Trùng Sinh Được Chồng Yêu Chiều

Chương 35: Tôi tin cô ấy



Hôm nay Lục Thư Lam có lịch đến đại học Bách Văn để hướng dẫn Lưu Thái Khôi, đây cũng là lần thứ sáu mà cô gặp mặt cậu trong tuần này, gần như cả tuần đều ở chỗ của cậu nên cô định sẽ dành ngày chủ nhật cho Diệp Mạc Thần.

Nhưng Diệp Mạc Thần cũng rất quá đáng, không gặp cô cả tuần vẫn nhất quyết không gọi cho cô một cuộc nào, quả thật anh chỉ thích cô một nửa thôi!

Lục Thư Lam ngồi trong thư viện của trường đại học Bách Văn, bên cạnh cô là Lưu Thái Khôi đang sửa đề tài nghiên cứu của mình, cậu có chút buồn chán liền quay sang bắt chuyện với cô…

“Tối nay chị rảnh không? Em biết một quán nướng rất ngon ở gần đây, chị có thể đi cùng em không?”

Lục Thư Lam cũng không có việc gì nên cô có thể cân nhắc việc đi cùng Lưu Thái Khôi một lát…

“Cũng được, nhưng sao em không rủ bạn em mà lại rủ chị thế?”

Lưu Thái Khôi không biết Lục Thư Lam ngốc thật hay giả ngốc, cậu đành phải lên tiếng giải thích…

“Nếu em có bạn thì chị đã thích bọn họ đến tìm em rồi, nói thật thì chị là người bạn duy nhất của em ở nơi này đấy!”

Lục Thư Lam có chút ngạc nhiên nhìn Lưu Thái Khôi, cô chậm rãi đưa tay xoa đầu cậu, giọng nói vô cùng tiếc nuối…

“Tiếc thật đấy! Chẳng lẽ sinh viên ở nơi này có vấn đề về mắt à? Em vừa đẹp trai vừa học giỏi, gương mặt sáng sủa thế này mà lại không có bạn, cũng không có ai theo đuổi sao?”

Lưu Thái Khôi đoán rằng Lục Thư Lam vẫn chưa biết cậu là con trai thứ của ông trùm casino nên mới dám nói như thế. Việc cậu không có bạn chính là do bọn họ sợ làm bạn với một kẻ máu lạnh như cậu…

“Vậy nên em chỉ có mình chị là bạn thôi đấy! Nếu chị không thường xuyên đến chơi với em thì em buồn lắm…”

Lục Thư Lam càng nghĩ càng cảm thấy Lưu Thái Khôi đáng thương, kiếp trước bị lừa vào con đường buôn lậu, kiếp này thì không có bạn bè nào thân thiết…

“Chị rảnh mà, chị sẽ thường xuyên đến gặp em…”

Lưu Thái Khôi mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Lục Thư Lam, tốt nhất cậu không nên kể cho cô biết chuyện cậu đã cho người đánh bốn tên kia nằm liệt giường như thế nào, nếu để cô biết thì cô sẽ tránh xa cậu mất.

Thật ra Lưu Thái Khôi giống tính cách của cha mình nhất, trầm tĩnh nhưng thủ đoạn vô cùng tàn độc, là người có thù tất báo, tất cả đều ẩn trong lớp vỏ ngoài thư sinh hiền lành khiến người khác thương xót.

Sau khi chụp được vài bức hình của Lưu Thái Khôi và Lục Thư Lam, cấp dưới của Diệp Mạc Thần là tiểu Thúc nhanh chóng trở về sở cảnh sát để báo cáo mọi chuyện với anh…

“Hôm nay tôi đến thăm em gái ở đại học Bách Văn, tôi vô tình phát hiện Lục tiểu thư đang ở cùng người đàn ông khác đấy! Tôi nói miệng có thể ngài không tin, vậy nên tôi có chụp lại vài bức hình làm bằng chứng này…”

Tiểu Thúc đưa điện thoại về phía Diệp Mạc Thần để anh xem ảnh nhưng anh lại không xem, thái độ cũng vô cùng hờ hững…

“Lần sau đừng làm những chuyện vô bổ như thế này nữa, cô ấy không thích bị người khác theo dõi…”

Tiểu Thúc khó hiểu nhìn Diệp Mạc Thần, mới hôm nào cậu ta còn nghe thấy tiếng cả hai cãi nhau, tại sao bây giờ lại bênh nhau chằm chặp thế?

“Ngài bị sao vậy? Vợ sắp cưới của ngài đang ở cùng người đàn ông khác đấy! Ngài phải hỏi cô ấy cho rõ ràng chứ?”

Diệp Mạc Thần vẫn không để tâm cho lắm, từ đầu đến cuối, anh không hề rời mắt khỏi văn kiện trong tay…

“Tôi tin cô ấy, nếu cô ấy muốn nói thì cô ấy nói, còn không muốn thì thôi…”

Tiểu Thúc thật sự bó tay với Diệp Mạc Thần, bình thường anh rất đa nghi, sao dính đến tình yêu thì cứ như tên đần độn thế?

“Ngài bị điên à? Nếu cô ấy bị người khác cướp mất thì sao? Ngài sẽ mất hết đấy!”

Diệp Mạc Thần đóng mạnh tệp văn kiện lại, anh nhìn chằm chằm tiểu Thúc khiến cậu ta có chút hoảng loạn…

“Nghe rõ đây, nếu đó là chuyện Lục Thư Lam muốn thì tôi sẽ không cản, cũng không có tư cách để quản cô ấy…”

Lục Thư Lam hắt hơi mạnh một cái, cô cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra rồi thì phải, hôm nay thời tiết rất đẹp, cô cũng rất khoẻ mạnh, không lý nào lại vô duyên vô cớ hắt hơi mạnh như vậy được…

“Tiểu Khôi à, hình như chị bị ốm rồi thì phải…”

Lưu Thái Khôi đưa tay lên trán của Lục Thư Lam để xem nhiệt độ của cô, rõ ràng vẫn bình thường mà?

“Nhiệt độ bình thường mà, chắc có ai đó đang nhắc đến tên chị nên chị mới hắt hơi đấy!”

Lục Thư Lam nhanh chóng gật đầu đồng tình với ý kiến này, nhưng cô sống hiền lành lương thiện như vậy làm gì có đắc tội với ai?

“Hình như chị đã vô tình gây hoạ rồi thì phải, chị cảm thấy lạnh sống lưng quá…”

Lưu Thái Khôi không kìm được liền cười lớn, cậu chỉ thuận miệng nói đùa một chút, ai ngờ đâu Lục Thư Lam lại tin là thật…

“Chị đắc tội với ai à? Nói cho em biết đi, em giúp chị xử lý hậu quả…”

Lục Thư Lam nhanh chóng lắc đầu, người này quá bá đạo, quá ngông cuồng, luôn luôn chèn ép cô, chỉ có cô mới giải quyết được mối hiểm hoạ to lớn này mà thôi…

“Tiểu Khôi à, nếu em muốn sống lâu hơn một chút thì đừng nên động vào người này…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.