Trùng Sinh Được Chồng Yêu Chiều

Chương 28: Không đền được



Tiếng điện thoại trong túi áo khoác của Diệp Mạc Thần đột nhiên vang lên, anh thấy chị gái của mình gọi đến nên nhanh chóng nghe máy…

“Có chuyện gì vậy?”

[Tiểu Vũ bảo thằng bé nhớ em nên muốn chị đưa nó sang thăm em, hôm nay cha của thằng bé đi công tác, nếu được thì em chuẩn bị bữa tối nhé!]

“Em biết rồi.”

[À đúng rồi, bảo Lục Thư Lam đến ăn tối cùng đi, chị muốn thưởng thức tài nghệ nấu nướng của cô bé, để xem có phù hợp làm vợ của em không!]

Diệp Mạc Thần quay người sang hướng khác để nói chuyện, tránh để Lục Thư Lam nghe thấy…

“Cô ấy vào bếp không tiện, nếu chị muốn gặp thì em sẽ bảo cô ấy đến ăn tối cùng…”

[Diệp Mạc Thần này, chưa kết hôn mà em chiều con bé thế? Em không sợ sau này nó hư à? Lỡ nó trèo lên đầu em ngồi thì sao? Em phải dạy dỗ nó tử tế chứ?]

Diệp Mạc Thần cảm thấy Lục Thư Lam cũng không đến nỗi phản nghịch như vậy, nhưng anh lại nghĩ người đang hành xử quá đáng chính là chị mình…

“Cô ấy là vợ em, em tự có cách dạy cô ấy, chị không cần phải nói lời khó nghe như vậy…”

Lục Thư Lam nghe thấy Diệp Mạc Thần nhắc đến mình liền kéo nhẹ áo anh, cô muốn biết rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra…

“Sao vậy? Em lại làm gì sai à?”

Diệp Mạc Thần nói thêm mấy câu nữa liền ngắt máy, anh nhìn Lục Thư Lam liền lên tiếng với cô…

“Chị tôi gọi, bảo tối nay muốn đến nhà tôi ăn tối, bây giờ tôi phải về nhà để chuẩn bị bữa tối cho chị ấy…”

Lục Thư Lam nghe đến việc Diệp Tố Chi muốn đến nhà Diệp Mạc Thần khiến cô cảm thấy có chút bất an, cô chắc chắn chị ta sẽ nói xấu cô với anh, chị ta nhất định chia rẽ mối quan hệ của cả hai…

“Tối nay em cũng đến nữa, em muốn ăn tối với anh!”

Diệp Mạc Thần không thể để cho hai người phụ nữ này chạm mặt nhau ở cùng một nơi được, lúc đó anh thật sự không biết nên đứng về phía ai…

“Chị ấy bảo muốn ăn món cô nấu đấy! Nếu cô không biết thì tốt nhất đừng đến…”

Lục Thư Lam cười khẩy, làm cô tưởng chuyện gì to tát lắm, từ hồi kết hôn với Đường Hoài Vũ, cô đã phải tự vào bếp để học nấu tất cả các món ăn phổ biến lẫn món đặc sản.

Mẹ của Đường Hoài Vũ là người ở dưới quê nên tính tình rất khó chịu, thường xuyên bắt cô vào bếp để nấu ăn cho cả gia đình, mấy ngày đầu không quen cô còn bị bỏng tay biết bao nhiêu lần, thậm chí để lại sẹo, cuối cùng đổi lại vẫn bị nhà họ ghét bỏ.

“Em biết nấu ăn mà, để em nấu bữa tối cho mọi người, anh không cần phải khó xử đâu…”

Diệp Mạc Thần không tin Lục Thư Lam cho lắm nhưng vẫn đưa cô về nhà mình. Khoảng sáu giờ tối Diệp Tố Chi sẽ đưa con trai đến, bây giờ là bốn giờ chiều, bọn họ có hai tiếng để đi chợ và nấu ăn.

“Nhà tôi hết nguyên liệu rồi, tôi sẽ ghé siêu thị mua đồ…”

Lục Thư Lam định bảo Diệp Mạc Thần ghé vào chợ nhưng lại thôi, cô suýt chút nữa quên mất việc cô đã trùng sinh mà lặp lại các thói quen cũ ở trong quá khứ…

Diệp Mạc Thần đẩy xa đến quầy thịt cá trước, Lục Thư Lam giúp anh lựa loại thịt nào ngon để bỏ vào trong xe đẩy hàng, nhưng cô lại không thêm cá…

“Không lấy cá à?”

Lục Thư Lam gật đầu, cô nhanh chóng giải thích cho Diệp Mạc Thần hiểu…

“Cá tanh lắm! Em không thích ăn cá đâu, anh thích anh à? Để em thêm vào nhé!”

Lục Thư Lam định cầm vỉ cá lên thì Diệp Mạc Thần đã cướp từ tay cô, anh đặt chúng lại tủ đông…

“Không thích ăn thì đừng lấy…”

Lục Thư Lam gật đầu, cô ghét cá, cô ghét cái mùi tanh bốc lên khi phải xử lý một con cá nào đó, nhưng gia đình của Đường Hoài Vũ lại rất thích ăn, nên dù cô có ghét bỏ như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn phải làm, lặp đi lặp lại công việc đó suốt sáu năm trời…

“Anh định mua nhiêu đó thôi à?”

Diệp Mạc Thần gật đầu liền ra quầy thu ngân để tính tiền, anh xách hai túi lớn bỏ vào trong xe hơi, sau đó cùng Lục Thư Lam trở về nhà…

“Cô không cần phải vào bếp, khi nào chị ấy đến cứ bảo bữa tối do cô nấu là được…”

Lục Thư Lam đang mải suy nghĩ chuyện khác nên không nói gì, cô muốn giúp Diệp Mạc Thần xách túi đựng đồ vào trong bếp nhưng anh lại không cho cô động đến…

“Để em làm cho, em đã bảo em biết nấu ăn rồi mà, chúng ta không cần lừa dối chị anh như thế…”

Lục Thư Lam đeo tạp dề vào, cô nhìn Diệp Mạc Thần nhưng anh lại cau mày nhìn cô…

“Lục Thư Lam này, lỡ cô xảy ra chuyện gì thì tôi không đền được đâu, cô có thể ra ngoài rồi ngồi yên một chỗ được không?”

Lục Thư Lam lắc đầu, cô không muốn dùng mỹ nhân kế với Diệp Mạc Thần đâu, nhưng anh cứ mãi không chịu nghe lời cô…

“Anh à, để em giúp anh được không? Em nhớ anh lắm, em không thể xa anh được đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.