Trùng Sinh Đích Phi Đấu Trạch Môn

Chương 17: Niềm vui lớn bất ngờ



Thông thường, hai chị em bán mình làm nô tỳ sẽ rất có nhiều người muốn mua. Trước hết là các tú bà chốn thanh lâu sẽ đi đầu tiên hỏi mua, vậy mà hai chị em này lại không người hỏi thăm.

Doãn Nhược Hi thầm nghĩ mình bây giờ thiếu nhất là không có người tin tưởng để sai khiến chạy việc vặt.

Mà hai chị em này vừa khéo…

Doãn Nhược Hi cố len vào trong đám người, đến gần chỗ hai chị em. Đến khi nhìn thấy rõ ràng đôi tỷ muội, Doãn Nhược Hi liền hiểu vì sao không có người mua các nàng.

Nhìn hai tỷ muội gầy gò ốm yếu, tóc tai bù xù. Quan trọng nhất là ngoại hình các nàng cực kì xấu: ngay đuôi mắt hai tỷ muội đều có một khối bớt đỏ thật, khóe miệng còn có một nốt ruồi to như con ve chó, sắc mặt vàng như nến. Bộ dáng trông như suy dinh dưỡng đã lâu mà có thể chết bất cứ lúc nào. Chả trách không được người hỏi thăm.

“Đại tỷ tỷ, tỷ muốn mua các nàng sao?” Doãn Thiên Tuyết ghét bỏ hỏi.

Doãn Nhược Hi liếc nhìn Doãn Thiên Tuyết rồi lại quay sang nhìn hai tỷ muội, nàng lại đi tới vài bước. Một cỗ mùi hương trúc như có như không truyền đến., Doãn Nhược Hi kinh ngạc, dùng sức ngửi ngửi, lại đến gần một tí nữa. Quả nhiên, từ trên người của một trong hai tỷ muội truyền đến mùi hương trúc, rất nhạt nhưng không phải là đồ dỏm mà là trải qua vô vàn bước tinh chế tỉ mỉ mới làm ra được vài giọt mà thôi.

Ánh mắt Doãn Nhược Hi nhìn hai tỷ muội như tìm kiếm gì đó.

Các nàng quả thực chỉ là đơn thuần bán mình chôn cha sao? Hay là do một ai đó ba lần bốn lượt giúp đỡ nàng mà chuẩn bị?

“Các ngươi chôn cha cần bao nhiêu bạc? Hai mươi lượng đủ không?” Doãn Nhược Hi hỏi.

Không hề đề cập tới chuyện mua các nàng.

“Thưa tiểu thư, đủ rồi ạ!!”

Doãn Nhược Hi gật đầu:“Thúy Oanh, đưa cho các nàng hai mươi lượng bạc!”

Sau đó nhìn hai tỷ muội trước mặt, vòng vo nói tiếp:“Các ngươi cũng không cần bán thân. Cầm bạc đi an táng phụ thân các ngươi rồi tìm một nam tử thành thật gả đi!”

“Tiểu thư?”

Doãn Nhược Hi cười cười, quay sang các muội muội của mình:“Đi thôi!”

Nàng ung dung bỏ đi mặc kệ các lời bàn tán, ca ngợi phía sau.

“Đó là tiểu thư nhà ai vậy?”

“Nhìn như là đại tiểu thư tri phủ!”

“Đại tiểu thư tri phủ à? Khó trách! Dung mạo như tiên nữ hạ phàm, lòng dạ cũng vô cùng tốt bụng!”

“Đúng vậy, đúng vậy, hai mươi lượng bạc đối với tiểu thư tri phủ không là cái gì, nhưng đối với tỷ muội này cũng là đại ân. Công nhận tiểu thư vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng!”

Đối với những câu tán thưởng kia Doãn Nhược Hi chỉ dửng dưng như không. Trong khi đó, Doãn Thiên Tuyết lại ghen tị muốn chết. Sớm biết như vậy nàng liền bỏ ra hai mươi lượng bạc đó, như vậy bây giờ người đang được ca tụng là mình rồi.

Nhưng bây giờ có hối hận đã muộn.

Đoàn người tiếp tục đến Linh Lung các. Doãn Thiên Tuyết thấy cái gì cũng muốn cứ như là không cần trả tiền cho người ta vậy. Doãn Nhược Hi cười cười, tự mình chọn cho Doãn Vũ Hàm, Doãn Vũ Huyên mười cái trâm cài, mười đôi khuyên tai bằng vàng; cho Doãn Tư Đóa là một cái lắc có chuông bằng bạc, đeo trên tay vừa cử động liền vang lên tiếng đinh đang đinh đang thật là dễ nghe.

Thấy Tư Đóa tươi cười hớn hở, Doãn Nhược Hi tâm tình cực tốt, cũng tự chọn cho mình một miếng ngọc bội và một đôi khuyên tai bằng ngọc tím.

Lúc tính tiền, Doãn Nhược Hi, Doãn Tư Đóa, Doãn Vũ Hàm, Doãn Vũ Huyên tổng cộng hết hai trăm lượng. Riêng Doãn Thiên Tuyết một người mua hết một ngàn chín trăm lượng.

Doãn Nhược Hi cười nói:“Ông chủ, tất cả hàng hóa phiền ông đưa tới tri phủ Doãn gia. Ta ra cửa không mang bạc nhiều như vậy. Đến đó quản gia sẽ trả tiền cho ông!”

“Được! Được!”

Ông chủ Linh Lung các nhận biết Doãn Nhược Hi nên lời Doãn Nhược Hi ông ta rất tin tưởng.

Riêng với Doãn Thiên Tuyết trong lòng lại không đánh giá cao. Rõ ràng là thiên kim đại tiểu thư nhưng cử chỉ điệu bộ cứ như là nhà giàu mới nổi ưa ra vẻ. Mà Doãn Thiên Tuyết là khách, hắn kiếm bạc, lại thích nhất loại khách như vậy.

Doãn Thiên Tuyết thấy chính mình mua nhiều nhất, trong lòng còn dào dạt đắc ý, cảm thấy Doãn Nhược Hi hiểu rõ nhất vẫn là nàng.

“Đi thôi, đi cửa hàng y phục nhìn một lát!”

Vải vóc kinh thành hoa lệ lòe loẹt. Chân chân chính chính vải dệt cao cấp vẫn là Giang Nam, trong đó Đoàn gia là nổi tiếng nhất.

Bởi vì vải đẹp nhất, xuất sắc nhất đều xuất từ Đoàn gia.

Đến cửa hàng trang phục, Doãn Nhược Hi chọn mấy khúc vải thượng đẳng màu sắc trang nhã. Doãn Thiên Tuyết không hiểu:“Tỷ tỷ, ngươi vì sao không chọn nhan sắc tươi tắn một chút. Màu này chỉ có thích hợp lão thái thái dùng thôi!”

“Ừm. Tỷ chọn mấy khúc vải này để làm đồ buộc đầu cho bà nội, bà ngoại. “

“Xem ngươi thật hiếu thuận nhỉ?”.

Doãn Thiên Tuyết âm thầm lầu bầu rồi xoay người đi chọn vải mình thích.

Sau khi Doãn Nhược Hi giúp đỡ ba thứ muội mỗi người chọn hai khúc rồi chính mình cũng tự chọn mấy khúc.Sau đó chờ Doãn Thiên Tuyết chọn xong lại bảo ông chủ đưa đến Doãn phủ lấy tiền. Lần này thì không nhiều lắm chỉ khoang một ngàn ba trăm lượng. Trong đó một ngàn lượng là Doãn Thiên Tuyết mua.

Đi dạo lâu như vậy, Doãn Nhược Hi cũng mệt mỏi nên bảo mọi người về phủ.

Xe ngựa ở trên đường chạy chậm rì rì vì sợ quá nhanh làm bị thương người đi đường. Được một lúc đột nhiên ngừng lại.

“Có chuyện gì vậy?”

Doãn Nhược Hi ngồi trong xe ngựa, cất tiếng hỏi.

“Bẩm đại tiểu thư, phía trước giống như có người đang cãi nhau!”

“Đến trước hỏi thăm xem. Nếu là có thể giải quyết nhanh chóng thì chờ một lát. Không thì quay đầu đi ngã khác đi!”

“Dạ!”

Một lát sau, gã sai vặt trở về bẩm báo:” Bẩm đại tiểu thư, nghe nói là có một tú tài đi cầm đồ gì đó. Lúc viết giấy biên nhận cầm là năm mươi hai lượng, đến lúc chuộc là một trăm lượng. Tú tài sơ ý không xem kỹ. Hôm nọ đến chuộc đồ, ông chủ tiệm cầm đồchỉ trên giấy trcãi nhau ầm ỹ. Ông chủ tiệm cầm đồ liền kêu vài người bảo vệ đánh tú tài kia đầu rơi máu chảy. Lúc nãy tiểu nhân đến xem thấy tú tài đã ngã té trên mặt đất, rên rỉ không ngừng. Nếu không kịp thời đưa đi đại phu sợ mạng nhỏ khó bảo toàn!”

Doãn Nhược Hi cẩn thận lắng nghe, bỗng nhiên sực nhớ ra.

Kiếp trước hình như nàng cũng gặp việc này, lúc đó Doãn Thiên Tuyết kêu nàng không cần xen vào việc của người khác, nàng liền không can thiệp.

Ai ngờ tú tài này sau đó đỗ trạng nguyên, vậy cũng thôi đi. Ai biết được sau đó muội muội hắn trờ thành sủng phi của hoàng thượng. Chỉ trong vòng một, hai năm liền đứng đầu tứ phi, còn sinh hoàng tử.

Doãn Nhược Hi vừa muốn mở miệng, Doãn Thiên Tuyết liền nói: “Tỷ tỷ, tỷ để ý mấy người bình dân này làm cái gì. Chúng ta mau về nhà đi thôi, muội mệt muốn chết rồi!”

Một cái tú tài mà thôi, Doãn Thiên Tuyết cũng không muốn đểy ý tới việc mèo chó cắn nhau này.

Vươn tay che miệng ngáp, thân mình Doãn Thiên Tuyết mềm yếu dựa vào người Doãn Nhược Hi.

“Thiên Tuyết muội nói lời ấy sai rồi, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Khoan nói đến tú tài kia vô tội đáng thương, chỉ giận cái ông chủ hiệu cầm đồ cố tình lên giá gạt người thật quá đáng!” Doãn Nhược Hi nói xong, dặn ba thứ muội ngồi im ở trong xe ngựa. Riêng nàng thì xuống xe ngựa, sai hai bà tử đi theo, chen qua đám người xem náo nhiệt đi về phía trước.

Một nam tử gầy yếu mặc y phục màu xanh mặt trắng bệch, đầu đang chảy máu, té trên mặt đất đang suy yếu lí luận với ông chủ tiệm cầm đồ… Chỉ đáng tiếc giọng hắn quá nhỏ, không ai nghe được rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy cả người hắn bộc lộ sự tức giận không cam lòng.

“Ai nha, Bùi tú tài này thật sự là luẩn quẩn trong lòng. Chỉ là một cái bút lông sói mà thôi. Tội tình gì chứ? Nếu mất mạng rồi thì chuộc lại được có tác dụng gì?”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Tánh mạng là quan trọng nhất đó nha!”

Bùi tú tài? Bùi Tuấn, quả nhiên là hắn,

Doãn Nhược Hi hít sâu một hơi, nói với gã sai vặt bên người:“Ngươi đi hỏi ông chủ tiệm cầm đồ, hiện tại muốn chuộc bút lông sói kia cần bao nhiêu bạc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.