Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Chương 22: Cha con ghét nhau



Edit: Diệp Nhược Giai

Triều Dương quận chúa cứ thế bất ngờ chuyển đồ cưới đi, dứt khoát rời khỏi, Trường Ninh Hầu phủ từ chủ tử cho đến vú già đều vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ chưa hồi phục lại được;

Lão phu nhân trước nay vẫn luôn bình tĩnh, dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt vẫn không biến sắc, đột nhiên bây giờ phát giận đến ngất xỉu, khiến cho nhóm chủ tử luống cuống, đám vú già hoảng loạn.

Lửa trong Triều Dương viện vẫn bốc cháy hừng hực, dập hay không đây? Chẳng có chủ tử nào đứng ra quyết định.

không một ai biết, hai cha con mà lão phu nhân gân giọng sai người đi vào hang chuột tìm, lại ở ngay trong Triều Dương viện, ẩn mình trong một ngóc ngách của một ngọn núi giả.

Triều Dương viện thật sự rất rộng, không thiếu nhất chính là núi giả bụi hoa, thuỷ tạ đình đài, muốn trốn muốn núp muốn giấu gì đều rất dễ.

"Cha, cha, cha mau nhéo con một cái đi.” Theo dõi từ đầu đến cuối, đầu óc Lục Cửu mơ hồ, miệng lại vui sướng đến mức sắp kéo dài đến tận mang tai.

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch không có tiền đồ của con trai, Lục Bỉnh cảm thấy thật đáng ghét, chộp lấy mặt Lục Cửu rồi dùng sức nhéo một cái rõ đau, đến nỗi trên khuôn mặt trắng noãn của Lục Cửu lập tức hiện lên hai vết hồng hồng của đầu ngón tay, nhưng Lục Bỉnh tuyệt không đau lòng.

"Cha, cha nỡ nhéo thật đấy à.” Lục Cửu ôm mặt giậm chân.

"Lão tử còn phải khách khí với con à." Lục Bỉnh chui ra khỏi núi giả, cười cười vân vê chòm râu, "May mà không đi uống rượu, không thì đã bỏ lỡ màn đặc sắc này rồi. Triều Dương quận chúa quả đúng là tinh mắt, bổn tướng quân luôn trung thành tận tâm với Thánh thượng, chậc, quả không hổ là con dâu tương lai của ta.”

Lục Cửu cũng bắt đầu ghét bỏ cha hắn, bĩu môi nói: "Tiểu phượng hoàng chỉ khách khí nói tí thôi, cha còn tưởng là thật, đúng là không biết xấu hổ.”

"Đồ ranh con nhà ngươi, thiếu đòn à.” Lục Bỉnh trừng đôi mắt to như chuông đồng, giơ tay lên đập vào đầu Lục Cửu.

Lục Cửu ôm đầu chuột nhảy lên, vọt ra khỏi bụi hoa, đứng trên con đường mòn lát đá cuội trừng cha hắn, "Lại đánh, đánh đến ngu người luôn rồi. Lão cha, cha muốn có thằng con ngốc à? Còn nữa, ai là con dâu của cha chứ, tiểu phượng hoàng chán ghét con chết đi được. không đúng, lão cha, cha đồng ý để con cưới tiểu phượng hoàng?!"

Mặc dù trong mắt hắn, tiểu phượng hoàng vô cùng tốt, cái gì cũng tốt, là phượng hoàng thật sự, là thiên nữ hạ phàm, nhưng rốt cuộc tiểu phượng hoàng cũng từng gả đi một lần.

Lục Bỉnh khinh bỉ nhìn Lục Cửu một cái, “Coi cái đức hạnh của con kìa, phượng hoàng nhi là người mà con muốn cưới là cưới được à? Con mà thực sự cưới được con tiểu phượng hoàng này về cho lão tử, lão tử chia cho con một nửa gia sản."

“Được!” Lục Cửu hưng phấn mặt mày hớn hở, hoa tay múa chân.

“Ủa? không đúng, của cha chính là của con, đều là của con, sao tự dưng chỉ có một nửa gia sản?" Lục Cửu trừng mắt, "Cha nói đi, có phải cha có con riêng bên ngoài rồi không? Con nói cho cha biết, con không nhận đệ đệ từ trên trời rơi xuống đâu.”

"Cút!" Lục Bỉnh cởi giày xuống đập hắn.

Lục Cửu nhảy dựng lên đỡ lấy, chắp tay khom người dâng lại cho cha hắn, liếm mép cười nói: “Lão cha, không quậy nữa, nói chuyện chính đi.”

Lục Cửu quỳ một gối xuống, nâng chân cha hắn gác lên trên vai, vừa mang lại giày cho cha hắn vừa nói: “Cha, con dùng đôi mắt chó này nhìn, thấy Nhị thúc với Tam thúc đều là loại người cất giấu ác ý trong lòng, cha không nghĩ đến chuyện chia ra ở riêng à?”

Thấy thằng con quỳ xuống mang giày cho mình, bàn tay Lục Bỉnh vuốt ve chỏm tóc trên đầu hắn, đang lúc cảm động đến mức đôi mắt cũng bắt đầu ươn ướt thì nghe thấy câu này, ông bỗng chốc lại quắc mắt lên, đập nhẹ vào ót Lục Cửu, "Ta nói tên hỗn tiểu tử nhà ngươi tự dưng sao lại khuất tôn hàng quý (1) hầu hạ mang giày cho lão tử như thế chứ, hóa ra là có quyết định này."

(1) Khuất tôn hàng quý: Chỉ người có thân phận cao quý nhưng lại nhún nhường hạ mình.

Mang giày cho lão cha xong, Lục Cửu đứng lên, khoác vai Lục Bỉnh, dáng vẻ cười nói như kiểu anh em tốt, "Lão cha, Trường Ninh Hầu phủ này là nhờ cha liều mạng chém đầu người trên chiến trường kiếm về, bao nhiêu lần cửu tử nhất sinh, suýt nữa bỏ luôn cả mạng trên chiến trường, chả có tẹo quan hệ nào với Nhị thúc Tam thúc, bọn họ dựa vào cái gì mà ở trong nhà chúng ta, hưởng vinh quang nhà chúng ta?"

Lão nhi tử thân cận với ông, trong lòng Lục Bỉnh cảm thấy hết sức ấm áp, cũng không đẩy hắn ra, chỉ vuốt vuốt chòm râu của mình, nói: “Dù sao Nhị thúc Tam thúc của con là anh em ruột cùng bò ra từ trong cùng một cái bụng với cha, huynh trưởng tựa như cha, tổ phụ con qua đời sớm, cha trông nom chiếu cố bọn họ cũng là tình nghĩa nên làm.”

"Chó má." Chỉ cần vừa nghĩ tới đời trước Tam thúc đã thắt cổ lão cha, Nhị thúc nội ứng ngoại hợp, hận ý trong lòng Lục Cửu liền “ùng ục ùng ục” bốc lên, nổ tung, tất cả đều là độc. Chỉ là bây giờ phải tạm thời nhịn xuống, nếu muốn giết chết Lục Văn Lục Cảnh một cách sạch sẽ, hắn cần một cơ hội.

“Tiền mà cha dùng mạng đổi về đã nuôi bọn họ khôn lớn, cưới vợ cho bọn họ, lại kiếm chức quan cho bọn họ, để bọn họ được làm quan lão gia chó đội lốt người còn chưa đủ à? Cha, chẳng lẽ cha còn muốn quản xem bọn họ làm cái khỉ gió gì đến tận cho lúc chết?! Cha có muốn chia gia sản cho bọn họ luôn không?” Lục Cửu tức tối, gương mặt tuấn tú trắng bệch, mắt phượng trừng to, cổ rướn ra thật dài, gân xanh trên cổ đều nổi lên hết cả, nhìn giống như sắp đứt hơi mà chết.

Lục Bỉnh sợ đến tim gan run rẩy, nhớ lại từ khi tiểu tử thúi này còn bé xíu, tóc còn để chỏm, tính khí đã lớn rồi, liền vội vàng dụ dỗ nói: "Con trai ngoan con đừng nóng giận, cha con không có ngu như vậy. không chia gia sản cho bọn họ, tất cả mọi thứ của lão tử đều là của con, không để cho ai hết.”

Lục Cửu nuốt khẩu khí xuống, giả bộ như đã trở lại bình thường, liếc mắt nhìn Lục Bỉnh nói: “Vậy cha định khi nào mới tiễn bọn họ ra ngoài. Con nói cho cha biết, con thật sự muốn cưới tiểu phượng hoàng, nếu muốn cháu nội của cha sớm ra đời một chút, thì cha mau mau đuổi nhị phòng tam phòng đi hết đi. Nếu cha không làm, con liền đi làm con rể cho nhà tiểu phượng hoàng.”

“Con dám!” Lục Bỉnh tức giận, quắc mắt lên.

“Cha xem con có dám hay không." Lục Cửu hừ hừ một tiếng với cha ruột của hắn.

Đúng lúc đó truyền đến tiếng vang "ầm ầm" thật lớn, cha con Lục Cửu quay đầu nhìn lên, liền thấy ngọn lửa đã đốt sập xà nhà, Lục Cửu “chao ôi” một tiếng, lòng đau gần chết, “Đám này là con cháu của rùa à, sao chả có đứa nào dập lửa hết thế, làm vậy chính là phung phí công sức tình cảm xây sân viện cho tiểu phượng hoàng của ta.”

nói xong liền hùng hùng hổ hổ chạy đi tìm người dập lửa.

Lục Bỉnh lại bắt đầu đau lòng con mình, xây tổ ấm cho nữ nhân mà mình yêu mến cùng với người khác, thằng con ông thật đúng là ngu hết thuốc chữa. Lúc xây lại Triều Dương viện, ông đã cảm thấy buồn bực rồi, sao tự dưng con trai ông lại đột nhiên có hứng thú với kiến trúc, ôm chuyện xây dựng Triều Dương viện vào người, hóa ra là vì Triều Dương quận chúa.

Nghĩ tới, lúc xây Triều Dương viện, nhất định là trong lòng con trai ông chảy máu đầm đìa. Lòng Lục Bỉnh quặn đau.

Tay phải nắm lại, đấm vào lòng bàn tay trái một phát, ông thầm hạ quyết tâm, phải giúp nhi tử ôm phượng hoàng về.

- -

Ánh tà dương trải dài trên bậc thềm màu đỏ trước cửa Càn Thanh Cung, chiếu vào đá ngọc thạch trắng khảm hình rồng bay phượng múa trên bậc thềm đỏ, rọi ra màu vàng lấp lánh.

Mộ Khanh Hoàng quỳ dưới bậc thềm, lưng thẳng tắp, vẻ mặt ung dung, làm như không thấy các đại thần nội các ra vào Càn Thanh Cung.

Nàng quỳ thản nhiên, quỳ mà vẻ mặt còn mang cười, khiến rất nhiều người kinh ngạc.

Triều Dương quận chúa mang theo cẩm y vệ xông vào Trường Ninh Hầu phủ, chuyển đồ cưới, hòa ly, đốt lửa thiêu cháy Triều Dương viện, tất cả mọi chuyện đều như gió xuân, lần lượt thổi vào từng quý phủ trong Kim Lăng.

Quả thật có thể nói là, việc tốt không ra tới cửa, tiếng dữ đồn xa.

Trong chuyện này, vị hoa khôi Phượng Lâu Xuân của Hồi Xuân lâu, người mà nghe nói là đã trực tiếp làm cho mối hôn nhân giữa Triều Dương quận chúa cùng Quận mã tan vỡ, đột nhiên làm ăn phát đạt hơn hẳn, người đến tìm nàng đều là các vị công tử ca không phú cũng quý.

Chưa từng thấy tiểu nương tử nhà nào hòa ly lại vui vẻ như vậy.

Hàn lâm học sĩ kiêm Văn Uyên các Đại học sĩ Lưu Khiêm vừa bẩm báo xong, đang đi ra từ Càn Thanh Cung, vốn đã lướt qua người Mộ Khanh Hoàng, đi được hơn mười bước, nhưng lại xoay người trở lại, đứng xa xa cách vài bước sau lưng Mộ Khanh Hoàng, ở góc độ của Mộ Khanh Hoàng nhìn Long châu trên bậc thềm đỏ, quả nhiên thấy lệch hơn một bàn tay.

Lưu Khiêm chắp tay sau lưng, chầm chậm đi tới đi lui, hai hàng lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết con ruồi, nhưng lại dứt khoát không nói lời nào.

Có người đi tới đi lui sau lưng mình, Mộ Khanh Hoàng cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhịn không được xê dịch một chút sang phải, ai ngờ vừa đi chuyển đi một chút thì Lưu Khiêm mở miệng, "Ngừng!"

Mộ Khanh Hoàng kinh hãi, quay đầu nhìn Lưu Khiêm. Vì Lục Mạo làm ở Hàn lâm viện, nàng cố ý để mắt đến vị Lưu đại nhân này. Ông ấy quản lý Hàn lâm viện, nghe nói là một người cực kỳ cứng nhắc, không biết tùy cơ ứng biến. Lục Mạo bị thương mặt bị thương mông mà vẫn đích thân đi Hàn lâm viện xin nghỉ là vì vị Lưu đại nhân này, kể từ khi ông quản lý Hàn lâm viện tới nay, ông đặt ra quy định: Hễ là quan lại nô bộc trong Hàn lâm viện, nhất định đều phải đúng hạn ký tên điểm danh, bất kể ngươi là ai, chỉ cần không phải là bệnh sắp chết, muốn xin nghỉ thì phải đích thân tới trước mặt ông xin phép, nghiêm trị trộm gian hay giở thủ đoạn.

Nàng không biết người khác nhận xét ông thế nào, nhưng nghe thấy sự tích về ông, nàng lại cực thích người như vậy, vì thế nàng khiêm tốn nhẹ giọng hỏi thăm, "Lưu đại nhân có chuyện gì sao?”

Lưu Khiêm chắp tay thi lễ, “Xin quận chúa di chuyển về bên trái khoảng một bàn tay.”

Mộ Khanh Hoàng hơi ngạc nhiên, nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, nàng vui lòng thuận theo một vị quan tốt mà nàng thưởng thức.

Lưu Khiêm ngẩng đầu nhìn Long châu ở giữa bậc thềm đỏ một cái, lại chắp tay nói: “Xin quận chúa dịch về bên trái thêm một ngón tay nữa.”

“… Được.”

Lưu Khiêm lại ngẩng đầu nhìn Long châu ở giữa bậc thềm đỏ, vui mừng gật đầu, liếc mắt nhìn Mộ Khanh Hoàng, khen ngợi: "Phẩm hạnh của quận chúa thật tốt.”

“À… Sao ngài lại thấy được?” Mộ Khanh Hoàng chẳng biết tại sao lại muốn cười.

Lưu Khiêm đứng thẳng lưng lên, vuốt ve chòm râu hoa râm, "Khiêm tốn, kính lão, không vì được sủng mà nhõng nhẽo, vui vẻ thuận theo yêu cầu vô lễ của thần, phẩm hạnh của ngài thật sự vô cùng tốt."

Lưu Khiêm lại gật gật đầu cười, chắp tay nói: "Quận chúa ngài cứ quỳ tiếp, cựu thần hạ triều, phải về nhà dùng bữa."

nói xong, nhẹ phất ống tay áo xoay người mà đi, vạt áo tung bay, nhìn dáng dấp có vẻ như tâm tình rất tốt.

“Vào lúc này mà ông ấy lại khen ngợi phẩm hạnh của ta, chẳng lẽ là phụ thân an bài?" Mộ Khanh Hoàng hoài nghi thì thầm, vừa ngẩng đầu chợt cảm thấy bậc thềm phía trước có gì đó khang khác, vô cùng ngay ngắn, cực kỳ đối xứng, mà đối diện nàng là Long châu phun ra từ đầu rồng, tầm mắt dường như cũng sáng sủa sạch sẽ hơn không ít.

Mộ Khanh Hoàng ngạc nhiên, trong lòng dường như hiểu ra điều gì đó…

Lưu đại nhân ghét bỏ ta quỳ lệch à?

Lại một lát sau, Mộ Duẫn Hoàng cúi đầu ủ rũ đi xuống từ trong Càn Thanh Cung, đến bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, nổi giận nói: "Đệ cùng quỳ với tỷ tỷ.”

Mộ Khanh Hoàng nhìn khuôn mặt non nớt ngây thơ của đệ đệ, nhịn không được mà nhớ tới lời Lục Mạo nói trước khi bị lửa thiêu trong kiếp trước, hắn nói “Hoàng đế đệ đệ của ngươi đã bỏ lại ngươi, một mình chạy thoát rồi”. Vào khắc ấy, trong lòng nàng có đau, có hận, cũng có may mắn. không phải là hận Duẫn Hoàng vứt bỏ nàng một mình chạy trốn, mà là hận hắn không biết phấn đấu, hận hắn vì sao không cùng chết cùng sống với đất nước của hắn. Đó là khí khái cuối cùng mà một vị đế vương nên có.

hắn lại vứt bỏ cả một chút khí khái cuối cùng của một đế vương.

Nhưng nàng cũng đau lòng hắn, khi đó hắn đã đến trình độ bế tắc tuyệt vọng không lối thoát, nàng hiểu rõ hắn phải chịu giày vò thống khổ đến thế nào, cho nên nàng cũng cảm thấy may mắn. Chạy, còn mạng để sống, từ đó làm một người dân thường, sống những ngày bình thản, cũng tốt.

Mộ Khanh Hoàng thấp giọng thở dài, đưa tay xoa xoa đầu Mộ Duẫn Hoàng, “Giận dỗi hoàng tổ phụ à?”

“Vâng.” Mộ Duẫn Hoàng rầu rĩ nói, “Đệ cầu xin hoàng tổ phụ đừng bắt tỷ tỷ phải quỳ nữa, mà hoàng tổ phụ không chấp thuận.”

"Hoàng tổ phụ bắt tỷ quỳ là vì thương tỷ, là để cho người khác xem.” Mộ Khanh Hoàng giải thích.

Đầu tiên Mộ Duẫn Hoàng nghi hoặc nhìn Mộ Khanh Hoàng, nghĩ một lát chợt cười rộ lên, “Đệ hiểu rồi tỷ tỷ, hoàng tổ phụ đồng ý đúng không?”

Mộ Khanh Hoàng cười gật đầu.

“Hóa ra là đệ hiểu lầm hoàng tổ phụ, đệ phải đi xin lỗi hoàng tổ phụ ngay đây. Đệ đúng là ngốc quá mà, sao lúc nãy không nghĩ ra cơ chứ.” Mộ Duẫn Hoàng đứng lên liền chạy lên trên thềm đá.

Trong Càn Thanh Cung, Kiến Nguyên Đế vừa phê duyệt tấu chương vừa nói: "Quỳ mấy canh rồi?”

Thái giám chưởng sự Càn Thanh Cung, Ngụy Bảo bước lên một bước, nhẹ giọng trả lời: "Hồi bệ hạ, khoảng hai canh rồi ạ.”

Kiến Nguyên Đế “ừ” một tiếng.

Ngụy Bảo nhìn mặt mà nói chuyện, nhỏ giọng nói: “Da thịt quận chúa non mềm, quỳ trên thềm đá cứng rắn kia, còn quỳ nữa chân sẽ hỏng mất.”

“Lá gan con bé lớn lắm mà, đốt Trường Ninh Hầu phủ cơ mà, cứ để con bé quỳ tiếp.”

“Đó không phải là do quận chúa biết có một tổ phụ như ngài che chở cho nên mới dám đốt sao, hơn nữa là do quận mã sai trước, quận chúa của chúng ta chỉ đốt sân viện chứ đâu có đốt quận mã đúng không?”

Kiến Nguyên Đế bị chọc cười, liếc nhìn Ngụy Bảo một cái, “Ngươi ngược lại thật biết cách nói tốt thay cho con bé.”

Ngụy Bảo cười nói: "Nô tài cả gan nói lời đi quá giới hạn, trong vài vị hoàng tử, hoàng tôn, công chúa, quận chúa, chỉ có duy nhất Triều Dương quận chúa là cực kỳ giống tính ngài lúc còn trẻ, nô tài nhìn mà cũng yêu thích trong lòng.”

Kiến Nguyên Đế cười lớn, “Hồi bé tính tình nó quả thật rất giống trẫm, nhưng kể từ khi biết yêu lần đầu lại không giống nữa, hơi bị nhi nữ tình trường quá. Rốt cuộc cũng là thân nữ nhi, một chữ tình là sẽ phá hủy tất cả. Bây giờ thấy hành động của nó, trẫm vừa tức giận vừa kiêu ngạo, tức là vì nha đầu kia to gan lớn mật, tiền trảm hậu tấu, bức trẫm không thể không ngầm cho phép con bé hòa ly, thu thập cục diện rối rắm cho con bé. Còn kiêu ngạo, thật ra cũng không có gì để kiêu ngạo, chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.”

Ngụy Bảo thấy vẻ mặt tươi cười của Kiến Nguyên Đế, đồng ý theo.

Kiến Nguyên Đế lại nói: "đi gọi con bé vào đây, trẫm phải giáo huấn con bé một trận.”

“Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.