Sáng hôm sau, Lục Thành đưa Lục Thư Lam đến đồn cảnh sát để làm rõ sự việc ngày hôm đó, anh không thể để cho em gái của mình chịu uất ức được.
Trái ngược với thái độ nghiêm nghị ngày hôm qua thì những sĩ quan cảnh sát đã biết Lục Thư Lam là con gái của thống đốc nên bọn họ không dám thất lễ với cô, thậm chí bất cứ ai đi ngang qua cô cũng phải cúi đầu chào, riêng Diệp Mạc Thần vẫn giữ thái độ hờ hững như lúc ban đầu…
“Đại thiếu gia và tiểu thư nhà thống đốc đến tận đây có chuyện gì vậy?”
Lục Thành đập tay lên bàn, anh tức giận thay em gái mình…
“Tại sao hôm qua ngài sĩ quan lại bắt em gái tôi về đồn cảnh sát thế? Ít nhiều gì cậu vẫn nên cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng chứ nhỉ?”
Diệp Mạc Thần bình tĩnh lấy điện thoại ra, anh mở ghi âm cuộc trò chuyện giữa anh và Lục Thư Lam cho Lục Thành nghe, sau đó lên tiếng giải thích…
“Chuyện này trách tôi sơ suất, nhưng cậu nói xem, giọng nói của em gái cậu có khác gì một tên bắt cóc giam giữ người trái phép không?”
Lục Thư Lam không để tâm đến đoạn ghi âm cho lắm, cô nhìn Diệp Mạc Thần không rời mắt, đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú. Sao trước kia cô cứ quanh quẩn bên Đường Hoài Vũ mà không để ý xung quanh mình có rất nhiều người xuất sắc như vậy nhỉ?
Lục Thành có chút ngại ngùng sau khi nghe xong đoạn ghi âm, anh lập tức ngồi xuống, khẽ ho lên một tiếng để bớt ngại ngùng…
“Thì ra là vậy, một phần cũng là do em gái tôi không biết ăn nói, nhưng ít nhiều gì thì ngài cũng không nên đưa con bé về đồn cảnh sát, khó tránh khỏi việc con bé hoảng sợ…”
Lục Thư Lam đương nhiên không sợ, cô mỉm cười nhìn Diệp Mạc Thần, sau đó quay sang khuyên bảo anh trai mình…
“Em không sao đâu, sau này em là cấp dưới cùa ngài Diệp, em còn phải nhờ ngài ấy chỉ bảo nhiều…”
Hai chữ cấp dưới vừa thốt ra khỏi miệng Lục Thư Lam khiến tất cả những người có mặt trong văn phòng lúc này đều hoàn hốt tột độ…
“Cấp dưới á? Em nói cái gì vậy?”
Lục Thư Lam quyết định rồi, cô không học thạc sĩ chuyên ngành quản lý văn hoá hệ quân sự nữa, cô muốn làm thư ký toàn thời gian của ngài giám đốc sở cảnh sát đây…
“Em rất ngưỡng mộ ngài ấy, em cũng thấy cha khen ngài ấy rất nhiều, vậy nên em muốn đi theo để học hỏi thêm ấy mà…”
Lục Thư Lam không phải loại người dựa vào gia đình để đi cửa sau, cô tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh với tấm bằng loại xuất sắc, dự định sẽ học lên thạc sĩ. Bây giờ cô đổi hướng muốn làm thư ký cho Diệp Mạc Thần đã là hạ thấp bản thân mình rồi…
“Quyết định vậy đi, hôm nay em mệt rồi, chúng ta về thôi!”
Diệp Mạc Thần cư nhiên không đồng ý, anh nhanh chóng đi đến trước mặt Lục Thư Lam, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn cô chằm chằm…
“Lục tiểu thư hạ thấp bản thân quá rồi, thống đốc chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này, dù sao cô cũng là con gái cưng của ngài ấy, ngài ấy sẽ không để cô đến chỗ tôi chịu khổ…”
Lục Thư Lam mỉm cười nhẹ nhàng, kiếp trước cô đã trải qua tất cả mọi đau khổ trên đời này rồi, cô nghĩ chuyện này cũng chẳng nhằm nhò gì…
“Ngài chỉ huy cũng biết tôi là con gái cưng của thống đốc à? Vậy ngài càng phải biết rằng cha tôi sẽ đáp ứng tất cả nguyện vọng của tôi chứ? Tôi thật sự rất mong chờ đến ngày được làm việc chung với ngài đấy!”
Lục Thư Lam cùng Lục Thành rời khỏi trụ sở cảnh sát, cô vừa lên xe đã nghe thấy anh trai trách mắng mình…
“Em bị gì vậy Lam Lam? Tự nhiên lại nói muốn đến sở cảnh sát làm thư ký cho Diệp Mạc Thần, em có biết anh ta là người như thế nào không hả?”
Lục Thư Lam nghiêm túc lắc đầu, cô chưa từng tìm hiểu kĩ về anh nên thật sự không biết anh là người như thế nào, nhưng có một sự thật khiến cô nhớ mãi.
Vào cái ngày diễn ra tang lễ của Lục Viễn Chinh, Lục Thư Lam ôm di ảnh của cha mình mà khóc đến tê tâm phế liệt, sau đó có một người đàn ông cao lớn xuất hiện bên cạnh cô, anh nhẹ nhàng quỳ xuống, sau đó lên tiếng…
“Tôi là Diệp Mạc Thần, cũng là học trò cũ được ngài dẫn dắt, tôi sẽ thay ngài bảo vệ phu nhân và tiểu thư thật tốt…”
Lục Thư Lam chỉ nhớ loáng thoáng mỗi câu đó, cô cũng không để ý gì nhiều, bây giờ gặp lại thật sự khiến người khác cảm thấy an ủi phần nào…