Trùng Sinh Đi Tra Nam!

Chương 40





Edit: Nguyệt Dao.
Beta: Moonmaplun.
Chung Duy Cảnh cầm ly rượu ngồi ở vị trí không thấy được ở trong phòng, ngồi đối diện là Thẩm Lâm đang một ly lại tiếp một ly giống như muốn không say thì không chịu ngừng.

Nhiệt độ máy điều hòa vừa đủ nhưng Chung Duy Cảnh vẫn cảm thấy không thoải mái, từ lúc ngồi xuống đến giờ anh luôn từ chối bất kỳ người phụ nữ nào tới gần anh.

Vốn Chung Duy Cảnh không hiểu lắm rốt cuộc bây giờ là tình huống gì, mãi cho đến khi lơ đãng liếc nhìn thấy cái máy ảnh ở nơi góc phòng tương đối khuất.
Chung Duy Cảnh có chút mất kiên nhẫn, vốn nghĩ ra ngoài hít thở không khí, không nghĩ tới bây giờ không chỉ không có cảm giác thoải mái mà ngược lại bắt đầu có cảm giác ngày càng kỳ lạ.

“Vậy thật ra anh có ý gì?” Nếu như anh ở vị trí của Thẩm Lâm thì Chung Duy Cảnh rất tin tưởng anh có thể đưa ra lựa chọn rất tốt, gần đây Thẩm gia và gia đình một tập đoàn qua lại có vẻ thân thiết, mà tập đoàn kia ngoại trừ tài chính thì còn có nhiều con gái.
“Không có ý gì.” Thẩm Lâm giương mắt nhìn Chung Duy Cảnh ở đối diện, rõ ràng là ở nơi này cùng anh, nhưng lại cố tình khiến cho người ta cảm thấy anh chỉ là quần chúng mà thôi.

Đột nhiên anh có hơi hối hận vì đã mời Chung Duy Cảnh đến, tuy bối cảnh không bằng, cuộc sống cũng không xa hoa như mình, nhưng Chung Duy Cảnh lại có một gia đình có thể nói là hạnh phúc.
Người phụ nữ đó anh đã từng gặp.

Thẩm Lâm nhớ rõ lúc đó anh còn từng cười nhạo người phụ nữ đó không xứng với Chung Duy Cảnh, mà ngay lúc đó Chung Duy Cảnh thật sự tức giận.

Bây giờ nghĩ lại anh quả thật không có tư cách gì đi đánh giá cuộc sống của người khác, tự cho là đúng cho rằng nắm giữ hết thảy trong tay mình, tình hình thực tế thì lại hỏng bét.
Trong nháy mắt mọi người trong phòng rời khỏi ngay lập tức, sức lực của Thẩm Lâm giống như bị rút đi tựa người vào ghế sô pha, “Nhất định là trong lòng anh đang cười nhạo tôi đúng không?” Thẩm Lâm từng cho rằng mình có thể thoát khỏi gia đình này, thoát khỏi trạng thái cuộc sống mệt mỏi này, nhưng có lẽ lòng tham của anh quá lớn.
“Không có.” Tuy rằng nghe có hơi không trung thực, nhưng đây là lời thật lòng của Chung Duy Cảnh.


Anh không cảm thấy Thẩm Lâm buồn cười, nếu bây giờ anh thật sự là Chung Duy Cảnh của bảy năm trước, chắc chắn cũng không thể khẳng định chính xác mình nhất định sẽ làm tốt hơn Thẩm Lâm.

“Buông tay đi.” Chung Duy Cảnh nhấp một ngụm nhỏ rượu đỏ, “Đây là lời khuyên của tôi.”
Mỗi người đều rất dễ dàng đối với người không nên ở trong lòng, có đôi khi biết rất rõ người kia không thích hợp với mình, nhưng vẫn không tránh được rơi vào mâu thuẫn.

Buông tha rất khó khăn nhưng sau khi lựa chọn, có thật sự cảm thấy hạnh phúc hay không?
“Con gái nhỏ nhà họ Lý rất hợp với anh.” Đây là lời đề nghị chân thành nhất của Chung Duy Cảnh, anh biết thiên kim của Lý gia bảy năm sau, bởi vì toàn bộ gia tộc chỉ có một mình cô ấy là con gái nên từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay nên có khả năng tính tình hơi ương ngạnh một chút, nhưng rất đơn giản cũng rất thẳng thắn, Thẩm Lâm quá mức thông minh lại mưu tính, người như vậy anh lại thích hợp với anh.
Thẩm Lâm thẳng thắn nhìn Chung Duy Cảnh, sau khi nhìn một lúc lâu lại đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, “Chẳng lẽ người đang ở nhà chờ anh lúc này thích hợp với anh sao?” Khóe miệng Thẩm Lâm mang theo châm chọc, giống như Chung Duy Cảnh nói chuyện gì đó buồn cười vậy.

Cho dù anh thừa nhận bây giờ Chung Duy Cảnh thật sự rất hạnh phúc, nhưng mà Thẩm Lâm cũng không cho rằng người phụ nữ đó thật sự thích hợp với Chung Duy Cảnh.
Chung Duy Cảnh không chút suy nghĩ nói, “Cô ấy hợp.” Nếu không phải đã trải qua nhiều như vậy, thì những lời này tuyệt đối sẽ không đi ra từ miệng anh.

“Tuy cô ấy thiếu sót rất nhiều chỗ, nhưng cô ấy nhất định thích hợp.” Dừng một chút Chung Duy Cảnh tiếp tục nói, “Anh cho rằng cô bé kia thích hợp với anh, tôi từng thấy cô bé ấy đang quen với một cậu như ánh mặt trời.” Anh không phủ nhận cô bé kia đơn độc thuần khiết, nhưng loại đơn thuần mà Thẩm Lâm cần không phải loại này.
Chung Duy Cảnh nhìn thoáng qua di động, là tin nhắn Cam Ninh gửi, nói anh lái xe chậm một chút, Thẩm Lâm dùng giọng điệu rất quái dị nói khi thấy dáng vẻ của Chung Duy Cảnh, “Anh thật sự thích cuộc sống như thế này sao?” Anh không nhìn lầm người, Chung Duy Cảnh và anh có dã tâm rất lớn, anh không tin Chung Duy Cảnh thật sự sẵn lòng bình bình đạm đạm cả đời như vậy.
Lúc này Chung Duy Cảnh trả lời tin nhắn “Ừ.” Sau đó mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông say xỉn ở đối diện, “Cô ấy rất cố gắng, tôi cũng đã cố gắng, cho nên cuộc sống bây giờ không có gì không tốt cả.” Giờ Chung Duy Cảnh mới phát hiện cuộc sống hai người là phải thích ứng lẫn nhau.

Trước kia đều là một mình Cam Ninh yên lặng trả giá, luôn chiều theo mình, bây giờ anh đã học được nhân nhượng là như thế nào, cho dù cho tới bây giờ cô chưa từng nói cô tủi thân bao nhiêu.

Quan trọng hơn là anh phát hiện quá trình này…cảm giác không tệ lắm.
Trước kia Chung Duy Cảnh vẫn nghĩ người anh yêu là Kì Mạn La, lùi từng bước thì nói là có yêu, cho đến bây giờ anh mới phát hiện thứ mình yêu chỉ là cảm giác ưu việt mà Kì Mạn La tạo ra cho anh; còn Cam Ninh lại chứng kiến giai đoạn đen tối không chịu nổi của cả cuộc đời anh, so sánh hai phía trái ngược nhau đó thì tất nhiên anh sẽ cảm thấy Kì Mạn La rất tốt.

Bây giờ thật ra anh cũng không rõ rốt cuộc mình yêu hay không yêu Cam Ninh, nhưng mà anh biết anh muốn đi tiếp cùng cô, không cần có cuộc sống quá mức xa hoa, cũng không cần phải có nhiều người, chỉ cần bốn người bọn họ bên nhau là được rồi.
Cho nên bây giờ anh không muốn tò mò thân phận của Chung Diên và Cam Điềm, cũng không suy nghĩ tương lai sẽ như thế nào, bây giờ mỗi một ngày đối với anh mà nói cũng đã là ban ân, hẳn là anh phải ôm thái độ cảm ơn mà sống.
Chung Duy Cảnh rất rõ anh là một người như thế, thờ ơ ích kỷ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thậm chí có thể nở nụ cười tiến hành trận đấu tiếp theo sau khi bức chết đối thủ thương trường.

Thoạt nhìn thì không gì không làm được nhưng thật ra Chung tiên sinh là một người nhát gan yếu đuối, có lòng tự trọng mạnh mẽ lại mẫn cảm ngu ngốc, nhưng mà người phụ nữ đó dù biết rất rõ điều này vẫn nguyện ý ở bên anh.
Đúng lúc này bừng tỉnh Chung Duy Cảnh mới phát hiện vậy mà mình lại suy nghĩ nhiều đến vậy, nhìn Thẩm Lâm vẫn đang mê man trên sô pha như trước đột nhiên trong lòng Chung Duy Cảnh cảm thấy dường như không phải là khó chịu.

“Mọi người luôn hiểu nhưng không hề cam chịu, mặc kệ anh lựa chọn cái gì.” Thẩm Lâm nhìn cánh cửa chậm rãi khép lại, trước mắt vẫn là một mảnh mê man.

Biết rất rõ bọn họ không có tình bạn để có thể nói hết buồn khổ cho nhau, nhưng mà lúc nhận được tin mẹ bảo anh về đúng giờ ăn cơm tối ngày mai đột nhiên anh lại muốn tìm Chung Duy Cảnh uống hai ly.
Lấy điện thoại di động, Thẩm Lâm hít sâu một hơi giống như là đã quyết định mà dặn dò, “Đưa ảnh chụp được cho tôi.” Vốn là muốn đưa hình chụp được đêm nay cho thiên kim nhà họ Lý, xem ra bây giờ không cần rồi; cho dù bây giờ buông tha tất cả thì anh và người kia cũng không còn khả năng, huống chi Thẩm Lâm cũng không cho là mình có thể chuẩn bị đầy đủ cho cuộc sống hoàn toàn khác.

Chung quy anh và Chung Duy Cảnh không giống nhau.
Lúc mở cửa Chung Duy Cảnh còn chưa kịp bật đèn chợt nghe giọng nói trong trẻo của con nít, “Bánh.” Cam Điềm nhìn cha trong bóng đêm, cô con gái này vẫn dính lấy anh giống như trước đây.

Cam Điềm dụi mắt giống như còn hơi buồn ngủ, “Mẹ, ôm.” Hai từ đơn này là từ mà bé nói được rõ ràng nhất cho đến bây giờ, điều này làm cho Chung Duy Cảnh rất ghen tị với Cam Ninh.
Bế con vào giường con nít, quay đầu vừa hay nhìn thấy Cam Ninh ôm Chung Diên đã ngủ đứng ngay cửa, “Đang ngủ?” Anh nhỏ giọng hỏi, Cam Ninh gật đầu.

Hai người ra khỏi phòng con mới dám nói chuyện lớn tiếng hơn một chút, “Đi tắm một cái đi.” Chung Duy Cảnh còn chưa kịp nói gì, chợt nghe Cam Ninh cau mày nói như vậy.


Thoáng giật mình nhưng Chung tiên sinh vẫn ngoan ngoãn đi tắm.
Trong phòng tắm, cởi áo khoác mang đầy mùi rượu và mùi son phấn, đột nhiên Chung Duy Cảnh hiểu được vì sao người phụ nữ luôn cười với mình lại cau mày bảo mình đi tắm.

Tuy ngoài miệng cô không nói gì, nhưng khẳng định trong lòng không vui khi anh khuya như vậy mà còn ra khỏi nhà.

Chung Duy Cảnh đoán rằng chuyện khiến cô không thích hơn nữa là nhìn mình như vậy rõ ràng là đi về từ “chỗ không tốt” nào đó.
Tắm rửa xong xác định trên người mình đã không còn mùi hương kỳ quái gì, Chung Duy Cảnh mới ra khỏi phòng tắm.

Hình như Cam Ninh đang ngủ, Chung Duy Cảnh ngồi xuống ở bên giường, kết quả người hẳn là đang ngủ lại không chút tiếng động dịch sang bên cạnh một chút.

Hành động như vậy làm cho Chung Duy Cảnh nhớ tới thật lâu trước kia dường như người phụ nữ này cũng biểu hiện sự bất mãn của cô như vậy.

Đột nhiên trong lòng như bị nhéo một cái.

Cho dù cô tức giận cũng vẫn dịu dàng trước.
Xốc chăn lên nằm vào, thật cẩn thận nhích lại gần sát sau lưng cô, xác định cô không có phản ứng từ chối mới dám vươn tay vòng quanh hông cô.

“Có lẽ không lâu nữa Thẩm Lâm sẽ kết hôn, em có đi không?” Anh cẩn thận tìm từ, sợ khiến cô cảm thấy không thoải mái.
“Không phải là em rất vô vị?” Cam Ninh rầu rĩ nói, cô biết mình ở phương diện này quả là rất bảo thủ, tuy đã cố gắng thay đổi nhưng không phải cứ một sớm một chiều là có thể thay đổi được.

Trước khi anh đột nhiên đứng dậy ra khỏi cửa, tuy cô vẫn luôn tươi cười như nhưng trong lòng cũng rất buồn tủi.

Sau đó ở nhà một mình nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy là do mình đẩy anh ra.

Chung Duy Cảnh ôm tay cô thật chặt, vì là mùa hè nên hai người mặc rất ít, cứ như vậy cảm giác da thịt cùng dán vào nhau làm cho Cam Ninh đỏ mặt lên ngay lập tức.

“Không có.” Tuy lời đáp lại không có kỹ xảo gì, nhưng cuối cùng phần này lại có thể thật sự kích thích dục vọng ở sâu trong nội tâm của Chung Duy Cảnh.
Nghĩ đến đây Chung Duy Cảnh cảm thấy nên nói chuyện rõ ràng một chút, để cho người phụ nữ này suy nghĩ một chút về sự tức giận của mình.

Tuy là nói như vậy, nhưng đối với Chung Duy Cảnh mà nói, muốn thẳng thắn thảo luận vấn đề như vậy cùng với cô quả thật có hơi khó mở miệng.
“Cam Ninh, chúng ta trao đổi một chuyện được không?” Anh cảm thấy vì sinh hoạt chung hạnh phúc của hai người sau này, hoạt động nào đó giữa vợ chồng cần phải đúng giờ tiến hành đủ số lượng, “A?” Hiển nhiên Cam Ninh không biết được anh muốn nói cái gì, khuôn mặt tràn đầy mê man.

Chung Duy Cảnh kề sát vào vành tai cô, vươn đầu lưỡi liếm, vừa lòng với cơ thể đang run lên của đối phương, cuối cùng Chung tiên sinh mới vui lòng tiếp tục nói.
“Mỗi tuần chúng ta đảm bảo ba lần chuyện sắp làm được không?”
Chuyện sắp làm… sắp…
Bàn tay của anh dạo chơi trên người cô, đốt lửa khắp nơi, tất cả trong đầu Cam Ninh đều là lời anh nói, cảm giác ngay cả việc suy nghĩ đường sống cũng không được.

Thật ra dùng kinh nghiệm trong quá khứ mà nói, tuy rằng rất thẹn thùng nhưng cô cũng rất sung sướng, chỉ là trước sau gì cô cũng cảm thấy chuyện này không nên quá mức thường xuyên.

Chỉ là bây giờ dưới tình huống này cô mới phát hiện, lâu quá không thân mật nhưng nhớ nhung cơ thể đối phương không chỉ có một mình Chung Duy Cảnh.
Chung Duy Cảnh ôm lấy cô lật người lại làm cho cô nằm sấp trên người mình, tư thế quá kì lạ làm cho Cam Ninh thẹn thùng muốn đưa tay che mắt lại.

“Làm theo lời anh nói là ổn thôi.” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn mờ ám, nghe lại có loại cảm giác mị hoặc, Cam Ninh cảm thấy nhất định là mê muội rồi, bởi vì sau đó cho dù có nhiều động tác mình cũng ngoan ngoãn làm theo.
Lúc này đây điều làm cho Chung Duy Cảnh cảm thấy thoải mái, ngoại trừ việc Cam Ninh phối hợp, mà quan trọng hơn là về sau người phụ nữ thẹn thùng kia không bao giờ chịu phối hợp với anh nữa.

Thế nên sau này mỗi khi nhớ lại Chung tiên sinh cảm thấy muốn quay lại vô cùng, đồng thời lại cảm thấy thật tiếc nuối.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.