"Chủ Tịch đâu rồi, cậu ấy không thoải mái sao?" Cung Nam Mạc nghĩ đến lúc nãy Hắc Phong rời khỏi phòng họp, sắc mặt không tốt lắm, hiện tại không thấy trong văn phòng, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Kỉ Lam Thanh lướt mắt nhìn Hà Thanh, nghe Cung Nam Mạc không giấu diếm nói về tình hình của Hắc Phong trước mặt Hà Thanh, hắn biết Hà Thanh cũng là người một nhà.
"Không sao, đang nghỉ ngơi trong bên trong!" Kỉ Lam Thanh nhìn Hà Thanh đang đặt một xấp văn kiện trên bàn, cảm thấy càng thương Hắc Phong: "Tất cả những văn kiện này đều cần Hắc Phong xử lý sao?"
Hắn thân thể khỏe mạnh mà quản lý Kỉ Thuật Lam Thanh cũng đã sức đầu mẻ trán rồi, nghĩ đến Hắc Phong điều hành tập đoàn Hắc Thị quy mô lớn, Kỉ Lam Thanh cảm thấy rất đau lòng.
"Mọi việc tôi có thể xử lý đều đã được xử lý xong. Những việc này cần phải có quyết định và chữ ký của chủ tịch!"
Kỉ Lam Thanh biết Cung Nam Mạc không nói dối, nhưng vẫn không nhịn được xót Hắc Phong: "Phó chủ tịch Cung, tôi biết, khi Hắc Phong tỉnh lại tôi sẽ nói lại cho anh ấy biết."
Cho dù thế nào đi nữa, Kỉ Lam Thanh cũng không thể ra mặt giải quyết vấn đề thay Hắc Phong được.
"Cậu giúp tôi quyết định những chuyện này là được rồi, tôi còn có chuyện khác." Hắc Phong mở cửa ra nói với Cung Nam Mạc một tiếng, sau đó nắm tay Kỉ Lam Thanh đi về phía cửa.
"Hắc Phong, chúng ta?" Kỉ Lam Thanh đi theo Hắc Phong, nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ.
Trong ấn tượng của hắn, Hắc Phong là người say mê và tận tâm với công việc. Sao bây giờ lại giao công việc lại cho người khác chứ?
Chẳng lẽ? Kỉ Lam Thanh càng nghĩ càng cảm thấy khẩn trương, vội vàng đuổi kịp Hắc Phong chặn y lại, lo lắng nhìn người kia: "Hắc Phong, anh không thoải mái ở đâu sao?" Kỉ Lam Thanh lo lắng xoa xoa ngực Hắc Phong một lúc, sau đó cho tay vào túi quần của Hắc Phong vội vàng lấy thuốc.
Dù cách một lớp vải, Hắc Phong vẫn cảm nhận được bàn tay của Kỉ Lam Thanh đang sờ loạn trong túi quần.
Nhiệt thân nổi lên từ phần đùi sau đó chạy đến phần nhạy cảm nhất ở bụng dưới, Hắc Phong xấu hổ phát hiện, bản thân thực sự phản ứng dưới sự đụng chạm của Kỉ Lam Thanh.
Nhịp tim của Hắc Phong đột nhiên tăng nhanh, mặt đỏ bừng, trán nhíu lại, nhận thấy sự khác thường của Hắc Phong, Kỉ Lam Thanh càng thêm căng thẳng: "Thuốc, Hắc Phong, thuốc của anh ở đâu?"
Tay của Kỉ Lam Thanh mò loạn trong túi quần. Không tìm thấy thuốc, hắn tiếp tục mò sang túi còn lại, lo lắng tìm kiếm thuốc.
Kỉ Lam Thanh vừa mới thò tay vào, còn chưa kịp làm gì tay đã bị Hắc Phong giữ chặt, giọng nói trầm khàn của Hắc Phong truyền đến bên tai: "Anh không sao, không cần thuốc!"
Hắc Phong sốt ruột lấy tay Kỉ Lam Thanh trong túi quần mình ra, sợ hơi chậm một chút, Kỉ Lam Thanh sẽ phát hiện thân thể y đã phản ứng.
"Nhưng anh?" Kỉ Lam Thanh cúi sát người lại, nghe rất rõ nhịp tim không bình thường của Hắc Phong, lại nhìn thấy Hắc Phong sắc mặt đỏ ửng, trong lòng càng thêm khẩn trương: "Hắc Phong, anh để thuốc ở đâu? Mau nói cho em biết!" Bộ dạng của Hắc Phong thật sự rất không bình thường, khiến Kỉ Lam Thanh càng thêm hoảng sợ, vội vàng xoay người đi về phía bàn làm việc, hắn nhớ Hắc Phong thường cất thuốc vào ngăn kéo.
" Lam Thanh!" Hắc Phong nắm lấy tay Kỉ Lam Thanh, cố sức kéo người lại, Kỉ Lam Thanh nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Hắc Phong, đang định hỏi thì miệng bị bịt kín. "..." Kỉ Lam Thanh trợn to hai mắt, hai tay buông xuống bên hông, ngây ngốc để cho Hắc Phong hôn, hoàn toàn không kịp phản ứng. Môi của Kỉ Lam Thanh rất mềm, hấp dẫn Hắc Phong tiến vào sâu hơn sau đó hoàn toàn chiếm lấy.
Đặc biệt sau khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Kỉ Lam Thanh, tâm trạng Hắc Phong càng tốt hơn, y dùng răng khẽ cắn vào môi trên của đối phương. Kỉ Lam Thanh đau đớn hừ một tiếng, khóe mắt Hắc Phong mang theo ý cười, nhân cơ hội chiếm lấy khoang miệng nóng ẩm của người yêu, mạnh mẽ chiếm lấy hương vị ngọt ngào bên trong...