Trùng Sinh Duyên

Chương 33: Nghe được, nhìn không được



“Không xem được cũng chết, cho dù chết cũng phải xem!”

Bác sĩ thấy Văn Khang cao lớn, trên mặt còn dính máu, hung hăng, dữ tợn, nhìn y chang xã hội đen. Bác sĩ sợ run lên, đành phải cho Thiếu Hoa nằm viện, hơn nữa còn đưa cậu qua phòng tốt nhất.

Rất nhanh, Thiếu Hoa đã được chuyển đến phòng VIP chỉ một người nằm. Mấy người bạn thân hay tin lập tức chạy tới, túm lấy bác sĩ hỏi bệnh tình, bác sĩ bất lực, trả lời: “Tôi đã bảo về nhà nghỉ ngơi, thoa thuốc là được rồi, nhưng cái gã ôm cậu ta tới đây nhất quyết muốn cậu ta nằm viện, thật là, tôi cũng đành chịu thôi!”

Ba Lệ lập tức nhào tới, “Tiểu Hoa, em làm chị lo gần chết, em có sao không? Không có sao thì cười một cái cho chị yên tâm cái coi!”

Văn Khang lập tức túm gáy cô, quẳng cô ra ngoài.

Điền Hàn cũng lên tiếng, “Tiểu Khang đúng là quan tâm Tiểu Hoa nha, mới bị mấy vết thương đã bắt cậu ấy phải nằm viện!”

Ba Lệ và Chung Tình liếc nhau, nở nụ cười mờ ám. Thừa dịp không có ai, hai cô lén thủ thỉ với nhau, “Tiểu Khang bắt Tiểu Hoa nằm viện rốt cuộc là vì lo cho cậu ấy, hay là có ý đồ khác đây?”

“Chẳng lẽ cậu ta muốn làm chuyện gì đó ở một nơi thiêng liêng, cao cả thế này?”

Hai người gật gật đầu, tự cho là đã phát hiện âm mưu của nhân vật chính, chuẩn bị tối nay nghe lén, nhìn lén.

Đêm dài vắng lặng, nguyệt hắc phong cao, là thời điểm rất tốt để làm chuyện gì đó.

Hai bóng đen lặng lẽ lủi vào bệnh viện, mai phục ở ngoài cửa phòng Thiếu Hoa.

Nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng trong phòng.

“Giờ bắt đầu nha?”

“Ừ!”

“Quần áo để tôi cởi hay cậu tự cởi?”

“Anh cởi đi, tay tôi đau quá!” Giọng nói nũng nịu, mời mọc.

Hai cô nàng ở ngoài cửa kích động đến run lên, “Há há, bắt đầu cởi quần áo rồi!”

“Suỵt…Nhỏ tiếng chút, coi chừng bọn họ nghe thấy bây giờ!”

“Tiểu Khang, anh có được không đó?”

“Đừng xem thường tôi, kỹ thuật của tôi là thượng đẳng đấy, nhất định sẽ khiến cậu thoải mái như bay lên trời, cậu sẽ lập tức biết ngay thôi mà! Nào, ngoan ngoãn nằm sấp xuống đi!”

“Tay anh cầm gì vậy?”

“Trước khi làm, phải thoa thuốc này trước mới được!”

“Để tôi tự thoa đi!”

“Chỗ đó cậu nhìn không thấy, để tôi thoa cho!”

“Nhẹ chút…Ưm, a a…”

“Thoải mái không?”

“Ưm…Chỗ đó nong nóng…”

“Đó là tác dụng của thuốc! Chờ lát nữa cậu sẽ càng thoải mái hơn…Giờ thế nào?”

“Ư…Tiểu Khang, anh chậm một chút, nhẹ thôi, đau…”

“Mới bắt đầu có hơi đau, cậu thả lỏng chút sẽ hết hà! Thả lỏng, đừng khẩn trương…”

“Ưm…Đau quá…Ngừng đi…”

“Giờ không ngừng được đâu, từ từ, đừng nhúc nhích…”

“Ưm ư ư…Ai da…Không cần…”

“Thoải mái không? Cả người đều nhũn ra rồi mà còn bảo không cần, đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo nha!”

“Không phải…Ưm a…Nóng quá…”

“Giờ thấy thoải mái lắm phải không? Chịu thừa nhận kĩ thuật của tôi là thượng đẳng chưa?”

Hai cô càng ngồi chồm hổm ngoài cửa máu mũi chảy ròng ròng, gấp đến độ vò đầu bức tóc, “Nghe được nhìn không được, phải làm sao đây, làm sao đây? Hức hức…”

“Trèo cửa sổ coi đi!”

“Đây là lầu bốn, trèo cửa sổ coi chừng té chết đó!”

“Không xem được cũng chết, cho dù chết cũng phải xem!”

“Nè, hai cô ở đây làm gì?” Cô y tá đi tới thấy hai cô nàng đang ngồi trước cửa.

Ba Lệ hiên ngang lẫm liệt, bảo: “À…Tôi sợ đồng bọn của tên cướp lại tới nữa, cho nên tôi canh ngay trước cửa bảo vệ bọn họ!”

Chung Tình cũng đầy chính nghĩa, nói: “Đúng vậy, bảo vệ mấy anh đẹp trai là trách nhiệm vẻ vang, nghĩa bất dung từ của mỹ nữ mà!”

Cô y tá khó hiểu, đi mất.

“Rầm!” Cửa phòng bệnh mở ra, cạnh bên là khuôn mặt lạnh như băng của Văn Khang, “Đã trễ thế này hai người còn ở chỗ này làm gì?”

Chung Tình sờ sờ mũi, “Chúng tôi sợ bọn xấu đó lại tới đây, cho nên ngồi ngoài này bảo vệ cho hai người!”

Ba Lệ trưng vẻ mặt WS chen vào, “Đúng á, đúng á!” Vừa nói vừa nghía khe hở, nhìn vào trong phòng.

Văn Khang chắn lại, “Nhìn cái gì?”

Hai cô nàng còn chưa bỏ ý định, chen chen vào xem, “Xem một chút cũng không mất miếng thịt nào!”

“Không cần hai người bảo vệ, mau đi đi!” Văn Khang đuổi hai cô nàng như chủ vườn rau đuổi gà vào mảnh vườn nhà mình, đóng chặt cửa lại, xoay qua nói với người đang nằm trên giường, “Ghét thật, chẳng biết hai người đó đang làm cái quái gì nữa!”

Thiếu Hoa lười biếng nằm trên giường, “Kệ họ, mau tiếp tục đi!”

“Kỹ thuật của tôi tốt lắm phải không? Mỗi ngày chịu khó mát xa nửa giờ, mấy vết bầm trên vai cậu sẽ nhanh chóng tan hết thôi!”

“Còn trên lưng, trên đùi nữa!”

“Mỗi ngày tôi sẽ mát xa cho cậu, yên tâm đi, sẽ nhanh khỏi thôi!”

“Vậy là ngày mốt tôi có thể tham gia trận đấu rồi!”

“Đã đến nông nỗi này mà còn đòi thi đấu? Không được!” Văn Khang kiên quyết phản đối.

“Làm chiến sĩ chết cũng phải chết trên sa trường, làm cầu thủ có chết đương nhiên cũng phải chết trên sân bóng…”

“Hừ!” Văn Khang che miệng của cậu lại, “Nói chuyện sao lại không giữ mồm giữ miệng như thế? Không được nói từ chết!”

“Tôi nói thì thế nào? Tôi chết cũng vừa lúc cho anh đi tìm tân hoan!”

“Tìm tân hoan gì chứ? Mỗi ngày ở khách sạn tôi phải làm đến khuya, về nhà phải ngủ một mình, nhắm mắt lại đã nhớ tới cậu!”

Nghe thế, Thiếu Hoa thấy thoải mái một chút, nhưng vẫn hầm hừ, “Anh có tìm hay không, cũng chẳng liên quan gì tới tôi!”

“Aizz!” Văn Khang thở dài, nằm xuống giường, ôm lấy cậu, “Cậu đừng có nhỏ nhen như vậy, không được giận hờn cũng không được thù dai!”

“Vậy sau này có chuyện gì anh cũng không được gạt tôi, không được đẩy tôi ra!”

“Nhưng tôi thật sự rất sợ, tôi sợ cậu gặp bất trắc gì!”

“Anh phân rõ quan hệ, gã xấu xa đó không xuống tay với tôi à? Gã ta ép hỏi tôi có quan hệ gì với anh, vừa đánh vừa đấm tôi!” Thiếu Hoa nói xong lại thấy ấm ức, trợn mắt, trừng y.

“Là tôi không tốt, đừng giận nữa nha!”

“Đã tra ra kẻ muốn hại anh chưa?”

“Vẫn chưa!”

“Mấy ngày không theo tôi, chỉ số IQ của anh lại âm xuống rồi, anh mau kể đầu đuôi tôi nghe đi, tôi sẽ phân tích cho anh!”

Văn Khang cau mày, trầm tư, một lát sau mới mở miệng, “Tôi cảm thấy người phá hỏng phanh xe của tôi có thể là Viên Văn Kiệt!”

Thiếu Hoa gào lên, “Hả? Gã đó à? Hôm đó lúc thấy cái dáng bắp cải của gã ta tôi đã cảm thấy gã không phải người tốt lành gì rồi, mau báo cảnh sát bắt gã lại đi!”

Văn Khang cười khổ, “Tất cả chỉ là suy đoán thôi, chúng ta không có chứng cớ!”

“Ờ…” Thiếu Hoa khó xử vò đầu, không nghĩ ra được ý hay gì.

“Người đầu tiên từ chiếc di động cũ phát hiện được quan hệ giữa tôi với cậu cũng là gã ta! Tuy nhiên, tôi nghĩ phía sau gã ta vẫn còn một bàn tay đen giật dây!”

“Sao anh biết?”

Văn Khang lập tức phân tích, “Viên Văn Kiệt hại tôi, nhất định là gã ta đã thèm muốn thứ gì đó từ tay tôi. Mới đầu, tôi cứ nghĩ gã ta muốn lấy tài sản của tôi, nhưng sau khi điều tra, tôi mới biết Long…À, chính là tôi, còn một đứa em gái đang học ở Mỹ, năm nay mới lên mười. Nếu Long…Nếu tôi chết, tất cả tài sản của tôi sẽ rơi vào tay cô bé đó chứ không phải là Viên Văn Kiệt!”

“Anh chết, tuy gã ta không giành được quyền thừa kế nhưng cũng sẽ giành được quyền kinh doanh!” Thiếu Hoa lập tức phát hiện ra điểm mấu chốt.

“Cậu nói rất đúng!” Văn Khang gật đầu tán thưởng, “Một cô bé mười tuổi đương nhiên sẽ không thể quản lý được một khách sạn lớn như vậy, cho nên Viên Văn Kiệt có thể kinh doanh, dần dần rút tiền ra ngoài, biến Tứ Hải Xuân trở thành cái thùng rỗng. Tôi đoán, có lẽ hiện giờ tài vụ của khách sạn đã xảy ra vấn đề lớn, quản lý bộ phận tài vụ là người của gã ta, tôi định đổi người này, sau đó điều tra các khoản thu chi của khách sạn, tìm ra bằng cớ chính xác về chuyện Viên Văn Kiệt chuyển tiền, làm rối loạn trận địa của gã ta, chờ gã ta chịu không nổi ra tay, chúng ta có thể một lưới bắt gọn!”

“Anh muốn thay ai?”

“Quản lý bộ phận nhà hàng, người này rất khôn khéo, lại không đi cùng một đường với Viên Văn Kiệt!”

“Vô duyên vô cớ, sao anh đổi được?”

“Chỉ cần dùng chút thủ đoạn thôi!” Văn Khang cười cười, “Tôi định tìm một tiểu thư dụ dỗ hắn ta, dẫn hắn ta đi karaoke, cũng chính là mấy chỗ đèn mờ gì cậu nói đó, sau đó báo cảnh sát đến bắt hắn ta, làm mọi chuyện rùm beng lên, cuối cùng mượn cớ tác phong không tốt đuổi hắn ta đi!”

Thiếu Hoa trợn mắt, khó tin, “Tiểu Khang, anh nham hiểm quá nha!”

Văn Khang mỉm cười, xem như không có gì, “Thắng làm vua thua làm giặc, đây vốn là chiến trường của những kẻ lừa gạt, bấy nhiêu thủ đoạn có là gì! Có thể đánh bại được đối thủ mới là chuyện quan trọng nhất!”

Thiếu Hoa rụt vai, “Anh cười tà làm tôi ớn lạnh quá!”

“Vậy tôi sẽ dùng cách khác!” Mặt Văn Khang bỗng chốc biến thành hiền hậu, lương thiện, “Chờ quản lý bộ phận tài vụ về nhà hoặc đi một mình trên đường, tôi sẽ bịt mắt hắn ta lại đánh hắn ta gãy tay gãy chân, phải nằm viện tĩnh dưỡng mấy tháng, vậy là tôi có thể đường đường chính chính thay người của tôi vào rồi!”

Thiếu Hoa run lên, “Tiểu Khang, anh ác thật!”

“Người ta muốn lấy mạng tôi, tôi không ác sao được!” Văn Khang bịt mắt cậu lại, “Đừng nói nữa, ngủ đi!”

Thiếu Hoa cũng không nghĩ ra cách tốt nào, cậu đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt, ôm lấy tay y, tựa vào ngực y, chỉ lát sau, tiếng ngáy khò khò đáng yêu lại vang lên.

Tiểu Hoa như vậy hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo, dữ dằn của ngày thường, vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng. Một lần nữa ôm chặt người ngày nhớ đêm mong vào lòng, Văn Khang bỗng hiểu ra một chuyện, giai điệu hay nhất trên thế gian không phải là tiếng hòa âm phải dùng gậy nhỏ trộn lẫn gì đó, mà là tiếng ngáy ngủ của người tình. Thời khắc an bình như thế rất quý giá, y không muốn đánh nát nó, y không muốn để Tiểu Hoa tiếp xúc với những mưu mô tàn độc đó, nhưng phải làm sao mới có thể để cậu ấy không nhiễm vào đây? Văn Khang buồn bã thở dài, chống đầu nhìn người đang ngủ, trầm tư một mình.

Nằm trên giường bệnh một ngày, Thiếu Hoa không chịu nổi nữa, đòi về nhà quyết liệt. Văn Khang ngẫm một chút, thấy dọn về nhà cũng được, dù sao thì qua chuyện này quan hệ giữa hai người cũng đã phô bày rõ ràng cả rồi, muốn giấu cũng giấu không xong nữa.

Về đến nhà, nhìn thấy khuôn mặt già nua nở nụ cười vui sướng của bà cụ.

“Nhóc à, mạng già của bà cũng sắp bị cậu dọa rớt rồi, đã lớn như vậy rồi vẫn còn để mọi người phải lo lắng!” Bà cụ vừa cằn nhằn vừa kiểm tra cậu.

“Cháu không sao đâu bà!” Thiếu Hoa lập tức giơ cánh tay lên chứng tỏ các linh kiện của cậu vẫn còn tốt lắm, không thành vấn đề gì cả.

Chiêu Tài, Tiến Bảo nhào tới, phe phẩy đuôi, kêu ‘meo meo’ không ngừng, Thiếu Hoa ôm lấy hai chú mèo, vuốt ve, hôn hai đứa một chút, nói với Văn Khang và bà cụ, “Lúc tôi bị gã xấu xa đó bắt cóc, hai đứa nó vì bảo vệ tôi, đã anh dũng nhào tới đấu với tên đó đấy!”

“Ờ…” Văn Khang liếc một cái, Thiếu Hoa vừa bước vào nhà đã ôm lấy hai con mèo, y nhìn không thích lắm, nhưng dù sao chúng nó cũng từng can đảm đấu với gã bắt cóc lại còn cung cấp manh mối tìm Thiếu Hoa, y sẽ không so đo, lập tức vào nhà bếp lấy một ít jam-bong cho bọn chúng xem như khen thưởng.

“Meo meo!” Chiêu Tài, Tiến Bảo tỏ vẻ không hài lòng, quay đầu khinh bỉ, còn giơ móng vuốt đẩy mớ jam-bong đi.

“Hai con mèo thối kén ăn! Không ăn thì đem đổ!” Văn Khang nghiêm túc phê bình.

“Meo meo!” Hai con mèo phản bác, rõ ràng người này đã hứa sẽ thưởng cho tụi nó gà nướng, vịt nướng, cá chiên, giờ lại mang jam-bong tới, nói không giữ lời không phải là trẻ ngoan.

“Đến mèo cũng biết trong jam-bong có rất nhiều bột thực vật! Tiểu khang, anh mau đi mua ít thịt ngon về đi!”

Văn Khang rất không hài lòng với chuyện phải hầu hạ hai còn mèo ăn, y bực bội hừ một tiếng, tỏ vẻ cự tuyệt.

“Anh không đi hả? Không đi tôi lập tức…” Thiếu Hoa giơ nắm tay lên dọa.

“Không đi!” Văn Khang không vì uy hiếp mà sợ hãi.

“Anh không đi, tôi…” Thiếu Hoa giơ giơ tay, “Tôi đi!”

“Aizz, thôi đi, để tôi!” Văn Khang sợ cậu mệt nhọc.

“Không cần đâu, tôi đi mua thịt, sẵn mua quà tặng cho anh luôn!”

“Gì vậy?” Văn Khang vui mừng, hai mắt tỏa sáng.

“Tới lúc đó anh sẽ biết mà!” Thiếu Hoa cười giảo hoạt, cầm ví tiền đi xuống lầu mua thịt.

Đợi cậu đi rồi, Văn Khang lập tức vào phòng ngủ đóng cửa lại, gọi điện thoại cho Kỷ Phương, Kỷ Phương bảo lúc cậu ta mang tiền tới nhà ga, nhưng không có ai tới lấy, bên phía cảnh sát cũng đi hụt một phen, không tìm được nhân vật khả nghi nào. Lại gọi cho Dung Ca, Dung Ca nói gã Gia Lâm cao thủ thái cực quyền tự xưng Vương Tiểu Minh đó khai có người nhờ gã ta tối đối phó y, về phần người nọ là ai, gã ta không trả lời, thẩm vấn mãi cũng không được gì.

Văn Khang tắt di động, mắng thủ đoạn bức cung của nha môn ở thế giới này quá kém. Mắng xong, y lại trầm tư, xem ra chuyện này ngày càng phức tạp rồi, mối quan hệ giữa y và Thiếu Hoa đã bị vạch trần, hiện giờ cả hai người đều đang trong tình trạng nguy hiểm, giờ y không thể tiếp tục ngồi đó chờ đối phương ra tay, cho dù là gian trá cũng được, tàn độc cũng được, y cũng chỉ phải ra tay trước thôi.

Thiếu Hoa đến cửa hàng bán thịt mua thịt xong, ngó tới ngó lui không thấy ai, lập tức chạy ngay vào một cửa hàng to to, đỏ mặt hỏi ông chủ có bán BCS loại mới nhất không. Ông chủ cửa hàng nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ, thằng nhóc này nhìn còn non nớt, ngây thơ, không ngờ lại vào đây mua thứ này. Thiếu Hoa bị ông chủ ở đấy liếc, chột dạ, bảo: “Bạn tôi cần thứ này, tôi định mua nó về làm quà cho anh ta!”

Ông chủ lập tức lấy BCS nhãn hàng mới nhất ra, hảo tâm hỏi: “Có cần tôi gói lại giúp cậu không?”

Thiêu Hoa lập tức xua tay, “Không cần đâu, tôi định lấy thứ này để bao quà tặng á!”

Thanh toán tiền xong, Thiếu Hoa cầm đồ ra ngoài, nhủ thầm, hừ, đừng tưởng rằng tôi có thể tha thứ cho anh dễ dàng như vậy, mới năn nỉ mấy câu đã tưởng qua ải được à, không có cửa đâu! Giờ nhất định phải nhân cơ hội ra điều kiện, ăn anh ta sạch sẽ không chừa miếng xương, để anh ta cầu xin, để anh ra nằm bẹp trên giường, nhất định phải phản công thành công, ha ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.