Đầu hạ, cửa sổ đều mở ra, gió thổi vào làm lay động tấm màn ngọc, tạo ra âm thanh leng keng thanh thúy dễ nghe.
Mộ Khanh Hoàng đặt khuỷu tay trên gối tre, nửa nằm trên trường tháp bằng gỗ tử đàn khắc hoa, mặt cúi xuống, nhớ lại những chuyện kia.
Lúc tỉnh dậy vào giờ ngọ, thấy mình ở chốn này, nàng có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời, vật đổi sao dời, giống như là một giấc chiêm bao về tương lai, nàng chết cháy trong gian nhà này, mà cũng giống như là thời gian quay lại, nàng chết rồi trùng sinh.
Trang Chu mộng điệp, điệp mộng Trang Chu (1), hóa ra cảm giác trong đó quả thật vấn vương đến thế.
(1): Trang Chu mộng hồ điệp là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang Tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam. Nội dung là: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. không biết mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.
Ngọc Loan bưng một chén trà xanh rón rén đi đến, thấy trên mặt Mộ Khanh Hoàng không có một chút vẻ tươi cười nào, đôi môi mím lại, lông mi dài rũ xuống tạo thành bóng râm nơi mắt, trong lòng liền cảm thấy đau.
"Quận chúa, nô tỳ hỏi thăm rồi, quận mã về phủ, cũng giống như mọi khi, đầu tiên là đi đến phòng chính để thỉnh an lão tổ tông.” Ngọc Loan đặt chén trà xuống bàn con ở bên cạnh giường, nói.
“Lão tú bà kia là lão tổ tông nhà ai, bà ta cũng xứng sao.” Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu nhìn Ngọc Loan, vươn ngón tay ra chọc chọc vào giữa trán nàng, “Nha đầu ngốc.”
"A?" Ngọc Loan bị mắng mà bối rối.
Mộ Khanh Hoàng cũng không giải thích cho nàng hiểu, vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm khắc nói: “Nha đầu ngốc, không có lệnh của ta, tuyệt đối không cho em tự chủ trương nữa.”
Ngọc Loan sợ hãi quỳ xụp xuống, vẻ mặt đưa đám nói: "Quận chúa, nô tỳ không có."
Nhìn Ngọc Loan hoạt bát xinh đẹp, Mộ Khanh Hoàng ôm nàng vào trong lòng, vỗ vỗ lên mái tóc nàng, xúc động than nhẹ, nói: “Nha đầu tốt.”
Cả gương mặt đều chôn trong khuôn ngực mềm mại của quận chúa, Ngọc Loan hơi đỏ mặt, nhưng lại biết rõ, không phải là nàng đã làm sai chuyện gì nên bị mắng, mà hình như là nàng đã làm được chuyện tốt gì đó nên được quận chúa yêu thích.
Ngọc Loan tỉ mỉ suy nghĩ một lần về chuyện tốt mà mình đã làm gần đây nhất, trừ chuyện luôn luôn chú ý về những nơi mà quận mã đã đi, rồi trở về bẩm báo với quận chúa, thì cũng không có chuyện gì khác đáng để khen ngợi mà.
"Quận chúa, người ôm khiến nô tỳ thở không nổi nè.” đã không làm chuyện gì sai phạm, Ngọc Loan liền buông lỏng, làm nũng với Mộ Khanh Hoàng.
Mộ Khanh Hoàng bật cười, vỗ vỗ đầu Ngọc Loan rồi mới buông nàng ra.
Ngọc Khê thu tiểu y đã được phơi nắng của Mộ Khanh Hoàng, ôm trong ngực bước vào, thấy cảnh này liền ngây ngẩn cả người, trong lòng tranh đấu, suy nghĩ xoay vòng vòng, không biết nên phản ứng như thế nào.
Mộ Khanh Hoàng thấy dáng vẻ ấy của Ngọc Khê, cười ra tiếng, "Đừng có nghĩ bậy.”
Ngọc Khê thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt vừa rồi nàng còn tưởng rằng quận chúa bị quận mã thương tổn quá nặng nên đổi sở thích nữa chứ.
"Gọi vài bà tử cường tráng ẩn núp đợi trong hành lang, nếu lát nữa Lục Mạo đến, nghe tiếng ném chén trà của ta, lấy đó làm hiệu lệnh, ta vừa ném chén trà thì các ngươi lập tức vọt vào bắt Lục Mạo lại.”
Ngọc Khê khiếp sợ há to miệng, ngơ ngác nhìn Mộ Khanh Hoàng.
Mộ Khanh Hoàng lại nói: “Từ hôm nay trở đi, Lục Mạo chính là kẻ thù của bản quận chúa, các ngươi nhớ rõ cho ta.”
Ngọc Loan lại "A" một tiếng, "Quận chúa không thích quận mã sao?"
"không thích." Mộ Khanh Hoàng nhìn về phía cửa, có một người đi ngược ánh mặt trời tới đây, hắn mặc một bộ trường sam màu trắng bạc in hình trúc xanh, bên hông buộc đai lưng màu đen thêu hoa khảm ngọc bích, bao lấy dáng người cao to thon gầy của hắn, càng tôn lên vẻ thư hương nho nhã của hắn.
không phải Lục Mạo thì là ai.
Ngọc Khê Ngọc Loan liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lập tức lặng lẽ lui ra ngoài chuẩn bị.
Lục Mạo đặt một tay sau lưng, đi đến gần, mặt lạnh lùng, ánh mắt ngậm sương, nhìn Mộ Khanh Hoàng không giống như nhìn thê tử mà giống như nhìn kẻ thù mà suốt đời hắn cực kỳ chán ghét.
Bóng dáng của Lục Mạo bao trùm lên người Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng phải ngẩng đầu mới có thể thấy rõ mặt hắn, bởi vì là người có học, khí chất của hắn có vẻ thanh cao sáng sủa, gương mặt thanh tú cao ngạo.
Lúc hắn mười tuổi thì đứng đầu trong đám học trò, mười lăm tuổi một bài thơ thuận nghịch độc (1) nộp cho quan chủ khảo khiến danh tiếng của hắn lan xa trong giới trí thức, mười tám tuổi thi đỗ trạng nguyên, hoàng tổ phụ bổ nhiệm hắn làm quan tu soạn trong Hàn lâm viện, thiếu niên đắc chí, tiền đồ như gấm hoa.
(1) Thuận nghịch độc hay hồi văn là bài thơ có thể đọc xuôi bình thường từ câu đầu cho đến câu cuối nhưng cũng bài thơ đó, nếu đọc ngược lên từ chữ cuối câu cuối và chấm dứt bài thơ với chữ đầu câu đầu thì bài thơ vẫn đúng niêm luật, vần điệu và có ý nghĩa.
Đây chính là Lục Mạo mà nàng thích, một nam nhân tài hoa hơn người, thanh phong lãng nguyệt.
Năm nàng tám tuổi, hoàng tổ phụ yêu mến tài hoa của hắn, đem nàng định cho hắn. Khi đó, mặc dù nàng không hiểu được gì nhiều, nhưng vẫn cảm thấy vui sướng hư vinh, bởi vì tất cả mọi người đều hâm mộ nàng.
Vì vậy, kể từ năm tám tuổi, nàng chỉ biết, phu quân của nàng là Lục Mạo.
Khi nàng dần dần trưởng thành, có tình ý của một người thiếu nữ, liền quang minh chính đại ký thác tất cả tình ý lên trên người hắn. Khi đó hắn đang phong quang tễ nguyệt (1), mỗi lần gặp hắn đều sẽ cảm khái vì sao thế gian này lại có một nam nhân khuynh thế như vậy chứ, tim sẽ luôn đập “bình bịch bình bịch”, mặt đỏ, miệng lưỡi vụng về, chẳng nói được câu gì. Nàng chỉ có thể thẳng lưng, bày ra dáng vẻ cao quý của một quận chúa, ngồi ngay ngắn cẩn thận.
Chẳng biết từ bao giờ, nàng đã yêu hắn sâu sắc vô cùng.
Trải qua đau đớn khi bị lửa đốt cháy, bây giờ gặp lại Lục Mạo, trong lòng nàng chỉ còn lại khinh thường, tình yêu đều đã tiêu tan, còn hận thì nàng cũng khinh thường hận hắn.
Ở trong lòng nàng, Lục Mạo từng thiêng liêng biết bao nhiêu thì nay lại ti tiện bấy nhiêu.
“Sai tên ăn mày đến làm nhục Phượng Lâu Xuân, có phải là ngươi làm hay không?" Lục Mạo lạnh giọng chất vấn.
Tiếng hô vừa phát ra, chỉ trong một cái chớp mắt, Ngọc Khê Ngọc Loan liền dẫn nhóm bà tử cường tráng xông vào. không một lời thanh minh, năm sáu bà tử dồn sức đánh lên người Lục Mạo.
Lục Mạo vốn bị Mộ Khanh Hoàng bức lui mấy bước, còn chưa hồi phục lại từ trong khiếp sợ của việc "Mộ Khanh Hoàng cũng dám cầm chén trà ném ta", thì đã bị nhóm bà tử thối tha đè ra đất, chỉ lộ mỗi cái đầu.
“Láo toét, các ngươi đều muốn chết phải không? Còn không buông ra ta!" Lục Mạo tức đến mức mặt xanh mét, nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Khanh Hoàng, vẫn lãnh ngạo thanh cao như cũ, "Mộ Khanh Hoàng, một phụ nhân có lòng dạ độc ác như ngươi, đời này đừng hòng mơ tưởng ta sẽ yêu ngươi."
Mộ Khanh Hoàng lạnh lùng nhếch đuôi mắt lên, liếc xéo Lục Mạo, “Vẫn còn nằm mơ à, còn tưởng rằng ta sẽ luôn luôn dung túng ngươi. Lục Mạo, ta nói cho ngươi biết, lúc ta yêu ngươi, ngươi là bảo bối, lúc ta không yêu ngươi, ngươi ngay cả cỏ cũng không bằng. Lại còn muốn đánh ta, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy? Ngươi dám chạm vào một đầu ngón tay của ta, ta liền chặt đứt cặp móng của ngươi!”
Đời trước bị tát vào mặt, đó là do nàng bị bất ngờ, không kịp đề phòng. Đời này còn muốn đánh sao, mơ đi.
Nhớ đến đời trước, sau khi bị đánh, nàng còn chưa đòi lại được, thật sự là càng nghĩ càng nghẹn khuất, liền nói: "Ngọc Loan, vả miệng hắn cho ta."
Ngọc Loan bỗng dưng trợn tròn mắt, lập tức hưng phấn xắn tay áo. một tiếng mệnh lệnh này, thực sự là quá hợp lòng nàng, nàng đã muốn tát hắn mấy cái thật mạnh từ lâu rồi. Cái thứ gì vậy, ngày ngày chọc cho quận chúa vì hắn mà phải ưu sầu chán ăn.
Chẳng qua, xét theo sự coi trọng mà quận chúa dành cho quận mã, trước khi động thủ Ngọc Loan còn cẩn thận hỏi lại một lần, "Quận chúa, đánh thật đó nha?”
Cùng một lúc, Ngọc Loan vừa “chát chát” tát Lục Mạo hai cái, hai hàng lông mày đen dựng thẳng lên, vừa hung dữ nói: "Nô tỳ dám đấy, quận mã ngươi có thể làm gì nô tỳ chứ, nô tỳ có quận chúa làm chỗ dựa đấy, đúng không quận chúa?"
Ngọc Loan quay mặt nhìn về phía Mộ Khanh Hoàng, dò hỏi.
Mộ Khanh Hoàng mỉm cười gật đầu, "Bản quận chúa làm chỗ dựa cho ngươi, đánh!"
Ngọc Khê ổn trọng, thấp giọng nhắc nhở: "Quận chúa, đánh quận mã rồi phải giải quyết hậu quả thế nào cho tốt? Chỉ riêng lão tổ... tổ mẫu của quận mã cũng đã không chịu để yên rồi.”
Nhìn Lục Mạo bị đánh đỏ hết cả mặt nhưng lại sống chết cắn răng không chịu cầu xin, Mộ Khanh Hoàng im lặng cân nhắc một lúc rồi nói: "Ngọc Loan dừng tay đi, ném hắn ra ngoài. hiện giờ ta không muốn nhìn thấy hắn, bẩn mắt."
Lục Mạo vừa được tự do, thoáng cái lật người từ trên mặt đất đứng dậy, chỉ vào Mộ Khanh Hoàng, chửi ầm lên: "Ngươi là đồ độc phụ vô liêm sỉ!"
Mộ Khanh Hoàng cười lạnh một tiếng, lười trả lời hắn, trực tiếp nháy mắt với nhóm bà tử, nhóm bà tử lập tức bày ra tư thế hổ đói sói vồ, làm cho Lục Mạo sợ co cẳng, vừa chạy ra ngoài vừa hung ác quẳng lại một câu, "Mộ Khanh Hoàng, ngươi chờ đó cho ta!"
Mộ Khanh Hoàng bỗng dưng hất đổ mâm đựng trái cây trên bàn con, sầm mặt nói: "Hóa ra bao nhiêu năm qua ta lại đi thích cái thứ như thế.”
Đáng tiếc, đến tận lúc chết đi, nàng mới hết hy vọng.
hiện tại nàng ảo não muốn tự đâm hai mắt, tự khoét tim mình, hận chính mình có mắt không tròng, có tim cũng như không.