáng vẻ của bà ta, đột nhiên trong lúc đó cảm thấy buồn cười, sắc mặt này thật sự khó coi.
Đang muốn mở miệng lại bị Cam Ninh bên cạnh nói trước, “Người thân của anh ấy không phải mấy người.”
Cam Ninh chưa từng có cảm giác tức giận như vậy, theo bản năng che chở Chung Duy Cảnh phía sau, “Chỉ có thể nhìn thấy tiền của người thân thì tính là người thân cái gì?” Cơ thể Cam Ninh không khống chế được mà run rẩy, “Nhà chúng tôi không chào đón mấy người, nếu mấy người không chịu đi, tôi tin rằng bảo vệ dưới lầu sẽ sẵn lòng giúp chúng tôi việc nhỏ này.” Nghĩ rồi Cam Ninh cố ý lộ ra một nụ cười ác ý, “Hoặc là cảnh sát cũng được.”
“Đúng không, ông xã?” Cam Ninh nói xong lại quay đầu hỏi Chung Duy Cảnh.
Chung Duy Cảnh trợn mắt há hốc mồm nhìn Cam Ninh một hơi nói những lời này, trong chốc lát không kịp phản ứng, sửng sốt mất hai giây rồi mới gật đầu, “Ừ, anh tin rằng họ rất sẵn lòng hỗ trợ.” Nghĩ rồi Chung Duy Cảnh lại bỏ thêm một câu, “Bà xã.”
Trong trí nhớ, lúc anh gọi cô như vậy hình như là ngày bọn họ đến Cục dân chính lãnh giấy, đối với anh đó là một cách xưng hô xa lạ, thế nhưng sau đó Chung Duy Cảnh nhận thức là “Anh và cô cùng với hai đứa con của bọn họ mới thật sự là người một nhà”.