"Không còn!" Hắc Phong nhẹ nhàng nói ra khiến Trần Dĩ Thành chỉ tay về phía Hắc Phong đang nghỉ ngơi trên giường, tức muốn hộc máu hét lên: "Không còn, sao cậu dám trả lời là không còn!
" Hắc Phong, đó là loại thuốc hiện đại nhất lúc này. Một viên thuốc mỗi ngày có thể duy trì các dấu hiệu sinh tồn cơ bản nhất của cậu. Sao cậu có thể nói là không còn, thuốc dùng trong một tháng nhưng chỉ mới có vài ngày cậu lại nói với tôi là không còn ? "
Trần Dĩ Thành tức giận không nhẹ liền tiếp tục mắng Hắc Phong: "Cậu muốn tôi phải làm sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói đến hai năm, nửa năm đã là cực hạn."
"Chú Trần, chú có biết cảm giác bất lực khi nằm trên giường là như thế nào không ?"
Hắc Phong không phủ nhận lời nói của Trần Dĩ Thành, mở mắt nhìn trần nhà nhợt nhạt, cay đắng nói: " Đó là thứ cảm giác, mặc dù vẫn rất tỉnh táo nhưng không thể làm được bất cứ thứ gì, như thế quá sức tồi tệ.."
Trần Dĩ Thành Không nghẹn lời, ánh mắt khổ sở nói, "Dù vậy, cậu cũng không thể làm thế này được, như thế có khác nào là tự sát chứ! "
"Thay vì sống hai năm mà không thể làm bất cứ việc gì thì tốt hơn là sống nửa đời theo ý mình. Ít nhất, cháu có thể sống một cuộc sống hạnh phúc với Kỉ Lam Thanh trong nửa năm còn lại. "
Cho dù có chết cũng không hối hận.
"Cậu?" Trần Dĩ Thành bất lực, hắn thật sự hết cách với Hắc Phong "Cậu cứ làm đi. Cậu chỉ nghĩ đến bản thân cậu. Cậu đã bao giờ nghĩ đến những người yêu thương cậu chưa?"
"Cậu đã bao giờ nghĩ đến ông nội chưa?" "Cậu đã nghĩ đến Kỉ Lam Thanh chưa?" Trần Dĩ Thành tiếp tục tiếp tục ép hỏi: "Nếu Kỉ Lam Thanh biết cậu đã đánh đổi mạng sống chỉ vì muốn để lại một kỷ niệm đẹp cho cậu ta, thì cậu ta sẽ ra sao? Cậu đã bao giờ nghĩ đến điều đó chưa? " " Còn ông nội, mặc dù bề ngoài ông ấy có vẻ không phản đối cậu và Kỉ Lam Thanh nhưng khi ông ấy biết cậu đang làm điều dại dột vì Kỉ Lam Thanh ... thì cậu sẽ làm như thế nào? Cậu nghĩ ông ấy sẽ ra sao? Nếu quá mức chịu đựng thì chuyện gì cũng có thể xảy ra?"
Những lời nói của Trần Dĩ Thành khiến Hắc Phong trầm mặc, y đã nghĩ về những chuyện này và cân nhắc những giải pháp thích hợp.
Còn ông nội, cho dù Hắc Phong không muốn thừa nhận nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy khổ sở.
"Cháu không muốn nhìn thấy mọi người vì cháu mà buồn ." Trần Dĩ Thành hít một hơi thật sâu cau mày nhìn Hắc Phong: "Vậy thì cậu nên chăm sóc bản thân thật tốt."
Hắc Phong cười khổ: "Có ích lợi gì không?"
Trần Dĩ Thành đột nhiên cảm thấy chua xót: "..."
"Chú Trần, chú kê cho cháu thêm ít thuốc, cháu còn phải đến công ty ." Hắc Phong chống tay ngồi dậy từ trên giường .
Nếu không phải tận lực che giấu trước mặt Kỉ Lam Thanh, Hắc Phong cũng không giả vờ che dấu thân thể mệt mỏi như hiện tại.
"Cậu?" Trần Dĩ Thành hoàn toàn không nói nên lời, cầm bút viết ra một đơn thuốc, Hắc Phong đưa tay ra cầm lấy sau đó mới nói: "Cậu chắc chắn muốn làm như vậy sao, Kỉ Lam Thanh không biết sao? "
Hắc Phong sắt mặt trầm xuống, cầm đơn thuốc bỏ vào túi, đi đến cửa thì dừng lại: "Chú Trần, việc tìm tim thế nào? "
Trần Dĩ Thành thở dài, "Hắc Phong , cho tôi thêm chút thời gian, nhất định sẽ tìm được tim thích hợp. "
Hắc Phong cười khổ, chỉ là không nhịn được hỏi một chút, dù gì thì y cũng biết rõ muốn tìm được nguồn tim thích hợp không dễ dàng như vậy.
"Chú Trần, chú có biết trước đây cháu thực sự không quan tâm đến việc tìm được tim phù hợp hay không, nhưng bây giờ ..."
Hắc Phong dừng lại, hai tay bỏ trong túi quần siết chặt lại, khuôn mặt ngẩng lên đầy bất lực thở dài: "Cháu rất muốn sống!"
Cuối cùng cũng có được tình cảm của người yêu mình yêu, y thật sự không muốn cứ như thế mà chết đi.
Trước đây, Kỉ Lam Thanh không thích y nên nếu chết thì cứ như vậy mà chết, nhưng bây giờ những ngày tốt đẹp của họ chỉ mới bắt đầu nhưng y lại thật sự sắp chết rồi.
Hắc Phong cảm thấy khó chịu kinh khủng, hô hấp cũng trở nên dồn dập nghẹn lại.
Y không muốn chết, thực sự không muốn.
Y và Kỉ Lam Thanh vừa mới bắt đầu, y thực sự không muốn kết thúc như thế này, y còn rất nhiều việc phải làm ...
Tuy nhiên, sống chết đều có số, Hắc Phong cay đắng nhận ra bản thân thật sự bất lực.