Trùng Sinh Làm Con Gái Nhà Giàu

Chương 3: Hoàn



11.

Khi tôi trở lại ký túc xá của trường Đại học, các bạn cùng phòng dè chừng quan sát tôi.

Tôi lúc này mới nhớ ra, trước khi Trần Hy Ninh nhập học, cha Trần đã mạnh mẽ khuyên Trần Hy Ninh ở ký túc xá không được chơi trội, đừng gây xích mích, phải giữ gìn quan hệ tốt đẹp với các bạn bởi lẽ sau này tất cả đều là nhân mạch cả đấy.

Cha Trần là doanh nhân, đương nhiên ông ấy có tầm nhìn hiểu biết nhiều hơn những người khác, không thể giống cô nàng Trần Hy Ninh rồi.

Lúc đó, trong đầu cô ấy chỉ nghĩ đến Hứa Ích, xem lời nói của cha Trần như gió thoảng bên tai.

Mỗi khi có thời gian rảnh, đều bay đến tìm Hứa Ích.

Một bên bạn cùng phòng chê cười Trần Hy Ninh, một bên họ lại có phần ghen tị với gia thế của cô ấy.

Trần Hy Ninh bình thường đều đặt đồ dùng chăm sóc da và mỹ phẩm ở kí túc xá, bị ba người bạn cùng phòng lén lấy xài.

Trần Hy Ninh tính tình cũng khá thoáng, không thèm để ý tới ba người đó, cho dù có phát hiện hành vi của họ cũng coi như không có gì.

Nhưng bây giờ thì khác rồi nhé.

Bất kỳ ai động vào đồ của bà đây thì đừng trách sao bà xử cho kêu cha khóc mẹ hén.

Vừa vào ký túc xá, ba người bọn họ liền ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của mình, không dám động đậy.

Có vẻ như họ đã nghe chuyện tôi tống tên bạn trai thích bám váy vào ăn cơm tù rồi.

Hẳn đang lo lắng cho bản thân mình sẽ nối đuôi theo Hứa Ích sao í nhỉ?

Tôi nhìn thấy đống đồ trang điểm được xếp gọn gàng trên bàn, nhưng nhìn chúng bẩn quá. Rõ ràng đúng là cha chung không ai khóc.

Lại nhìn đám bạn cùng phòng đang kinh hồn bạt vía.

Thôi quên đi, tôi vừa mới giải quyết chuyện của Hứa Ích xong nên tâm tình còn đang tốt, tạm thời không so đo với bọn họ.

Nhưng nếu sau đó…

Ờ mà làm gì có ‘sau đó’, tôi sắp chuyển đến ở căn hộ siêu to khổng lồ* của tôi rồi.

*Từ gốc大平层: là thể loại căn hộ chung cư có diện tích mặt sàn ít nhất từ 130 mét vuông trở lên, đầy đủ công năng.

“A lô, chú Triệu hả, để để họ lên đây đi chú.”

Bạn cùng phòng Lâm Duyệt cho rằng tôi mang người đến trừng trị bọn họ, lo lắng cuống quýt đến mức bật khóc:

“Hy Ninh, chúng tớ sẽ không lấy trộm mỹ phẩm của cậu nữa, bỏ qua cho chúng tớ lần này đi.”

Hai người còn lại cũng nhanh chóng xin lỗi.

Tôi cảm thấy buồn cười khi họ như thế này.

Tôi đưa tay ngắt lời bọn họ: “Các cậu muốn tôi không truy cứu cũng được. Mỗi người các cậu viết một bức thư xin lỗi tôi và đăng lên tường wechat đi, nếu được 200 like tôi sẽ xí xóa, thế nào?”

Ba người bọn họ bạn nhìn tôi tôi nhìn bạn, trên mặt lộ ra vẻ bối rối.

“Mấy loại mỹ phẩm này tôi đều đặt làm riêng từ nước ngoài, có thể nói hàng này chỉ có một trên toàn thế giới đấy. Giá cả…”

Vừa nghe thấy lời này, ba người bọn họ vội vàng: “Bọn tôi viết, bọn tôi viết, bọn tôi viết.”

Tôi mãn nguyện cười cười: “Mà này, đừng có hạn chế ai được xem nhé, tôi sẽ kiểm tra đấy.”

So với chuyện muốn bọn họ trả lại tiền tôi muốn bọn họ phải khó chịu cơ, sương sương từ đây cho bọn họ muối mặt trong xã hội luôn đi.

社死: từ lóng: ám chỉ một người đã làm một việc cực kỳ xấu hổ, xấu hổ đến mức không biết sẽ sống trong xã hội sau này như thế nào.

12.

Lần này trở lại ký túc xá ngoại trừ cảnh cáo bọn họ, tôi còn một việc nữa phải làm, chính là rời khỏi ký túc xá này, trở về căn hộ siêu cấp của tôi.

Cha tôi đã điều tài xế Triệu sắp xếp một vài người giúp tôi mang hành lý, đóng gói xong chỉ trong nửa giờ.

Tôi đã về nhà ăn cơm tối hôm đó.

Mẹ tôi nhờ dì làm bếp nấu rất nhiều món tôi thích.

Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên tôi ăn bữa cơm với cha mẹ sau khi tôi đến đây.

Trước đây, bởi vì chuyện của Trần Hy Ninh và Hứa Ích, hai cha con luôn cãi nhau không ngớt, cuối cùng tan rã trong không khí chẳng mấy vui vẻ.

Nhìn vào không khí vui vẻ hài hoà trên bàn ăn lúc này.

Tôi gắp cho cha với mẹ mỗi người một cái đùi gà, mẹ khen tôi thiệt là ngoan.

Cha tôi cũng phấn khởi ra mặt: “Con gái à, thấy con như bây giờ cha không nhận ra con luôn đó.”

Tôi cười tinh nghịch: “Cha không nhận con, thế con đi làm con gái nhà người ta đây.”

Vẻ mặt của cha tôi rất nghiêm túc: “Cái con bé này.”

“Con giỡn thui.” Tôi biết ông ấy đang giả vờ hung dữ.

Thấy tôi nhõng nhẽo với ông, vẻ mặt cha tôi dịu đi rất nhiều.

“Con bé này, trước kia vì cái thằng Hứa Ích đó mà con quậy banh chành cái nhà này, ai nói cũng không lọt lỗ tai. Con không biết đâu, mẹ con vì chuyện này mà thầm khóc không biết bao nhiêu lần. Bây giờ nhìn con thay đổi thế này, cha với mẹ thực sự rất vui.”

“Cha mẹ, trước đây là do con bồng bột không hiểu chuyện, để cho cha mẹ muộn phiền, từ nay về sau, con sẽ là một đứa con ngoan ngoãn đáng yêu.”

“Có lời này của con là cha hạnh phúc rồi.” Ông ấy gõ nhẹ mặt bàn: “Hôm nay rất vui, cha sẽ đồng ý với con một nguyện vọng, nói cho cha biết, con muốn cái gì nè?”

Mẹ tôi ghẹo: “Nhân lúc cha con đang vui vẻ, tranh thủ đòi hỏi cái đắt nhất vào con yêu.”

Tôi nghĩ ngợi nửa ngày, giờ tôi đã là cô công chúa tiền tiêu không thiếu, ăn mặc đều là đồ tốt nhất, chốc lát không nghĩ ra được mình muốn cái gì.

Chợt nhớ đến quảng cáo mà tôi nhìn thấy trên điện thoại cách đây không lâu.

Tôi nói: “Con muốn đi Disneyland với cha mẹ.”

Không nghĩ tới tôi đưa ra lời đề nghị này, cha mẹ tôi bất ngờ trong giây lát.

Ngay lập tức, cha tôi như nghĩ đến điều gì đó, rồi thở dài: “Trước kia do cha bận công việc quá nên không để ý đến con, và còn không ở bên cạnh bầu bạn với mẹ con.”

Tôi không ngờ chỉ một câu nói của tôi mà khiến cho không khí trên bàn ăn trở nên ưu tư.

Lý do tôi muốn đến Disney là vì trước kia không có tiền và không có cha mẹ ở bên, mỗi khi nghe người khác nhắc đến Disney đều khiến tôi cảm thấy hậm mộ.

Bây giờ tôi có cha mẹ và có khả năng đến Disneyland rồi, bởi thế tôi muốn thực hiện ước muốn này của mình.

Tôi an ủi ông ấy, nói: “Cha cũng chỉ muốn cho mẹ con con có cuộc sống tốt hơn, con hiểu mà”.

Cha tôi vỗ vai tôi không nói nên lời.

Sau khi xác nhận thời gian và đặt vé, bầu không khí trong nhà lại trở về sự thoải mái ban đầu.

13.

Sau bữa ăn, hai mẹ con tôi ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách, nghiên cứu xem nên mặc gì khi đến Disneyland.

Hai người chúng tôi đã lựa chọn rất lâu, cuối cùng quyết định chọn một chiếc váy công chúa, mua kiểu váy đôi dành cho bạn thân í.

Đừng thấy mẹ tôi hiện tại đã hơn bốn mươi tuổi, mà nhìn như chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi, dáng người cũng rất đẹp, ra ngoài nói là chị tôi cũng có người tin ấy chứ.

Sau khi chọn xong quần áo, chúng tôi cùng nhau chọn mẫu sơn móng tay.

Này, hạnh phúc của phụ nữ chỉ đơn giản thế thôi.

Trong khi nói chuyện, lại chuyển chủ đề sang Đoạn Cảnh Từ.

"Tiểu Từ có hay gọi điện thoại cho con không?"

Như muốn xác nhận lời nói của mẹ, điện thoại di động của tôi reo lên, trên màn hình hiển thị "Đoạn Cảnh Từ".

Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt "Mẹ biết ngay mà".

Tôi tắt điện thoại: "Mẹ, mẹ thật là bà tám quá đi hà."

Sau khi chuyện của Hứa Ích kết thúc, Đoạn Cảnh Từ không biết bị chập dây thần kinh nào, tự dưng anh ấy thổ lộ tình cảm với tôi.

Này tôi coi anh như người anh em sống chết có nhau, ai dè anh muốn ngủ tôi????

Tôi đương nhiên viết 2 chữ ‘từ chối’ to đùng đùng rồi.

Mới vừa thoát khỏi tra nam, chưa kịp hưởng thụ cuộc sống sung sướng của người độc thân, làm sao lại muốn va phải con quễ tình yêu thêm lần nữa nhanh vậy.

Chỉ là dường như Đoạn Cảnh Từ không hiểu tôi đang từ chối anh ấy, ngày nào cũng gọi điện thoại cho tôi, thật sự phiền quá đi đó người ơi.

“Tiểu Từ rất tốt, thằng bé cao ráo đẹp trai, nếu mẹ trẻ hơn hai mươi tuổi, mẹ sẽ theo đuổi thằng bé đấy.”

“Mẹ, thôi mà, nếu cha con mà nghe thấy những gì mẹ nói, coi chừng gà bay chó chạy đó.”

“Mẹ nói vậy thôi, chứ cha con khi còn trẻ cũng là một anh chàng đẹp trai khét tiếng giang hồ mười dặm đường đó, con không biết năm đó có bao nhiêu cô gái theo đuổi cha con đâu.”

“Vậy mẹ kể cho con nghe câu chuyện tình yêu giữa mẹ và cha đi.”

“Hồi đó, mẹ và cha con…” Mẹ tôi phản ứng kịp: “Con đừng có mà lảng sang chuyện khác, chuyện của con và Tiểu Từ nói tới đâu rồi, sao lại dính qua chuyện của mẹ và cha con chứ.”

“Mẹ, con vẫn luôn coi Đoạn Cảnh Từ như chị em thân thiết, đối với anh ấy cũng không có cảm giác đó. Hơn nữa, con muốn dành nhiều thời gian hơn cho mẹ và cha, những người khác chỉ là người dưng thôi.”

Bị tôi từ chối thêm một lần, mẹ tôi không nhắc đến nữa.

14.

Rất nhanh đã đến ngày gia đình chúng tôi đi Disneyland.

Tôi và mẹ tôi mặc váy công chúa đi cùng nhau trông giống y như hai chị em.

Cha tôi đùa giỡn nói: "Người ta không biết còn tưởng tôi mang theo hai cô con gái ra ngoài đấy."

Mẹ tôi ‘xuỳ xuỳ’ ông ấy: "Ông già mà không đứng đắn."

Vì bố tôi là phú ông giàu có, nên để tránh xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, suốt cả chặng đường đi đều có vệ sĩ tháp tùng.

Dù khiến cho không ít người vây xem, nhưng mẹ con tôi chỉ có phụ trách việc phải vui vẻ, còn lại để bố tôi lo tất.

Một ngày đi chơi khiến chân tôi mỏi nhừ.

Nhưng cũng thu được rất nhiều thứ.

Nhìn thấy chiến lợi phẩm của chúng tôi nằm ở trên giường của khách sạn, tôi chợt cảm thấy mình còn có thể đi mua sắm thêm vài giờ nữa cơ.

- -

Bời vì ban ngày đã quá mệt mỏi, buổi tối tôi đánh một giấc ngon lành.

Chỉ là ----

Đoạn Cảnh Từ tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi? Anh ấy cũng nhìn tôi cong cong mắt cười, coi bộ nhìn tôi không tệ ha.

Có chút hoảng, tôi muốn vung tay tát một cái cho anh ấy biến mất đi.

Kết quả, lòng bàn tay chạm phải thứ gì đó ấm nóng.

Tôi lập tức bật dậy.

Trước mặt, Đoạn Cảnh Từ lấy tay ôm mặt, đau đớn kêu lên.

Tôi vội vã kéo chiếc chăn đang đắp lên che kín người: "Đoạn Cảnh Từ, sao anh lại ở đây?"

"Anh đến gọi em dậy."

"Không ai nói với anh là phòng con gái không được tùy tiện bước vào à."

Anh ấy ấm ức nói: "Là dì cho anh vào chứ bộ."

Tôi biết ngay mà.

"Anh đi ra ngoài ngay cho em!"

Thấy tôi thật sự tức giận, Đoạn Cảnh Từ chỉ để lại một câu "Anh ra ngoài đợi em" rồi đi ra ngoài.

Bởi vì chuyện này, tôi đã không thèm để ý anh ấy một thời gian dài.

15.

Không còn gì phải lo lắng nữa, tôi có thể an tâm tập trung vào việc học của mình.

Hai năm sau, tôi gia nhập vào công việc kinh doanh của gia đình, bởi vì không muốn làm người hưởng đặc quyền nên tôi quyết định đi theo con đường bắt đầu từ vị trí nhỏ nhất tiến lên.

Mặc dù cuộc sống bây giờ của tôi không khác nhiều lắm so với lúc trước khi được sống lại, đây vừa là công ty vừa là nhà.

Nhưng bây giờ tôi đã có năng lực tự tin quyết đoán trong công việc của chính mình, không còn rụt rè khi đưa ra quyết định nữa.

Chưa đến một năm, tôi đã an ổn ở vị trí Tổng Giám Đốc.

Cho dù tôi là con gái của Chủ Tịch công ty, nhưng năng lực của tôi thì ai nấy cũng đều công nhận.

Lại đến cuối năm.

Sau một năm bận rộn cuối cùng tôi cũng có cơ hội để xả hơi.

Tôi xin nghỉ phép dịp Tết, bấm bụng tính đi nghỉ mát để thư giãn một mình.

Lúc Đoạn Cảnh Từ gọi video đến, tôi đang ngồi trên ghế VIP ở phía bên kia bờ biển xanh mát để xem một màn biểu diễn hấp dẫn của nghệ sĩ nam.

Trên sân khấu có anh chàng đang thực hiện nhiều động tác gợi cảm, khán giả ở dưới hoan hô rần rần.

"Em đang ở đâu?"

Tôi lơ đãng trả lời: "Ở một nơi khiến người ta hạnh phúc ấy."

"Anh đến tìm em."

"Đến đi nếu anh tìm được em." Sau đó cúp điện thoại.

Bên cạnh đang có anh chàng đẹp như hoa vừa vặn đưa trái cây đến miệng tôi.

Há miệng cắn một cái, nước ở trong miệng tuôn trào, quá ngọt ngào.

Đợi mãi chưa thấy miếng thứ hai vào miệng.

Tôi nhíu mày: "Mau đút đi chứ."

"Xem ra em vui vẻ quá ha?"

Tôi đang tính trả lời, giọng của ai mà quen tai thế nhỉ.

Ngẩng đầu vừa vặn thấy Đoạn Cảnh Từ sắc mặt đen như đít nồi đứng bên cạnh.

"Sao anh tìm được đến đây?”

Cuối cùng, cái tên một lời không nói đã nhấc bổng tôi lên.

Tôi luống cuống muốn đi xuống: "Đoạn Cảnh Từ, người ta đang nhìn kìa, giữ chút thể diện cho em đi."

Anh ấy vỗ mông cái đét "Yên một chút, ngã cũng đừng trách anh."

Lần đầu tiên bị ăn đòn sau khi đã trưởng thành, tôi xấu hổ muốn đào hố chui xuống đất.

Khi tới một căn phòng yên tĩnh, Đoạn Cảnh Từ mới buông tôi xuống.

"Anh nổi điên cái gì vậy?"

"Anh mới là người nên hỏi, em làm gì mà tới nơi như thế?"

Tôi bực mình cười: "Cái gì mà gọi ‘nơi như thế’? Hơn nữa, em tới chỗ này thì liên quan gì tới anh? Anh quan tâm em làm gì?"

Đoạn Cảnh Từ nghiêm túc nhìn tôi: "Em rõ ràng biết anh thích em."

"Thì sao? Em nhớ mình đã dứt khoát từ chối anh."

"Em thế nào mới đồng ý ở bên anh?"

Tôi nghĩ có chút buồn cười, anh ấy đã từng mắng Trần Hy Ninh vì yêu mà lú não, nhưng bây giờ chẳng phải anh ấy cũng giống Trần Hy Ninh của trước kia à?

"Em không buôn bán lỗ vốn, bên anh thì được cái gì?"

Anh ấy không chút do dự nói: "Mọi thứ của anh đều thuộc về em.”

Mặc dù gia đình của Đoạn Cảnh Từ gia cảnh kém hơn gia đình tôi một chút, nhưng nó cũng là công ty hàng đầu trong nước.

Cẩn thận uy nghĩ kỹ hẳn hòi, coi như ‘vụ buôn bán’ là không bị lỗ vốn đi.

Nhưng tôi vẫn nói: "Anh biết em không muốn có Hứa Ích thứ hai đâu, cái em cần là một tình cảm tuyệt đối thuỷ chung bên em."

“Điều này anh cam đoan."

"Vậy chúng ta thử thử xem."

Anh ấy sững người một lúc, sau đó phản ứng lại rồi siết chặt tôi vào lòng.

"Buông ra, em không thở được rồi nè."

Lúc này anh ấy mới buông tay, ngốc ngốc giải thích: "Anh vui quá mà, nhất thời không kìm được."

"Nếu như vậy, sủa một tiếng đi."

"Cái gì?"

"Không phải là tuyệt đối chung thuỷ sao?"

Anh ấy ngập ngừng hồi lâu.

"Không muốn cũng chẳng sao." Vốn chỉ là trêu chọc anh ấy thôi.

Nhưng ai ngờ ---

"Gâu."

Tôi cười cười xoa đầu anh ấy: "Thật ngoan, đúng là cún yêu của em."

- Kết thúc câu chuyện-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.