Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Chương 69: Kiến Huyết Thịnh



Hoàng hôn, ánh dương nhuộm khắp bầu trời.

Kiến Nguyên Đế đứng ở phía trước cửa sổ Càn Thanh Cung, cúi đầu xoay xoay nhẫn ngọc trên ngón tay cái, thấm thoắt ánh sáng đã mờ dần, màn đêm buông xuống, đèn hoa thắp lên.

Ông nhớ tới giọng nói và dáng điệu nụ cười của đứa nhỏ ấy, nhưng ông chưa từng nghĩ tới, lần nói chuyện ngày đó lại thành vĩnh biệt.

"Ở trước mặt Hoàng tổ phụ con cũng không dám nói lời khi quân, con và Lục Cửu thực sự là tốt vô cùng. Vậy, hoàng tổ phụ, phụ thân, hai người có bằng lòng đứng ngoài quan sát con và Lục Cửu chơi ván cờ này hay không?"

"Vậy bàn cờ này như thế nào?”

Mộ Khanh Hoàng hơi khựng lại, ngước mắt nhìn vào ánh mắt sắc bén của Kiến Nguyên Đế, mặt giãn ra, nhẹ nhàng cười, "Giang sơn."

"Lấy giang sơn làm bàn cờ, lấy tất cả con dân trong giang sơn làm quân cờ."

"Ván cờ này các ngươi để ai là người đánh cờ?"

"không có người đánh cờ, chúng ta đều là quân cờ."

"Cũng kể cả trẫm?"

"không, ngài là người xem đánh cờ, là phán quan phán xét thắng thua."

"Phàm là thắng thua sẽ có tiền đặt cược?"

"Có."

"Vật gì?"

"Giang sơn."

"Giang sơn..." Kiến Nguyên Đế lẩm bẩm thở dài.

Ngụy Bảo lặng lẽ tiến lên, "Bệ hạ, nên dùng bữa tối rồi."

Kiến Nguyên Đế khoát tay áo, "Trẫm không đói."

Ngụy Bảo khó xử nói: "Bệ hạ, ít nhiều gì ngài cũng dùng một chút đi, từ sau khi Triều Dương quận chúa ra đi ngài liên tục như vậy, long thể sao có thể chịu được."

"Bảo đệ, trẫm nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy, Triều Dương chết rất là kỳ quặc, lúc đi con bé từng nói với trẫm, nó và Lục Cửu rất tốt, mà nếu đã rất tốt thì vì sao nó còn lui tới với Lục Mạo. Nhớ lại lúc Triều Dương đi có nói nó và Lục Cửu đang đánh một ván cờ, ta nghe giống như trong đó có ý muốn dụ rắn ra khỏi hang. Thái tử cũng nói với trẫm, trước khi chết Triều Dương từng bị ám sát hai lần, mà Triều Dương thì luôn khinh thường việc nói dối. Triều Dương còn nói với thái tử, lão Ngũ muốn giết nó, trẫm không tin Triều Dương sẽ tùy tiện vu oan người khác, nhưng lão Ngũ vẫn luôn một lòng kính trọng thái tử, đối với trẫm cũng hiếu thuận..."

Ngụy Bảo lẳng lặng nghe, dĩ nhiên cũng nghe ra được chút manh mối, suy nghĩ của Thánh thượng đang nghiêng về phía Triều Dương quận chúa, đáng tiếc đứa bé ấy đã chết rồi. Nhớ lại nàng từng nói sẽ phụng dưỡng ông tới già, thật là đứa nhỏ tốt đẹp biết bao...Đôi mắt Ngụy Bảo hơi ươn ướt.

"Bảo đệ."

Ngụy Bảo vội vàng khom người nói: "Tiểu nô ở đây."

"Ngươi bí mật gọi Cố Viêm Sinh đến đây, trẫm có việc giao cho hắn." Kiến Nguyên Đế che giấu bi thương, lưng hổ thẳng tắp, con ngươi kiên nghị mà sắc bén.

"Dạ."

- -

Dưới ánh trăng yếu ớt, cả dãy núi giống như một con dã thú đang nằm say ngủ, tiếng gào thét từng trận, yêu ma quỷ quái đều ở trong đó. Tại một chỗ nào đó trong sơn động, xương trắng dày đặc chồng chất, từng mảng thịt vụn thối rữa nhung nhúc giòi, một con rắn đen to lớn quấn từng vòng từng vòng trên bộ xương trắng muốt.

trên bàn đá đặt một cỗ thi thể còn mới, đầu bị đập vỡ nát, đứng ở bên cạnh là hai nam nhân, trong đó có một người ăn mặc như đạo sĩ, đang cầm một cây ngân châm dài chọc chọc vào thứ gì đó trong não, người còn lại yên tĩnh đứng nhìn, hai mắt sắc bén tựa như chim ưng.

"Vẫn không được?"

"Phần ghi chép đã bị thiêu hủy ấy có lẽ là mấu chốt."

"Phải nghĩ biện pháp mở cánh cửa đó ra."

"Bản vương biết, cửa đó chắc chắn phải mở."

Ngay khi ấy, ngoài động truyền tới tiếng kêu, "Phụ vương, con về rồi."

Mộ Cao Tố đứng ở ngoài động, nhìn vào con rắn đen quấn mình trên bộ xương kia, không dám vượt qua giới hạn.

Yến Vương đi ra, nhìn lướt qua Mộ Cao Tố, "đi thôi, ra ngoài nói."

"Vâng."

Hang động trong ngọn núi này rất sâu, hai cha con rẽ qua nhiều ngóc ngách mới ra được.

"Phụ vương, Triều Dương quận chúa chết rồi." Mộ Cao Tố cười hì hì nhìn Yến vương, "Nhưng con bắt cóc Mộ Khanh Hoàng nuôi nhốt ở Nhân Súc Viện, máu của nàng ta chắc chắn là ngon ngọt hơn đám dân đen kia nhiều, Kiến Huyết Thịnh nhất định sẽ rất thích."

trên người Yến Vương mang theo mùi thi thể hôi thối bị gió trên núi thổi qua, thổi hết sang phía mũi Mộ Cao Tố đang đứng ở cuối gió, Mộ Cao Tố nín thở một chốc, lén lút lùi về sau một bước.

Yến Vương cười ngoan độc, một tay siết cổ Mộ Cao Tố, "Ngươi ghét bỏ ta?"

Mộ Cao Tố bị bóp cổ, cuống họng đau như kim châm. hắn dùng sức lắc đầu, "không, không có, phụ, vương, tha, mệnh."

Tay Yến Vương mang theo mùi tanh hôi đưa đến mặt Mộ Cao Tố, "Nhi tử ngoan, phụ vương làm vậy đều vì muốn để cho một nhà chúng ta có thể lên ngôi vị hoàng đế, đại ca ngươi đã béo lại còn ngu, tương lai ta chết rồi, ngôi vị hoàng đế này sẽ là của ngươi. Phụ tử chúng ta đồng tâm, ngôi vị hoàng đế đó sẽ nằm trong lòng bàn tay ngươi và ta, hiểu chưa?"

Mộ Cao Tố mặt sưng tím gật đầu.

"Ngoan." Yến Vương buông tay ra, vuốt vuốt cổ Mộ Cao Tố.

Hàn khí từ lòng bàn chân chạy lên đỉnh đầu, Mộ Cao Tố ho khan kịch liệt không dám tránh né dù chỉ một chút, toét miệng cười với Yến Vương.

Yến Vương nhìn Mộ Cao Tố nở nụ cười, cười ha ha, "Ngươi làm việc bản vương vẫn rất yên tâm, chỉ là gan hơi bé một chút, về thì bảo Đạo Khư đưa thuốc cho ngươi, ngươi cũng không cần sợ những thứ trùng xà kia nữa."

Mộ Cao Tố lập tức sợ đến mức mặt trắng bệch như tờ giấy.

Thấy thế, Yến Vương cười một trận, nhưng ánh mắt lại rét lạnh vô cùng, "Cút đi."

"Vâng." Mộ Cao Tố cung kính lui về phía sau mấy bước, từ từ xoay người, càng đi càng nhanh. Khi ra khỏi tầm mắt Yến vương rồi, Mộ Cao Tố bỏ chạy thục mạng, chạy thẳng đến khi hắn thấy con suối quen thuộc, đến mép nước hắn liền nhảy vào, dùng sức chà rửa mặt và cổ, hận không thể chà rách da ở hai chỗ này, vẻ mặt sợ hãi thê lương.

Cọ rửa một lát, cảm giác hơi đau, Mộ Cao Tố vội vàng ngừng tay, người ướt nhẹp bò lên bờ.

Lúc đó, từ xa xa truyền đến một tiếng gầm rú thống khổ cực hạn, Mộ Cao Tố bịt kín lỗ tai mình, ẩn thân trong đám cỏ lau lay động, co rúm người run lẩy bẩy.

- -

"Van các ngươi, đừng đụng vào quận chúa, các ngươi muốn máu hãy cắt của ta, cắt ta này, ta thay quận chúa." Ngọc Loan ôm bắp đùi một tên quỷ diện nhân(1) khóc lóc cầu xin.

(1) Quỷ diện nhân: Người đeo mặt nạ quỷ

Kẻ kia giơ chân đá Ngọc Loan đi, ha ha cười quái dị, vươn tay túm cổ Mộ Khanh Hoàng ấn đến trên bệ đá, "Quận chúa? Ở chỗ của bọn ta không có công chúa quận chúa, đến đây rồi thì chỉ có người và súc vật."

Dứt lời, một dao hạ xuống cắt vào cổ tay Mộ Khanh Hoàng, máu văng tung tóe, chảy dọc bệ đá nghiêng nghiêng vào trong khe dẫn, đau đớn khiến Mộ Khanh Hoàng nhíu mày. Máu càng chảy càng nhiều, mặt nàng cũng càng ngày càng tái nhợt.

"Ngọc Loan, suỵt, giữ sức đi."

Chừa sức để còn cướp miếng ăn, không thể chết được, các nàng cũng không thể chết, phải nghĩ biện pháp trốn đi.

Đây đã là lần thứ ba các nàng bị lấy máu, mỗi một lần như vậy các nàng sẽ bị lôi khỏi cái nơi chen chúc chật kín hôi thối kia đi tới đây, mà đây cũng là cơ hội duy nhất để trốn.

không biết có bao nhiêu người đã bị vắt kiệt máu ở đây, vết máu khô dính chặt trên bệ đá nghiêng nghiêng, dưới bệ đá là một cái khe dài, miệng khe âm u đen tối, bề ngang đủ cho một người bò vào, nhưng nàng không dám chạy trốn từ chỗ này, bởi vì những người trong Nhân Súc Viện nói rằng, từng có người thừa dịp lúc quỷ diện nhân kia lơi là, bò vào khe định chạy trốn, nhưng chẳng bao lâu sau người vừa bò vào ấy đã khóc hô gọi cứu mạng, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đó thì không còn một tiếng động nào nữa. Người trong Nhân Súc Viện truyền tai nhau rằng, trong khe sâu đó đang nuôi một quái vật, mà những người như bọn họ chính là thức ăn của quái vật ấy.

"Máu ngừng chảy nhanh thế, hay là cắt thêm một đường?" Quỷ diện nhân canh giữ bên cạnh huơ con dao nhỏ dính máu trước mặt Mộ Khanh Hoàng, tay kia xoa xoa mặt nàng. Ánh mắt Mộ Khanh Hoàng rét lạnh, lách mình tránh ra. Ngọc Khinh vừa được bôi thuốc qua loa rồi bọc lại bằng vải xô nghe vậy lập tức vùng dậy chạy đến ôm eo Mộ Khanh Hoàng, đỡ nàng từ trên bệ đá xuống, hung hăng trừng tên quỷ diện nhân kia một cái.

"Chậc, sợ quá đi, có tin trừng nữa ta móc mắt ngươi luôn hay không."

một tên quỷ diện nhân khác chạm vào hắn một cái, "Đừng tìm chết, hiện giờ Kiến Huyết Thịnh đang ăn máu, nếu ngừng huyết thì chắc chắn sẽ có người chết, ngươi và ta cũng không sống được."

Hai kẻ áp tải người đến tế máu đang đứng thì thầm bên bệ đá, hai tên quỷ diện nhân khác đứng tại hành lang cách đó không xa đang đổ máu xuống khe dẫn, một tên trong đó ngẩng đầu lên nói: "Hai người các ngươi muốn chết cũng đừng lôi kéo bọn ta theo, máu không thể ngừng, mau đi bắt thêm người đến lấy máu đi."

Chủ tớ ba người Mộ Khanh Hoàng sau đó bị ném trở về Nhân Súc Viện.

Võ Nhị, Võ Tam, Võ Tứ cũng bị bắt tới đây tái mặt đến đỡ nàng, "Quận chúa."

Mộ Khanh Hoàng lắc lắc đầu, "Ta không sao."

Nhân Súc Viện là một sân viện rất lớn, xung quanh được bao bọc bằng lớp tường đá dày cứng, cao gấp hai lần tường viện nhà bình thường, vách tường bóng loáng, muốn leo ra là chuyện không thể.Trong sân viện chen chúc từng nhóm từng nhóm lều cỏ, trông giống như nơi để trồng thức ăn, người tế máu đều ngủ nghỉ trong đống rơm dưới túp lều cỏ ấy, ở bên cạnh có hai thùng tắm lớn, mỗi khi đến giờ cơm, quỷ diện nhân sẽ đemvài chậu bánh bao tới đổ vào. Sau khi bọn chúng cầm cây côn gỗ gõ ba cái lên trên miếng sắt treo ở cửa rồi, những người tế máu như bọn họ mới được phép chạy đến giành ăn. Đám quỷ diện nhân này nuôi bọn họ tựa như chăn heo.

Người ta chăn heo là vì ăn thịt, chịu khổ một lần đã được giải thoát, mà bọn chúng nuôi “heo” là vì lấy máu, chỉ cần ngươi còn một hơi thở, cứ vài ngày đều sẽ bị lấy máu, cho đến khi ngươi chết. Nghe lão nhân bên trong Nhân Súc Viện nói, ngươi có chết thì thi thể của ngươi cũng sẽ bị lợi dụng. Quái vật được nuôi trong khe sâu kia thích nhất là uống máu, trong thi thể vẫn còn một ít máu chưa chảy hết ra ngoài, chỉ cần ném vào trong miệng quái vật kia, nhai một phát, khi phun ra bảo đảm chỉ còn lại đống xương khô.

Miếng sắt được gõ lên, ba nam nhân Võ Nhị đến đoạt thức ăn, bên trong Nhân Súc Viện nuôi nhốt phần lớn đều là người già và trẻ nhỏ, nhưng trước mặt thức ăn, sức tranh giành của tất cả bọn họ đều kinh người.

một lát sau, bọn họ ôm màn thầu với bánh bao trở lại, vì cướp bóc nên vỏbánh bao đều đã bị rách ra hết, nước nhân thịt chảy đầy khắp người bọn họ.

Vì nuôi để lấy máu nên đám quỷ diện nhân vẫn luôn cung cấp đủ thức ăn cho bọn họ, mỗi bữa đều có bánh bao thịt.

Ngọc Loan nhặt được một cái bánh còn nguyên vẹn, đưa cho Mộ Khanh Hoàng ăn.

Mấy chủ tớ bọn họ ngồi tụm lại với nhau, trầm mặc yên lặng ăn ngấu nghiến. Lát sau, Mộ Khanh Hoàng thấp giọng, yếu ớt nói: "Chúng ta phải trốn thôi."

Mặc dù bữa nào cũng có bánh bao thịt để ăn, nhưng vẫn không thể bù lại lượng máu bọn họ bị lấy mất. Sau lần thứ ba bị lấy máu, Mộ Khanh Hoàng cảm giác rõ ràng đầu óc mình bắt đầu ngưng trệ, người cũng từ từ đờ đẫn. Ánh mắt nàng nhìn sang lão nhân nằm bất động ở đối diện, những người ấy nằm xuống rồi không thấy đứng lên nữa, chỉ còn kéo dài hơi tàn, không quá vài ngày sẽ chết.

Mất máu quá nhiều còn có thể bị điên, giống như những người trong góc kia đang đào đất ăn, bứt tóc ăn, xé vải ăn.

Nếu có một ngày nàng cũng trở thành như vậy, còn không bằng chết đi.

"Phải chạy trốn ra ngoài, nhất định phải chạy đi..." rõ ràng ăn không nổi chỉ muốn ói ra, nhưng Mộ Khanh Hoàng vẫn cố gắng nhét từng miếng từng miếng vào bụng, ăn nhiều một chút, dưỡng ra nhiều máu hơn chút, cơ hội sống lại càng lớn.

Nàng không sợ chết, nhưng nàng không bỏ được Lục Cửu, mỗi khi nghĩ đến việc Lục Cửu phát hiện nàng chết sẽ có phản ứng thế nào, nàng liền đau lòng không thôi.

Cái loại đau đó, không hẳn là đau thật, chỉ là không muốn thấy hắn khổ sở thương tâm. Nếu hắn thương tâm khổ sở, nàng càng cảm thấy thương tâm khổ sở hơn.

"Nhưng làm sao để trốn đây?" Ngọc Loan nâng cổ tay Mộ Khanh Hoàng, nước mắt rơi không ngừng.

Võ Nhị nói: "Võ Đại chạy thoát rồi, hy vọng hắn có thể tìm được người cứu chúng ta, còn nếu muốn tự mình chạy trốn đi ra ngoài... khó."

Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều trầm mặc.

"Dù gì cũng phải thử một chút, không thể cứ ngồi chờ chết như vậy." Ngọc Khinh nhỏ giọng nói, sau đó quay sang nhìn Mộ Khanh Hoàng: "Quận chúa, cái tên quỷ diện nhân vừa động tay động chân với người khi nãy, nô tỳ sợ hắn có lòng xấu."

Bây giờ trên người bọn họ không một tấc sắt, người yếu sức tàn, hoàn toàn là một miếng thịt nằm ngay ngắn trên thớt của người ta.

Mộ Khanh Hoàng cũng có dự cảm ấy, theo bản năng sờ lên đầu, sờ được một nửa thì chán nản buông tay xuống. Trâm ngọc cài trên đầu đã bị lấy đi hết rồi, hiện thời cả người nàng tóc tai bù xù như một con quỷ cái dơ bẩn.

"Quận chúa, không thể không phòng." Ngọc Loan lo lắng nói.

Nhưng mà thịt trên thớt gỗ phải liều mạng cùng dao sắc như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.