Trùng Sinh Duyên

Chương 2: Nhặt được cô nhi



P/s: Mấy ngày nay bị không khí u ám của Phùng Xuân làm tâm trạng quá, mọi người đọc bộ này lấy lại tâm tình nha:”>

Không ngờ gã mặc áo trắng đó lại trưng ra vẻ mặt như bị sét đánh một chút rồi không nói gì, thở hổn hển vén góc quần y lên xem. Xong, cởi áo y ra rồi cầm một vật vừa tròn vừa dẹp máng trên người gã đưa trái đưa phải sau đó lại nhanh chóng phất vạt áo đi ra ngoài.

Trước khi gã ta đi khỏi, Văn Khang đã nghe loáng thoáng một câu, “Tiểu Hoa, cậu nhặt ở đâu ra tên đó thế?”

Nghe giọng điệu của gã, dường như không vừa ý y cho lắm. Văn Khang nổi giận, ta chọc gì ngươi chứ? Với thái độ đó của ngươi, nếu là trước đây, ta đã cho lôi ra ngoài đánh hai mươi bản trước rồi nói sau.

Thôi bỏ đi, hiện tại đang ở một nơi xa lạ, cứ coi như trẫm là cọp xuống đồng bằng bị chó khi đi, không gây chuyện thì tốt hơn.

Sau đó y lại nghe thấy tiếng của Thiếu Hoa ngoài cửa, “Anh ta không nhà không cửa lại không nghề nghiệp nên tính tình có hơi kì quái chút, nhưng dù sao cũng thật tội nghiệp!”

Nghe Thiếu Hoa bảo thế, Văn Khang lại nổi giận, rõ ràng là tên kia không tốt, sao lại bảo tính y kì quái? Hơn nữa y ghét nhất là người khác thương hại mình, bị kẻ khác hận, y không sợ nhưng bị người ta tội nghiệp thì chính là sự sỉ nhục cho tự tôn to bằng trời của y.

Văn Khang nằm trên giường, càng nghĩ càng thấy giận, thế là y định trèo xuống lý luận một phen.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, Hứa Thiếu Hoa và một cô gái áo trắng che mặt bước vào. Mà nhắc mới nói, cô gái đó che kín mặt mũi chỉ để lộ ra một đôi mắt đen tròn, búi tóc đen thùi giữ sau đầu, phía trên lại đội một loại mũ kì lạ gì đó.

Nàng ta lại dám để lộ cánh tay và cẳng chân? Đúng là không biết xấu hổ, đã mặc đồ tang mà còn hở hang như vậy, muốn dụ dỗ ai đây chứ?

Văn Khang đang muốn răn dạy nàng ta một phen, lại phát hiện nàng ấy lấy trong khay ra một vật hình ống tròn trong suốt, đặc biệt nhất là trên vật đó lại có một cây châm lóe sáng. Nàng ta đẩy nhẹ một cái, đầu mũi châm nhỏ ra một giọt chất lỏng màu đỏ.

Lúc này Văn Khang dựng tóc gáy, cảnh giác cao độ. Tuy y không biết cô gái che mặt này là người phương nào nhưng rõ ràng giữa ban ngày ban mặt mà che mặt như thế thì đúng là chẳng phải người tốt lành gì. Cũng không biết ống châm trong tay nàng ta là thứ gì, thứ chất lỏng màu đỏ nhỏ ra từ mũi châm đó có độc hay không, nhưng y dám khẳng định đó chẳng phải là thứ gì tốt.

Linh hồn đau khổ của y đã phiêu bạt suốt mấy ngàn năm nay là vì tìm kiếm người yêu của mình, hiện tại trời đã ban ân cho y tìm được người tình kiếp trước, sao lại để y gặp phải hiểm cảnh thế này chứ?

Nói ra thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Văn Khang phi người lên, một chiêu Ngọc Nữ Xuyên Toa, động tác thật tiêu sái kèm một chưởng đoạt lấy ống châm trên tay cô gái, y cầm châm trừng mắt nhìn nàng, mắng: “Là ám khí gì? Ngươi định thế nào?”

Nàng kia lắp bắp kinh hãi, đợi cô nàng kịp phản ứng lại, nổi giận còn hơn y, ả cao giọng quát, “Anh làm gì vậy? Đồ thần kinh!”

Giọng của cô gái đó đặc biệt to, có thể nói là nghe mà giật mình sởn tóc.

Thiếu Hoa đang đứng bên cạnh cũng ngây ra, chờ đến khi cậu kịp lấy lại tinh thần cũng bước tới mắng mỏ. Nhưng điều khiến Văn Khang tức nghẹn họng là cậu lại không mắng cô nàng lòng dạ nham hiểm tay cầm hung khí đó mà lại quay sang trách y, “Anh muốn làm gì? Bị điên à? Sao anh lại không chữa bệnh? Thái độ như thế…”

Thiếu Hoa nói một mạch, Văn Khang nghe xong như người lạc trong sương mù.

Đây là thế nào? Ta làm sai gì chứ?

“Anh còn dám trưng cái vẻ vô tội đó ra? Oan khuất lắm à?” Thiếu Hoa tức điên lên.

Thấy người tình nổi giận, Văn Khang cũng không dám hó hé gì nữa mà than thở mấy hơi rồi cúi thấp đầu.

Thiếu Hoa quay sang nói với cô nàng khi nãy, “Xin lỗi chị Ba Lệ nhiều nha, tên này bị thương nên đầu hơi có chút vấn đề, phiền chị đổi một mũi thuốc khác vậy!”

Nàng đó quẳng cho người gây rối một quả khinh thường rồi tức giận bước ra ngoài.

Thiếu Hoa lập tức quay sang trừng mắt với y, “Anh lại làm bậy nữa thử xem!”

Ái chà, khuôn mặt dịu dàng như ngọc đó là làm ra vẻ dữ tợn đúng là đáng yêu không chịu được. Văn Khang ngơ ngác nhìn cậu.

“Nhìn cái gì? Còn không trở về giường nằm đi?”

Văn Khang ngoan ngoãn leo trở lên giường nằm.

“Cô gái che mặt đó là hung đồ phương nào vậy?”

“Không được nói như thế, đó là y tá!”

“Y tá?” Văn Khang thật phiền muộn vì y chưa nghe thấy từ này bao giờ, “Y tá là thứ gì?”

“Y tá không phải là thứ gì! Trời ạ… Sao anh lại hỏi những vấn đề ngu ngốc thế chứ?” Thiếu Hoa bực bội đập y một cái, “Nằm úp xuống là được rồi!”

Văn Khang lại thành thật nằm úp xuống là được rồi.

Cô gái che mặt được xưng là y tá gì đó lại bưng một chiếc khay khác đi vào và nàng ta lại một lần nữa giơ món “ám khí” tròn tròn hình ống trong suốt đó lên. Văn Khang nhìn cô nàng thật cảnh giác.

“Nhìn cái gì? Còn không cởi quần ra!” Thiếu Hoa kéo kéo dây lưng của y.

Gì? Phải cởi quần? Muốn y cởi quần làm trò trước mặt cô ta? Đúng là ức hiếp người quá mà!

Văn Khang vừa muốn kháng nghị lại nhìn thấy vẻ mặt của Thiếu Hoa, đành nuốt xuống. Ngẫm lại thì kiếp trước y cũng đối xử với người ta thật tàn khốc, cũng cởi hết quần áo ra quất roi như thế, kiếp này y phải chịu báo ứng là đúng rồi.

Vừa thành thành thật thật cởi quần vừa khẩn trương trừng “Y Tá” đáng sợ đó.

“Cởi một chút là được rồi, không cần phải cởi hết!” Thiếu Hoa tiếp tục chỉ huy, “Đừng khẩn trương, cũng không được nhúc nhích, tiêm xong mũi thuốc là ổn rồi!”

Đây là cách tra tấn gì thế? Lấy châm đâm lại còn không cho người bị đâm phản kháng!

Văn Khang uất ức nằm sấp xuống không dám nhúc nhích, quả thật là báo ứng mà! Kiếp trước y đối xử tệ với Thiếu Hoa, cho nên kiếp này Thiếu Hoa mới cho người lấy châm đâm y.

Ai da, đau quá nha!

“Tiêm có chút xíu mà đau cái gì? Không được nhăn mặt!”

Mặt Văn Khang lại càng nhăn hơn, ngươi đã cho người lấy châm đâm ta, không được phản kháng đã đành lại còn không được nhíu mày, đúng là không nói lý mà.

Nàng kia rút mũi châm ra bỏ vào khay rồi đi ra ngoài, trong chốc lát lại bưng khay đi vào, trên khay là một cái túi, trong túi là vải băng gì gì đó, nàng nọ lại rửa miệng vết thương cho y rồi bôi thuốc vào, sau đó lấy vải băng bó đầu y lại, thấy y đau đến thở ra, nàng ta lại trừng y, mặt khinh bỉ.

Thoa thuốc xong, Thiếu Hoa bước tới chỉnh chỉnh quần áo cho y, bảo, “Bác sĩ bảo vết thương của anh chỉ là những vết thương ngoài da thôi, chỉ cần bôi chút thuốc sát trùng là được rồi! Về phần bộ phận ở bên trong thì cũng không có vấn đề gì cả!”

Văn Khang gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Vừa quay qua đã thấy cậu ta thu gom cái túi nhỏ trên người chuẩn bị đi.

Hồi ức bị bỏ rơi khiến Văn Khang khẩn trương, giơ tay túm lấy góc áo Thiếu Hoa lại, “Ngươi muốn đi đâu?”

“Giờ tôi phải về, tôi phải trở lại trường!”

“Còn ta?”

“Anh tự về nhà đi, đừng nói là anh không có nhà nha, nhìn cách ăn mặc của anh cũng không giống kẻ lang thang đầu đường xó chợ đâu!”

Văn Khang hoảng hốt túm lấy cậu không chịu buông, “Ngươi lại muốn vứt bỏ ta sao?”

“Nè, anh buông ra đi chứ!” Hứa Thiếu Hoa kéo tay y ra, “Bộ đồ này là tôi vừa mới mua đó, anh kéo như thế nhăn hết còn gì!”

Văn Khang biết là Thiếu Hoa đang muốn bỏ rơi mình, sự thống khổ như tạc vào xương cốt khi bị người nọ lạnh nhạt bỏ rơi ở kiếp trước lại hiện lên trong đầu y khiến y hoảng đến độ muốn nhảy lên, “Ngươi bảo người lấy châm đâm ta cũng được, nhưng ngươi không được bỏ rơi ta!”

“Anh thật xấu quá đi, anh cũng không phải là bà con họ hàng gì của tôi, tôi có lòng tốt dẫn anh đến đây khám bệnh, anh lại còn lôi kéo tôi?”

Nghe giọng điệu của Thiếu Hoa, Văn Khang biết là cậu đang bực, vì thế y đã nhanh chóng điều chỉnh kế sách, người như cậu ta thì đúng là ăn mềm không ăn cứng, chắn chắn sẽ không thể giương mắt thấy người khác chịu khổ đâu. Vì thế, Văn Khang đã làm bộ đáng thương, bảo: “Ta không biết nhà ta ở đâu nữa, ta cũng không biết trong nhà còn lại những ai, lúc ta tỉnh lại ta hoàn toàn không nhớ gì hết, người đầu tiên mà ta thấy chính là ngươi, ta cảm giác dường như ta và ngươi có quen biết gì đó, nếu ngay cả ngươi cũng bỏ mặc ta, ta phải tính sao đây?”

Văn Khang cũng mém nôn với giọng điệu ghê rợn của mình và dĩ nhiên là đã thu được hiệu quả thần kỳ, khi Thiếu Hoa nhìn thấy ánh mắt thê lương của y, mày cậu đã nhăn lại, vẻ mặt đó thật đáng yêu, thân thể đó lại run lên nhè nhẹ, cậu giống như bị thánh mẫu nhập vào, trong nháy mắt cả người cậu chỉ còn lại tế bào cao thượng. Cậu nghĩ nghĩ, thở dài rồi bảo: “Được rồi, tôi sẽ dẫn anh về nhà, giờ anh sẽ ở tạm tại nhà tôi, đợi anh từ từ nhớ lại chuyện cũ, anh sẽ tìm thấy nhà của mình!”

“Vậy tốt quá! Cám ơn ngươi nha!” Văn Khang vui vẻ túm lấy góc áo của Thiếu Hoa, dâng cho cậu một nụ cười ngọt ngào.

Thiếu Hoa đành phải đỡ y ngồi xuống yên xe phía sau rồi lại bỏ thuốc y cần dùng vào trong túi.

“Theo lẽ cuối tuần tôi định đến thị trấn này thăm người bạn, không ngờ lại nhặt về cục nợ như anh!” Thiếu Hoa vừa đạp xe vừa oán giận.

“Ta không phải cục nợ!” Văn Khang kháng nghị, lần đầu tiên có người dám hạ bệ y như thế, nếu là trước đây, y nhất định sẽ bảo người lôi cậu ta ra đánh mấy chục roi.

“Còn bảo không phải? Anh xem anh đã làm cái gì ở bệnh viện rồi? Chỉ chút xíu mà đã chọc giận cả đám bác sĩ, y tá, anh đúng thật là hơn người!” Thiếu Hoa vừa thở hồng hộc vừa đạp xe, vừa nói, “Anh nói đi, tôi mang anh về nhà nuôi không anh, anh không phải cục nợ thì là cái gì?”

“Ta sẽ không để ngươi nuôi không ta đâu!”

“Không nuôi không anh? Vậy anh biết kiếm tiền sao? Hay là anh có tiền? Nếu anh có tiền tôi có thể giữ anh lại nha!”

Văn Khang ngồi ở yên phía sau ôm eo Thiếu Hoa thật thích nhưng khi nghe cậu bảo y là ăn không ngồi rồi, y không phục, nhưng mà nghĩ lại, y thật không biết kiếm tiền như thế nào cả. Bỗng nhìn thấy cổ tay đang đeo cái vòng sáng loáng gì đó, y vội giơ tay lên, “Vòng tay này của ta đáng giá không? Cho ngươi đó!”

Hứa Thiếu Hoa bĩu môi, “Đúng là đồ nhà quê, đó không phải là vòng tay mà là đồng hồ! Rốt cuộc thì anh ở cái cống nào thế? Ngay cả thứ này cũng chưa từng thấy?”

Văn Khang nghe thấy vẻ xem thường của Thiếu Hoa, rất không vui, y thật muốn nói “Ta là vua của một nước”, nhưng nước của y đã không còn, y còn tư cách gì mà bảo mình là vua một nước chứ, cũng càng không thể nói y từ đâu tới, cuối cùng đành phải ngậm miệng lại.

Buồn bã được một tẹo, y lại tò mò, chọt chọt lưng Thiếu Hoa, “Vật bị ngươi cưỡi gọi là gì vậy?”

“Anh nói chuyện đúng là lạ nha, anh muốn biết thì cứ hỏi thứ cậu đang cưỡi là gì không phải được rồi sao?”

“Vậy thứ cậu đang cưỡi là gì vậy?”

“Cái này gọi là xe đạp! Chẳng lẽ cái gì anh cũng không biết hết hả?” Hứa Thiếu Hoa thét lên, trong giọng của cậu đầy vẻ khó tin.

Một lát sau Văn Khang lại chọt cậu, “Ai da, con quái vật vừa rồi bay ngang qua chúng ta là gì vậy?”

“Đó là ô tô! Anh đúng là quê mùa, ngay cả thứ đó mà cũng không biết!”

“Nó cũng là xe hả?” Văn Khang cực kì kinh ngạc, “Không có trâu ngựa, mà cũng có thể cưỡi mây lướt gió như thế, đúng là thần vật mà! Nếu Đại Tề của ta mà có được thứ này, còn lo gì không nhất thống thiên hạ!”

“Mẹ nó! Anh đừng nói như thế nữa có được không? Làm bộ là người thời cổ à? Đóng phim hả?”

Văn Khang biết thế giới này hoàn toàn khác với thế giới trước đây của y, vì để tránh bị khinh bỉ nhiều hơn, y quyết định phải ít hỏi xem nhiều một chút.

Một lát sau, đường ngày càng rộng, nhà cửa cũng ngày càng nhiều, Văn Khang lại chọt Thiếu Hoa, “Đó là gì vậy?”

“Đó là xương sườn của tôi, đừng chọt nữa!” Thiếu Hoa tức giận rống to.

Vào tới nội thành, Văn Khang lại trừng mắt nhìn thấy một vùng đất mới.

Nơi này lại càng phồn hoa hơn cả thị trấn khi nãy, người thật nhiều, xe cũng thật nhiều, đường cũng rộng hơn, nhưng điều khiến y khó chịu là nơi này quá ồn ào, khắp nơi đều là tiếng nhạc kì quái, còn có nhiều tiếng đinh tai nhức óc gì đó mà Thiếu Hoa bảo là tiếng kèn xe. Ở đây không khí cũng không sạch sẽ lắm, không chỉ kém xa bầu không khí trong lành ở thế giới của y mà ngay cả thị trấn nhỏ vừa nãy cũng không bì được, với lại bầu trời ở đây cũng không được trong xanh như chỗ y nữa chứ.

Điều khiến cho y không chịu nổi chính là quần áo của những người ở đây đều rách tơi tả, nam thì tóc ngắn củn, lộ ra hai cánh tay hở hang; còn nữ thì lộ cả tay, chân thậm chí còn lộ cả ngực ra ngoài. Mái tóc thì lại càng kì quái, muôn hình vạn trạng, có cái giống tổ chim, có cái giống bụi cỏ, có cái như sợi mì cũng có cái như bánh quai chèo, sợi bông, cái bát,… Kì lạ không thể tả hết.

Thiếu Hoa thấy y trừng mắt nhìn người tới người lui trên đường, gõ đầu y một cái, “Nhìn gì thế? Thấy gái đẹp là không rời mắt à?”

“Không phải!” Văn Khang vội vàng giải thích, “Ta chỉ cảm thấy mấy nàng ấy ăn mặc như thế rất tổn hại đến thuần phong mỹ tục!”

“Đồ nhà quê!” Thiếu Hoa lườm y một cái, chả thèm nói gì nữa.

“Tới nhà rồi!” Thiếu Hoa nghiêng người, chống một chân, xuống xe.

Văn Khang vẫn ngồi ở yên sau, tò mò đánh giá mọi thứ xung quanh. Cả khu nhà rộng lớn nhìn không thấy điểm dừng, xem sơ qua thì tất cả đều là những tòa lầu mới toanh, có lẽ cũng cỡ khoảng mười mấy hai mươi tầng gì đó. Ven đường còn có lưa thưa vài mảng cỏ, cây cối này nọ.

“Đây là nhà của gã nhà giàu mới nổi nào sao?”

“Hả? Sao anh lại bảo vậy? Cái này gọi là khu chung cư!” Thiếu Hoa lại lườm y một cái, “Sao anh lại biết đây là nhà của tên nhà giàu mới nổi nào?”

“Ngươi xem đi, tường ở đây còn chưa bị mưa gió ăn mòn, cây cối cũng chưa kịp sinh trưởng, mặt cỏ vẫn còn dấu vết gieo cấy nhân tạo rõ ràng, lại không có chút vẻ đẹp tự nhiên nào cả, nhìn vào là biết nhà giàu mới nổi!” Văn Khang giải thích.

Con người một khi có tiền sẽ nghĩ đến chuyện xây nhà xây cửa để khoe khoang, sợ người khác không biết mình có tiền. Xây nhà thì dễ, chỉ cần có tiền có vốn thì có thể xây được ngay, muốn xây thế nào sẽ xây thế ấy, duy chỉ có những cây cổ thụ chịu mưa nắng dãi dầu biết bao năm là không phải với sức người có thể tạo được. Cho nên, khi thấy nhà ai đó có tường mới, cây non là có thể đoán được đó hẳn là nhà giàu mới nổi.

Thiếu Hoa nghe xong, bật cười, “Anh nói cũng có lý nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.