Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Chương 64: Chơi gái không trả tiền



Liên Viên lúc sáng sớm, chim hót hoa nở, sương mù mông lung.

Mặt trời dần ló dạng ở phía đông, nắng sớm trải đầy đất, dần dần xua tan sương mù của Liên Viên, chiếu vào cửa sổ của Liên Chử Bích Ba các.

trên giường, Lục Cửu ôm chăn mền sờ đi sờ lại, vẻ mặt ngái ngủ hạnh phúc, chợt mắt phượng bừng mở, hắn nhìn sang thì chỉ thấy kim ty nhuyễn giáp được đặt ngay ngắn bên cạnh nhưng vợ mình thì không thấy đâu, tức khắc ngồi bật dậy.

Ngọc Châu trông coi phòngngủ nghe thấy động tĩnh, mở hé cửa ra nói: "Thế tử gia ngài tỉnh chưa?"

Lục Cửu chân trần xuống đất, vừa buộc chặt áo trong màu trắng như tuyết vừa thấp giọng hỏi, "Quận chúa của các ngươi đâu rồi?"

Ngọc Châu bĩu bĩu môi, liếc nhìn Lục Cửu một cái không mấy vui vẻ, "Quận chúa mang theo Ngọc Loan vàNgọc Khinh đi Hà Nam, để lại nô tỳ và Ngọc Khê tỷ tỷ giữ nhà."

"đi rồi?" Lục Cửu quay đầu nhìn thoáng qua kim ty nhuyễn giáp được gấp gọn đặt trên giường, trong lòng ấm áp nhưng thật sâu trong tâm lại lo lắng.

"Vâng, trời còn chưa sáng đã đi. Thế tử gia, ngài dùng đồ ăn sáng ở đây hay là về Hầu phủ, lúc quận chúa đi đã dặn dò nô tỳ, kêu nô tỳ làm cho ngài món súp thịt bò bánh bao mà ngài thích ăn."

Lục Cửu nhặt lên áo khoác mà đêm qua đã ném xuống đất trong lúc cao trào, mặc chỉnh tề sau đó nói: "Gói lại đi, ta mang về Hầu phủ."

"Dạ."

trên giường một mảnh hỗn độn, trên gối đầu còn vương lại những sợi tóc thật dài, Lục Cửu nhặt lên từng sợi một nắm trong tay, nhớ tới sự nhiệt tình của tiểu phượng hoàngđêm qua, vành tai hắn từ từ ửng đỏ, trên mặt ngọc tràn đầy thoả mãn.

Bên trong tấm rèm, mùi hương của tiểu phượng hoàng vẫn quanh quẩn bên chóp mũi, Lục Cửu kéo vạt áo phủ lại thứ ở giữa hai chân, nằm úp sấp thật mạnh lên chăn mỏng, hít một hơi thật sâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy thất lạc trống rỗng đến đau đớn.

Đây đích thực là một loại nghiện có thể làm cho người ta đau đớn, càng đau càng muốn phải có được, muốn ôm nàng, vuốt ve nàng, môi hôn mỗi một tấc trên da thịt nàng, triệt để chiếm hữu.

rõ ràng cả hai đã có với nhau một đứa con, nhưng giờ khắc này Lục Cửu mới cảm giác được rõ ràng trái tim tiểu phượng hoàng, đêm qua trái tim nàng vì hắn mà đập mạnh mẽ.

Ngoài thành, dòng người đông đúc kéo dài mười dặm, mây trôi nhẹ trên trời xanh thẫm.

Mộ Khanh Hoàng đầu đội mũ ngọc, thân mặc một bộ áo bào trắng hoa văn bạc, tay cầm một cây quạt bằng ngọc màu đỏ, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, Ngọc Loan quay đầu nhìn thấy, che miệng cười rộ lên.

Mộ Khanh Hoàng liếc nàng một cái, "Cười gì?"

Ngọc Loan nói: "Nô tỳ cười vì quận chúa đã cười ngây ngô nửa canh giờ rồi, có cái gì hay mà ngài cười, quận chúa nói đi, bọn nô tỳ cười cùng ngài."

Ngọc Khinh cười mà không nói, mang ấm trà đi tới rót nước cho bốn người hộ vệ Võ Đại ở bên cạnh.

"Ta có cười à?" Mộ Khanh Hoàng vuốt ve khóe môi.

"Có ạ." Ngọc Loan hì hì nói.

"Vậy là ta đã cười à." Đêm qua trái tim nhảy lên làm cho nàng bối rối, hoảng loạn nên đã quên rụt rè, chỉ muốn cho hắn, cho hắn tất cả mọi thứ mà hắn mong muốn.

Trong đầu hiện lên cảnh bên trong màn trướng ấm áp đêm qua, cả hai đều nóng rực cả người, hơi thở hỗn loạn, lúc bốn mắt nhìn nhau, như bỏ lại tất cả gông xiềng trên người, tận tình ôm nhau, quấn quýt si mê vô tận.

Má lúm đồng tiền yêu kiều nóng lên, cổ họng khát khô, Mộ Khanh Hoàng nâng chén trà lên hớp một ngụm để che giấu, ngẩng đầu thấy xa xa là đội ngũ của thái tử đang đến.

Đến gần hơn, Mộ Khanh Hoàng thấy rõ hơn, cờ rồng phần phật trong gió thu, vệ sĩ tay cầm thương dài, Cẩm y vệ cưỡi trên con ngựa cao to, eo đeo trường đao bảo vệ ngọc liễn ở chính giữa.

Ngọc liễn, kiệu vuông đỉnh tròn, xung quanh treo chuỗi vàng hình mây, bên dưới đó là những chiếc lá vàng được khắc vô cùng sống động, rèm phủ kiệu được may bằng hai lớp gấm xanh, bên trên thêu hình rồng vàng uốn lượn giữa mây trời, cửa kiệu màu đỏ vàng được khắc hoa tinh xảo, bên ngoài còn phủ thêm một tấm rèm mỏng, kiệu lớn đến nỗi phải do ba mươi sáu người khiêng.

Mộ Khanh Hoàng đứng ở ven đường, thấy ngọc liễn dừng lại ở trước mặt nàng, Mạnh Đức Siêu từ trên liễn nhảy xuống, mở cửa ra chạy chậm đến nói: "Quận chúa, thái tử nói không thể làm trễ nãi hành trình, gọi ngài vào nói chuyện."

Mộ Khanh Hoàng gật đầu, để Mạnh Đức Siêu đỡ lên xe ngựa, ngọc liễn lại được nâng lên, Ngọc Loan và Ngọc Khinh ngồi trên xe ngựa nhà mình, Võ Đại đánh xe, Võ Nhị và ba người khác xoay người lên ngựa nối đuôi đi theo phía sau đội ngũ.

Trong ngọc liễn, thái tử ngồi trên bảo tọa chạm trổ hình rồng nhìn Mộ Khanh Hoàng chằm chằm một lát mới mở miệng nói: "Hoàng nhi, có phải con nên cho cô(1) một lời giải thích hay không? Làm sao con biết hoàng tổ phụ của con sẽ phái cô xuất kinh, chẳng lẽ con mua chuộc được Ngụy Bảo? Đúng rồi, Ngụy Bảo không có con cái gì, từ nhỏ hắn đã yêu thích hai tỷ đệ sinh đôi các ngươi."

(1) cô: Tiếng tự xưng củ vương hầu thời phong kiến.

"Phụ thân đang lừa mình dối người sao?"

"Làm càn." Thái tử trầm giọng khiển trách một tiếng.

Mộ Khanh Hoàng đương nhiên không thèm để ý bị khiển trách, "Phụ thân cũng không tin ngũ hoàng thúc là người trăm phương ngàn kế, tâm cơ thâm trầm đúng không."

"Theo như con nói, thì cả nhà Vương Kỳ bị giết là do ngũ hoàng thúc của con đã hạ thủ? hắn vẫn luôn ở tại Bắc Bình, thế lực còn có thể vươn đến kinh đô?"

Mộ Khanh Hoàng mỉm cười, "Nhưng trong Yến vương phủ có người trụ lại ở kinh đô."

"Mộ Cao Tố? Là tên ăn chơi suốt ngày xách chim đi lêu lổng đó à?" Thái tử vẫn không muốn tin tưởng.

"không có chứng cớ, con nói cái gì cũng chỉ uổng công, phụ thân, tạm thời người chờ xem."

"Con thật là..."

- -

Đêm dài, ánh sao rực rỡ, trên sông Tần Hoài lại trở về cảnh nhộn nhịp xưa kia, đàn sáo lả lướt, các nam nhân ôm trái ngả phải, say sưa thưởng thức mùi hương ôn nhu, vung tiền như rác.

Lục Cửu kéo Lục Mạo, cả hai đều cùng cảnh ngộ, bị Triều Dương quận chúa bỏ, nay cạn chén hát ca.

"Ta đã nói với ngươi, nữ nhân kia tệ lắm, hủy ngươi xong lại tới hủy ta, hiện giờ ta con mẹ nó từ trên xuống dưới chẳng còn gì, ngoại trừ còn có ông cha là Hầu gia, còn thì ta con mẹ nó chính là thứ dân, gặp tên Huyện lệnh nho nhỏ cũng phải quỳ."

Lục Mạo uống cạn một chén rượu, trên mặt không che giấu vẻ hả hê cùng ghen tị, "Cũng may ngươi còn có một người cha tốt, bằng không, ngươi cũng sẽ giống như ta, giáng thành tiện tịch, sống tại ngõ Bắc, đời đời kiếp kiếp không ngẩng đầu lên được."

Lục Cửu vỗ một cái lên lưng Lục Mạo, mạnh đến mức rượu đã vào trong miệng hắn rồi mà còn phải phun ra, "Ha ha, ngươi đừng nói nữa, vừa so sánh với ngươi trong lòng ta lại thấy sung sướng không ít."

Lục Mạo nhếch môi chán ghét, phủi vết rượu trên vạt áo, đứng lên nói: "Ta còn nợ một bài hát viết cho cô nương trong lầu xanh, ta đi viết đây, ngươi một mình từ từ uống."

"Nhị đệ, ngươi đừng đi, ở lại cùng ta uống một chút nữa, có ngươi ở đây để so sáng, trong lòng ta mới sung sướng được."

Mặt Lục Mạo thoáng chốc xanh mét, phất tay áo bỏ đi, vừa vặn gặp thoáng qua Phượng Lâu Xuân, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Mạo thoáng lộ ra nụ cười châm biếm, Phượng Lâu Xuân kéo kéo cái váy quấn ngực mỏng manh của mình xuống, thướt tha nhào vào lòng Lục Cửu, "Thế tử gia, ta đến uống rượu với ngài nha."

"Thế tử gia cái gì, Thánh thượng đã phế bỏ tấu chương phong ta làm thế tử rồi, gia nghiệp to như vậy mà con trai trưởng này không thể thừa kế, ngược lại hời cho nhà Tam thúc ta, ngẫm lại thật không cam lòng, mà món quà này đều do nữ nhân kia ban tặng, hừ."

Lục Cửu quay sang tỉ mỉ đánh giá Phượng Lâu Xuân, chỉ thấy nàng ta có một khuôn mặt thon gọn, cằm đầy, sống mũi thẳng tắp, không phải là mặt trái xoan, nhưng lại có một đôi mắt vừa sáng vừa tròn, lúc nhìn người khác thực sự vô cùng quyến rũ, câu dẫn cả tâm hồn.

Lục Cửu nâng cằm nàng lên cười nói: "Hèn chi ngươi có thể lên làm hoa khôi, thậm chí còn câu được Lục Mạo phải thuần phục dưới váy ngươi, mặc dù dung mạo không phải là tuyệt sắc, nhưng chỉ cần đôi mắt này là đã có thể khiến nam nhân nhũn xương rồi."

Đôi mắt này hoàn toàn khác với tiểu phượng hoàng, ánh mắt của tiểu phượng hoàng trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết, bễ nghễ tôn quý, nam nhân nhìn vào chỉ muốn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Màtừ đầu đến cuối hắn luôn cảm thấy hắn không giống với nam nhân trên đời này, bởi vì nam nhân đều thích đôi mắt như của Phượng Lâu Xuân, chỉ có hắn là thích ánh mắt của tiểu phượng hoàng, khi bị ánh mắt lạnh lùng ấy của nàng đánh trúng, xương cốt hắn đều nhũn hết cả ra, đừng nói quỳ xuống đất cầu xin tha thứ,mà muốn hắn làm cái gì hắn cũng nguyện ý, tiểu phượng hoàng muốn cầm roi quất hắn hắn cũng vẫn cảm thấy thoải mái.

Nhìn Phượng Lâu Xuân, trong đầu lại nghĩ tới đêm hôm đó tiểu phượng hoàng dễ thương lại nhiệt tình, trong mắt Lục Cửu liền trở nên si ngốc, giống như tên ngốc vậy.

Phượng Lâu Xuân thấy vậy, từ trong đáy lòng khinh bỉ, thân thể lại càng mềm hơn, “Nhân sinh khổ đoản, tối nay ta hầu hạ Hậu thế tử gia được không?"

Trước ngực bị hai cục thịt mềm cọ xát, Lục Cửu tỉnh lại, không dấu vết xoay người lại rót cho mình một chén rượu, hừ hừ nói: "không thể trêu hoa ghẹo liễu, lão già nhà ta đã độc ác cảnh cáo, nếu như ta lại không thành thật sẽ đạp ra biên cảnh ăn cát, ta chả muốn đi đến cái chỗ mà chim cũng không ỉa ấy đâu."

Đôi mắt Phượng Lâu Xuân chợt lóe, càng dụ dỗ Lục Cửu uống rượu, "Thế tử gia, lát nữa bên trong lâu của chúng ta có tiệc lớn, ngài ở lại chơi thêm một lát đi."

Lục Cửu hứng thú, "Tiệc gì?"

"Trong lâu có người mới tới, mềm mại mịn màng, còn đẹp hơn cả ta, đấu giá bán đêm đầu tiên."

Lục Cửu vừa nghe đã cảm thấy không quá hứng thú, "Ta tưởng tiệc gì, ngươi nói tiệc đấu dế ta còn có chút hứng thú. Nữ nhân kia mới đánh chết Tiểu Mạn của ta, trong lòng ta cảm thấy có lỗi với Tiểu Mạn, đối với nữ nhân khác ta không có hứng thú."

Phượng Lâu Xuân nghĩ thầm, nếu ngươi chân thành yêu Sầm Tiểu Mạn thì cũng sẽ không trơ mắt nhìn nàng bị đánh chết mà mặc kệ, hiện tại lại giả mù sa mưa nói xin lỗi cái gì chứ.

Nhưng trên mặt Phượng Lâu Xuân lại cười yêu kiều quyến rũ, "Vậy thì chơi oẳn tù tì uống rượu, trong lâu của chúng ta có cách chơi mới, thế tử gia ngài không muốn thử một chút sao?"

Lục Cửu đẩy Phượng Lâu Xuân ra, "Người đàn bà xấu xa này ngươi có hiểu chuyện hay không vậy, ta tự vạch áo cho người xem lưng à, kiếp này thân phận ta đã bị mất hết rồi, ngươi còn mở miệng một tiếng thế tử gia hai tiếng thế tử gia, có chủ tâm chọc vào miệng vết thương của gia đúng không, cút cút cút."

Phượng Lâu Xuân bị đẩy ngã xuống đất, trong lòng tức hận không thôi.

Cái thứ gì thế này, đến thanh lâu không chơi gái, có bệnh!

"Tên kia, ngươi một đại nam nhân mà lại động thủ với nữ nhân sao gọi là anh hùng hảo hán hả."

Lục Cửu say khướt ngẩng đầu lên thì thấy người tới, hắn tết rất nhiều bím tóc, lọn tóc treo lục lạc, trong lòng nhất thời sáng rõ, âm Cửu Chúc.

"không phải chỉ đẩy một cái thôi sao, gia còn đẩy mạnh hơn, không phải muốn tiền sao, gia có tiền." nói xong liền móc trong ngực, móc đến móc đi không móc ra được gì.

Lục Cửu che đầu bối rối, "Ngân phiếu của ta đâu?"

Liền nằm sấp xuống đất, tìm ngân phiếu trên đất.

Phượng Lâu Xuân cùng âm Cửu Chúc liếc mắt nhìn nhau, Phượng Lâu Xuân hét lớn: "Ma ma, gặp phải tên chơi gái không trả tiền, người mau tới đi."

âm Cửu Chúc tiến lên một phát bắt được tà áo Lục Cửu nhấc hắn lên, "Ta còn tưởng là đại gia có tiền, chơi nửa ngày thì ra là một tên lường gạt."

"Ta không phải tên lừa gạt, ta, ta là thế tử Trường Ninh Hầu phủ, không tin ngươi hỏi Lục Mạo, hỏi hoa khôi kia đi."

Phượng Lâu Xuân duyên dáng mặn mà dựa cây cột sơn đen, quăng khăn cười dài nói: "Cho dù ngươi là Thiên vương lão tử, ngủ với cô nương mà không trả tiền cũng không được."

Lục Cửu vừa thấy tình hình thế này, liền vờ say đánh nhau với âm Cửu Chúc, "Mắc mớ gì đến ngươi, ngươi cút ngay."

Chỉ chốc lát sau tú bà mang theo đám nô bộc nổi giận đùng đùng đến, "Ai, ai dám không trả tiền."

Thừa dịp âm Cửu Chúc cùng Lục Cửu đánh nhau, Phượng Lâu Xuân kéomụ tú bà qua một bên, "Đây là con trai trưởng duy nhất của Trường Ninh hầu, hắn không có tiền nhưng lão cha hắn có, mang hắn ta đến cửa Trường Ninh hầu phủ đòi bạc, ta không tin Trường Ninh hầu dám không đưa. Trường Ninh Hầu phủ đắc tội với Triều Dương quận chúa, lúc này bọn họ cũng phải kẹp đuôi lại làm người, nhất định không dám lớn lối."

Tú bà xưa nay đều nghe theo lời hoa khôi Phượng Lâu Xuân, đôi mắt ti hí như hạt đậu xanh lập tức sáng ngời, liền nói: "Chúng ta thật racũng thuộc sự cai quản của Giáo Phường ty, là thanh lâu quan gia, tính ra cũng là một phần của triều đình, ta xem ai dám không đưa."

"Chúng bay, đi cùng ma ma nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.