Sau khi Dương ngự y lui ra, trong phòng hiện ra một không khí an tĩnh quỷ dị.
Cuối cùng vẫn là Uyển dung hoa phá vỡ sự an tĩnh này, nàng đi tới trước ngồi mép giường, ôn nhu an ủi: "Huyên nhi, bất kể xảy ra chuyện gì, hết thảy đều sẽ tốt lên, tin tưởng ta."
Nàng nghĩ muốn vỗ vỗ vai Trầm Cẩn Huyên, nhưng lại phát hiện không thể xuống tay, tay vươn lên không trung một lát rồi rơi trở về.
Loại an ủi này trên thực tế không có chút tác dụng nào, Uyển dung hoa cho rằng vào lúc này một cái chạm nhẹ quan tâm vẫn có tác dụng hơn bất cứ ngôn ngữ nào, nàng do dự một cái chớp mắt, lại giơ tay lên, chạm vào phía dưới đầu Trầm Cẩn Huyên, chạm nhẹ vào tóc đen mềm mại. dღđ。l。qღđ
Diệp phân nghi nhìn toàn bộ, đi tới đặt tay lên vai Uyển dung hoa.
Không có tiếng động an ủi kéo dài hồi lâu, Trầm Cẩn Huyên dùng tay nhéo mi tâm, sau đó mới quay mặt lại, ánh mắt của nàng đã đỏ hơn, dưới lông mi có chút phát sáng, trên treo từng giọt nước mắt nhỏ.
Nàng nhìn nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên lại nở nụ cười, không tính là miễng cưỡng, nhưng cũng không đủ thư sướng: "Cảm ơn, cảm ơn hai tỷ."
Loại ấm áp này bảy năm kiếp trước ở trong cung nước Kỳ Trầm Cẩn Huyên chưa bao giờ cảm nhận qua, bởi vì nàng là sủng phi là cái đích cho người chỉ trích, nàng là yêu phi được dân gian tương truyền là tội ác chồng chất, nàng không có bằng hữu, sủng ái của hoàng đế cũng không xuất phát từ nội tâm, thậm chí bởi vì nàng uống canh tránh thai ngay cả hài tử cũng không có.
Kỳ thực sau khi nàng làm chuyện xấu, báo ứng vẫn tồn tại bên trái phải nàng, để cho nàng không chỗ trốn, chỉ có thể thừa nhận.
Đó là vào lúc đêm khuya Trầm Cẩn Huyên luôn bị hoảng sợ vì gặp ác mộng, lúc sau lại không thể bình yên đi vào giấc ngủ, cũng không biết chuyện này kéo dài ngày ngày dẫn thành hậu quả ngủ không yên giấc, thỉnh thoảng tâm tình trở nên nóng nảy không kiềm chế được, về sau nhiều lần tự trách, lại nhiều lần vô tình lạnh khốc tự chửi trách chính mình, rồi sau lại tiếp tục như vậy lại cảm thấy tội nghiệt mình càng nặng thêm sau mỗi chuyện phát sinh.
Đây không thể nghi ngờ là một loại dày vặt tàn khốc, bởi vì nàng vẫn chưa hoàn toàn mất đi tính người.
Trầm Cẩn Huyên nhìn hai khuôn mặt hiền lành xinh đẹp, trong mắt các nàng lộ ra sự lo âu quan tâm là chân thật thuần túy, làm cho nàng muốn rơi lệ, các nàng quả thực đã cứu vớt nàng, các nàng để cho nàng cố gắng làm người tốt, cùng các nàng làm người tốt.
Uyển dung hoa cùng Diệp phân nghi làm cho nàng cảm thấy không cô độc tại nơi thâm cung to lớn này, nàng biết, mình không lẻ loi một mình.
"Khách khí với chúng ta làm gì." Diệp phân nghi cười nói, lúc này, Tràng Hoa bưng một chén thuốc vào trong, đến bên giường Uyển dung hoa đưa tay tiếp nhận: "Đến, ta đút muội uống thuốc."
Dứt lời, nàng mút một muỗng thuốc đen thùi, trước đưa tới môi bản thân thử trước. Dien..dan..le..quy..don.com
Uyển dung hoa cảm thấy nóng, đưa xa muỗng một chút, nhẹ thổi thổi mấy hơi, lại như lúc đầu đưa tới môi thử độ ấm, cảm thấy độ ấm thích hợp, lúc này mới đút cho Trầm Cẩn Huyên uống.
Kỳ thực phiến môi của nàng cũng không đụng đến thuốc trong muỗng, chỉ là cách rất gần, đối với sự nóng lạnh, tự nhiên có thể phán đoán tương đối chính xác.
Một chén thuốc đút chỉ còn lại đáy, Uyển dung hoa dùng tay trái đưa chén cho Tràng Hoa, đồng thời tay phải cầm lấy một viên mứt hoa quả, nhét vào trong miệng Trầm Cẩn Huyên.
"Giải đắng."
"Cảm ơn." Trầm Cẩn Huyên giống như là nghiện nói cảm ơn. Điều này làm cho Uyển dung hoa cùng Diệp phân nghi đều bắt đầu thảo luận cho rằng ngày hôm nay nàng bị bệnh nên phá lệ đặc biệt chút, hay là từ trước nàng cũng biết lễ, chỉ là các nàng không chú ý.
Diệp phân nghi ngồi trên ghế tròn ghỗ liêm khắcc hoa được cung nữ đặt bên giường, nàng nhìn tâm tình Trầm Cẩn Huyên đã tốt lên, khi nói chuyện giọng nói của nhẹ nhàng rất nhiều: "Nhất định là ta và Uyển tỷ tỷ từ trước đã sơ ý, nguyên lại muội quả nhiên như hoàng hậu nương nương nói, thật biết lễ nghĩa."
"Đúng, Diệp tỷ tỷ chẳng lẽ không thưởng cho ta cái gì?" Trầm Cẩn Huyên không muốn tâm tình mình ảnh hưởng đến hai nàng, khóe môi hiện ra một ý cười cực kỳ nhạt nhẽo.
Ba tỷ muội nói chuyện một hồi, trò chuyện đông tây cùng việc nhà, thẳng đến khi thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, khiến mắt nàng càng ngày càng nặng, đầu càng mơ hồ, Uyển Dung hoa cùng Diệp phân nghi lúc này mới ly khai, từng người trở về trong cung của mình, đã vào trưa rồi.
Diệp phân nghi không quá muốn cùng Uyển dung hoa cùng nhau thảo luận chuyện Trầm Cẩn Huyên liên quan đến hoàng đế bệ hạ, nàng cảm thấy Uyển dung hoa cấm kỵ chuyện bọn họ, nếu nàng nói có chút quá, đều sẽ xát muối lên vết thương của Uyển dung hoa, như thế họa vô đơn chí, nàng thân là bạn thân, làm sao có thể làm như vậy? Lại không nghĩ đến, Uyển dung hoa lại chủ động nói về chuyện này.
"Ta cảm thấy tình cảnh hôm nay của Huyên nhi có chút nguy hiểm, hậu cung có quá nhiều người ghen tỵ với nàng, hơn nữa nàng còn đang mang thai, muội biết không? Ta luôn cảm thấy nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó, Lâm nhi, muội cũng biết, từ trước đến này trực giác của ta rất chuẩn."
Lâm nhi, Diệp Lâm, là tên của Diệp phân nghi. Dien..dan..le..quy..don.com
Nàng nghe Uyển dung hoa nói, trầm mặc một hồi mới nói, tụa hồ như đang nghĩ điều gì đó: "Ta biết, sáng sớm mấy nữ nhân kia nhìn Huyên nhi ta cũng nhìn thấy rõ ràng, gần như đều hận không thể tử hình muội ấy ngay tại chỗ, ha ha, nói thật ra, ta thực sự cảm thấy buồn cười." Diệp phân nghi dừng lại, nàng chú ý bốn phía mới nói tiếp, trong giọng nói có ý tứ trào phúng rất đủ: "Tiến cung là do các nàng lựa chọn, chính như tiến cung là sự lựa chọn của ta, được sủng ái rồi thất sủng là do các nàng vô năng, cùng ta khác biệt, mục đích của ta tiến cung cũng không phải bởi vì sủng ái, nên ta mới thấy buồn cười."
Giống như là thực sự cảm thấy buồn cười, nụ cười trên mặt Diệp phân nghi không giảm, cười nhạo treo đầy trên mặt.
"Uyển tỷ, tỷ đừng nghĩ quá nhiều, chính như lời tỷ nói "Hết thảy đều sẽ tốt" tin tưởng bản thân tỷ, tin tưởng vào chúng ta, vô luận phát sinh chuyện gì, hết thảy đều sẽ tốt." Diệp phân nghi nói xong, đưa tay nắm tay Uyển dung hoa, vỗ vỗ rồi mới buông ra, sau đó hai người tiếp tục sóng vai đi về phía trước.
Thời gian không không lâu, đi tới một ngã rẽ, bởi vì đều tự về cung mình nên hai người hướng trái phải mà đi.
Hai ngày sau, Trầm Cẩn Huyên lui sốt, Hoàng hậu nương nương yêu cầu chúng phi ngắm hoa phải đến đúng dịp, ngay khi Dương ngự y nói nàng lui sốt không bao lâu, ý chỉ Lưu hoàng hậu đến, điều này làm cho Trầm Cẩn Huyên vừa mới hết đau đầu vì cơn sốt, nhất thời nay lại càng thêm đau đầu.
Nàng không muốn đi, hiện tại nàng muốn xuất cung an ủi phụ thân mẫu thân, gặp mặt đệ đệ một chút cũng không thể, nơi nào còn có tâm tình thưởng hoa?
Mẫu đơn khoe sắc?
Coi như là mẫu đơn hiếm thấy nàng cũng không muốn đi có được hay không?
"Ai..." Không biết đã mấy lần Trầm Cẩn Huyên vì ý chỉ của hoàng hậu mà thở dài, than thở vậy làm cho Minh Yến cùng Tràng Hoa cũng có thể biết được nàng sầu đã có một cọng tóc bạc.
"Quận chúa, người nếu không muốn đi, thì tìm lý do không đi?" Nàng thực sự không muốn thấy quận chúa nhà mình buồn bã như vậy, nhưng lại có thể giả bộ thần thái mạnh mẽ đi tiệc ngắm hoa rõ là đồ bỏ kia.
"Em cho là Hoàng hậu nương nương không phải chủ nhân của hậu cung sao?" Vừa vặn Minh Yến cuối người đi giầy cho nàng, cho nên Trầm Cẩn Huyên vừa nói chuyện, còn động thủ khẽ búng vào tràn Minh Yến một cái: "Đi, mau trang điểm cho ta."
"Nương nương, hôm nay người muốn trang điểm như thế nào?" Tràng Hoa cùng Minh Yến vừa mới bị búng đầu cẩn thận đỡ Trầm Cẩn Huyên, đỡ nàng tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, giữa lúc ấy Tràng Hoa hỏi nàng.
Trầm Cẩn Huyên liếc mắt nhìn mình trong gương xem xét, vừa cười nhìn hai người chiếu cố hầu hạ nàng, coi như nàng không muốn đi, nhưng vẫn cố cười: "Thế nào cũng được."
Giống nhau mà nói, vào những trường hợp này là cơ hội quý báu để nhóm phi tần kia khẳng định thể hiện mình, trang điểm y phục lộng lẫy để hoàng đế bệ hạ hài lòng.
Chỉ tiếc là, hiện tại hoàng đế bế hạ không có ở trong cung, nhìn không thấy thành quả các nàng dốc lòng ăn mặc, ăn mặc trang phục tinh tế cũng lãng phí thời gian, chẳng bằng tùy ý.
Tràng Hoa khéo tay, phương diện trang điểm mạnh hơn Minh Yến, thật không hổ là người mười hai tuổi vào cung, bất quá Minh Yến có mưu kế nhiều, bình thường có chuyện gì hai người đều thương lượng với nhau, hôm nay hai người thảo luận nho nhỏ một chút, còn quyết định ăn mặc xinh đẹp hơn nhóm phi tần kia, tốt nhất có thể áp đảo đám hoa thơm cỏ lạ đó.
Hao tổn không ít thời gian, Trầm Cẩn Huyên lại nhìn mình trong gương, khuôn mặt coi như không có biến hoa, cẩn thận nhìn có thể thấy, địa phương muốn xinh đẹp đều xinh đẹp một phen, giống như mi, giống như môi, lại giống như cặp mắt đào hoa này. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Tóc của nàng dài mà xuôi mềm, đồng thời còn rất đen bóng loáng, thực sự là một mái tóc đẹp, búi tóc mới làm hơi lỏng tạo sự bồng bềnh, lại không bởi vì vậy mà tản ra, bên mặt nghiêng có một loạn tóc rủ xuống, lại tăng thêm vài phần quyến rũ, lại càng thêm một chút lười biếng, thanh nhàn.
Áo ngắn màu lam lục thêu hoa bách hợp, dưới là quần dài màu lam lục nhạt, thắt lưng nhỏ cài một hoa mai xinh đẹp sáng rỡ, chỉ là hoa mai là màu lục đậm, màu xanh cùng màu hoa mai nhìn vào ngược lại cũng không quá nồng.
Bên hông rủ xuống một dãi tơ tằm, cùng màu với sắc áo, hai dải tơ tằm theo động tác của nàng như là quấn quít, còn có một ngọc bội hoa mai được buột đầu dài lụa thả đến bên gối nàng, dây màu xanh thẩm, gắn hai viên lục bảo, một viên là bạch ngọc lớn, viên châu ngọc nhỏ được gắn ở giữa, tiếp là một viên châu tròn lớn.
Đi xuống dãi lụa đính ba viên châu, hai viên bạch sắc cùng một viên nhỏ màu lục, cuối cùng điểm tô một viên châu hắc sắc.
Sửa soạn cuối cùng đã chỉnh tề, cũng không phải khá lâu hay hơi ngắn, rất tin tế, sắc nhạt từng sợi, váy dài ánh lục, đi lại giống như nước chảy.
Minh Yến Tràng Hoa nhìn đến ngây dại, cho dù các nàng là người trang điểm, nhưng các nàng vẫn đứng nhìn đến ngốc sững. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Nhìn thấy phản ứng thú vị của các nàng, Trầm Cẩn Huyên không khỏi ôn nhu cười, nhưng một lần nữa lại làm cho các nàng sửng sốt: "Tràng Hoa còn không mau nhanh chóng đi theo ta? Minh Yến, em phải giữ tốt nhà cửa đấy."