Lục Thư Lam không uống ly trà sữa mà Đường Hoài Vũ đưa đến, cô cứ mãi ngồi yên như thế khiến đồng nghiệp xung quanh lên tiếng hỏi thăm…
“Bạn trai của cô tốt thật đấy! Tại sao hôm đó cô lại tránh mặt cậu ấy thế?”
Chỉ có Lục Thư Lam mới biết Đường Hoài Vũ là tên khốn nạn, nhưng trong mắt người khác hắn luôn là người tốt bụng và ân cần, nên khi mọi chuyện xảy ra, tất cả mọi người đều đổ lỗi cho cô và bênh vực Đường Hoài Vũ…
“À, thật ra thì hôm đó chúng tôi giận nhau nên tôi mới tránh mặt anh ấy thôi…”
Đồng nghiệp Tiểu Di nghe thế liền gật đầu, chuyện giận dỗi là chuyện thường xuyên xảy ra giữa các cặp đôi yêu nhau, chỉ cần ngồi lại nói chuyện rõ ràng là mọi chuyện đều được giải quyết ổn thoả…
“Nhắc đến chuyện yêu đương mới nhớ, sếp của chúng ta đã ba mươi hai tuổi rồi nhưng chưa có mảnh tình nào luôn đấy! Tôi nghe đồng nghiệp cũ bảo tính cách của ngài ấy rất tệ nên không có ai dám đến gần, nếu có người đến gần cũng bị tính cách của ngài ấy làm cho chạy mất…”
Lục Thư Lam mỉm cười nhìn về phía Diệp Mạc Thần, đúng lúc này anh cũng đưa mắt nhìn cô, khiến cô chột dạ mà quay đầu lại…
“Cô nói xem, người như Diệp Mạc Thần là người tốt hay kẻ xấu? Nếu so sánh với bạn trai của tôi thì ai tốt hơn?”
Tiểu Di nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô nàng từng nghe nói Đường Hoài Vũ đã phá hoại của công nên bị bắt bồi thường, còn Diệp Mạc Thần tuy khó tính nhưng luôn được đồng nghiệp nể trọng, còn được cấp trên đánh giá rất cao, nên nếu phải chọn giữa một trong hai thì cô nàng sẽ chọn Diệp Mạc Thần…
“Tôi nghĩ ngài ấy là người tốt đấy, mặc dù ngài ấy khó tính, nhưng chưa từng đối xử tệ với chúng tôi bao giờ, nhưng nếu xét về phía cạnh tình cảm, tôi nghĩ ngài ấy vẫn thua bạn trai cô, ai làm vợ của ngài ấy sẽ không cảm nhận được tình yêu đâu…”
Lục Thư Lam không nói gì, cô cũng từng nghĩ như tiểu Di, việc cả hai có yêu thương nhau hay không phụ thuộc vào việc đối phương thể hiện tình cảm ra sao, ngày lễ tặng quà gì, có nói lời mật ngọt hay không?
Nhưng sống lại một lần nữa, cô lại có suy nghĩ khác về tình yêu, cô không muốn nghe lời mật ngọt, muốn quà cáp đắt tiền, cô chỉ muốn một người thật lòng tốt với cô mà thôi.
Không yêu cũng được, chỉ cần đối phương đối xử tốt với cô như đối xử tốt với những người khác là được, đừng thù hận cô đến mức ra tay sát hại cô bằng phương thức tàn nhẫn nhất.
Không biết từ bao giờ Diệp Mạc Thần đã đứng sau Lục Thư Lam và tiểu Di, anh chậm rãi lên tiếng nhắc nhở…
“Muốn nói chuyện riêng thì đợi hết giờ làm việc rồi đó, tôi trả lương cho cô không phải để cô ngồi không đâu!”
Lời này chính xác là đang nhắm đến tiểu Di, vì một thực tập sinh như Lục Thư Lam làm gì có lương, nếu không phải cô đang có kế hoạch lâu dài, thì chắc chắn cô đã tránh xa Diệp Mạc Thần hết mức có thể…
“Anh đừng khó tính như vậy, chúng tôi có nói chuyện riêng đâu, chúng tôi vừa khen anh đấy!”
Tiểu Di ra hiệu cho Lục Thư Lam im lặng nhưng cô cứ nói hết ra, còn dám chê Diệp Mạc Thần khó tính nữa chứ!
“Lục Thư Lam theo tôi vào văn phòng…!”
Lục Thư Lam đứng dậy đi theo Diệp Mạc Thần vào văn phòng, cùng lắm là mắng cô chứ gì, dù sao cô cũng không sợ…
“Có chuyện gì à?”
Diệp Mạc Thần nhìn Lục Thư Lam từ trên xuống dưới, quả nhiên môi trường công việc này không hợp với cô, đặc biệt là với cái miệng nhanh nhẹn đó, cô phải làm phát thanh viên ở toà soạn mới đúng…
“Cô có thù oán gì với tôi đúng không? Bây giờ cái sở cảnh sát này thành trò đùa của hai người rồi à? Thích thì đến không thích thì đi, thứ gì cũng mang đến được!”
Lục Thư Lam thở dài nhìn Diệp Mạc Thần, cô có biết Đường Hoài Vũ lại hành động như thế đâu chứ? Có trách thì trách hắn, tại sao lại trách cô? Nhưng thôi cô cứ xin lỗi trước vậy…
“Tôi xin lỗi, tôi đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu ạ!”
Diệp Mạc Thần nghe lời xin lỗi này như gió thoảng qua tai, anh muốn đuổi Lục Thư Lam đi cũng không được, muốn giữ cô lại cũng không xong, chỉ vì lý do cô chính là con gái của người quyền lực nhất thành phố…
“Khi nào sắp xếp xong chuyện của mình rồi hẵng đến đây, đừng gây thêm phiền phức cho tôi!”
Lục Thư Lam gật đầu liền ra ngoài, cô tức giận rời khỏi sở cảnh sát liền lái xe đến khách sạn mà Đường Hoài Vũ đang ở, sau đó gọi điện cho hắn xuống.
Đường Hoài Vũ cứ tưởng Lục Thư Lam hết giận mình nên nhanh chóng đi xuống gặp cô, nhưng không ngờ thứ mà hắn nhận được lại là một cái tát đau điếng của Lục Thư Lam…