Nửa giờ sau, Hắc Phong cuối cùng cũng đã đỡ hơn, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt cùng đôi tím tái của Hắc Phong, Kỉ Lam Thanh tự trách bản thân nhưng hắn không hối hận.
Đời trước cũng như vậy, Hắc Phong luôn ôm mọi chuyện trong lòng, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ chủ động nói ra, đời này Kỉ Lam Thanh lo lắng nhất chính là Hắc Phong sẽ giấu giếm hắn mọi chuyện
Mặc dù đời trước, Hắc Phong không chịu nói ra cũng bởi vì Kỉ Lam Thanh ghét y, không muốn nghe y nói chuyện, nhưng đời này, hắn nhất định phải phá gỡ được chuyện đó.
Lần này cũng là một cơ hội, một cơ hội để Hắc Phong hứa sẽ không che giấu, khi cả hai sống cùng nhau chung y sẽ không có hội giấu hắn bất cứ điều gì.
Lại qua nửa giờ, tình hình của Hắc Phong đã khá hơn một chút.
"Lam Thanh, anh phải đi họp. Em có đi cùng anh không hay là đợi anh ở đây." Hắc Phong nhìn Kỉ Lam Thanh bằng ánh đầy mong đợi, "Anh muốn mỗi khắc mỗi giây đều có thể nhìn thấy em"
Kỉ Lam Thanh nghe được lời nói sau cùng của Hắc Phong, vốn đang làm gì đó, Kỉ Lam Thanh đột nhiên dừng lại, ngước mắt kinh ngạc, nghi ngờ nhìn Hắc Phong, hắn chưa từng nghĩ một người vẫn luôn độc đoán, lạnh lùng không ngờ lại có một bộ mặt khác như vậy.
Kỉ Lam Thanh có chút bất lực: "Em sẽ đợi anh ở đây."
Hắn không phải thành viên của tập đoàn Hắc Thị, nên đương nhiên không thể tham dự cuộc họp cổ đông của tập đoàn Hắc Thị.
Hắc Phong cũng biết bản thân vừa rồi là đột nhiên nói, thật sự không có ý ép buộc: "Bên trong có phòng nghỉ, em vào nghỉ ngơi một lát đi."
Mấy ngày nay, Kỉ Lam Thanh không có thật sự nghỉ ngơi, nhìn đôi mắt thâm quầng của hắn, Hắc Phong cảm thấy rất đau lòng.
Trong phòng họp rộng rãi và sáng sủa, hơn chục người đang ngồi chờ, trong số đó có nhiều người đã ngoài sáu mươi.
"Cung Nam Mạc, Hắc Phong đâu, nói là họp nhưng lại không thấy đến, lấy chúng ta ra làm trò đùa có phải không?" Một người đàn ông tóc hoa râm đập bàn hét lên. Ông ta nhanh chóng nhận được sự đồng tình của một số người xung quanh.
Mặc dù cậu ta là chủ tịch tập đoàn Hắc Thị nhưng dù sao chúng tôi cũng là những cổ đông của công ty, trưởng bối của cậu ta. Hành động của cậu ta là kiểu dạy dỗ gì vậy hả?"
"Chẳng lẽ Hắc Phong bệnh thật sự rất nặng, hiện vẫn đang nằm trong bệnh viện." "Lão Bạch, tôi nghĩ chúng ta nên đến bệnh viện hỏi thăm, chúng ta trưởng bối, chúng ta nên quan tâm con cháu của mình.
" Chúng tôi đều là những cổ đông lâu bền nhất của Hắc Thị, nếu Hắc Phong thật sự không khỏe, chúng tôi đều có thể hỗ trợ cho Hắc Thị."
"Vâng, đúng rồi đó, đó là chuyện hiển nhiên rồi, chúng ta bây giờ đi thăm cậu ấy đi?" Cả đám người nháo nhào muốn đứng dậy đòi đi đến viện thăm Hắc Phong.
Cung Nam Mạc ngồi trên ghế, không để ý đến lời nói và hành động của những người này, chỉ có đôi mắt luôn lạnh lùng, nụ cười châm chọc ngạo mạn đang dõi theo trò hề của đám người trước mắt.
"Các cô các chú à, chủ tịch sức khỏe rất tốt nên không cần phiền đến mọi người, những người trẻ tuổi như chúng tôi đây sao dám làm phiền đến cô chú cơ chứ.
"Cung Nam Mạc, cậu đang nói cái gì? Phải biết Hắc Phong sức khỏe không tốt sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc điều hành Hắc Thị. Cậu biết đấy, chúng tôi là những cổ đông kì cựu của Hắc Thị đương nhiên chúng tôi phải quan tâm."
"Ý cậu nói chúng tôi không đủ năng lực điều hành? Còn người trẻ tuổi như các cậu thì điều hành tốt? "
" Để tôi nói cho mà biết, các cậu trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, các cậu nên thành thật học hỏi chúng tôi để có thêm kinh nghiệm và trau dồi kiến thức đi. "
" Không, phải nói chúng tôi nhìn Hắc Phong lớn lên và trưởng thành. Hiện tại cậu ấy đang bị ốm và phải nằm viện. Chúng tôi nên quản lý công ty giúp cậu ấy.
Cung Nam Mạc lạnh lùng hừ mũi, trực tiếp bật ra khỏi ghế dựa đi thẳng ra cửa. Cung Nam Mạc đặt chân lên cửa, ngó ngó móng tay, thản nhiên nói: "Mọi người đều già rồi, sao lại tức giận như vậy, một chút phán đoán chính xác cũng không có, lo lắng đi săn tin săn ảnh, ngoài kia nói cái gì liền tin cái đó như vậy sao?
"Cậu nói cái gì." "Cung Nam Mạc, cậu nói cái gì, cậu nói ai săn tin săn ảnh. "Hắc Tam 53 tuổi chỉ tay vào Cung Nam Mạc lạnh giọng quát lớn:" Mọi người ở đây đều là các bậc cha chú của cậu, cậu dám ăn nói như thế với người lớn hả? "