Trùng Sinh Lần Nữa Vẫn Yêu Chàng

Chương 20: ĐÓA HỒNG LIÊN MÊ HOẶC LÒNG NGƯỜI



"Nhị gia, đại sư huynh, ta đến rồi."

Trúc Thanh Hi đến chỗ hẹn của ba người. Oáp. Nàng không nhịn được mà ngáp một tiếng thật dài. Mộng Diễm lâu bắt đầu đón khách cho hôm đấu giá, Trúc Thanh Hi không có lấy một giây để nghỉ ngơi.

Tạ Lục Khôn nhìn ra dáng vẻ mệt mỏi của Trúc Thanh Hi, biểu hiện vừa rồi của nàng thật đáng yêu.

"Đệ ngồi đi, ta và Trúc Dạ Ưng đã nghĩ ra bước cuối cùng để bắt trọn đám người này rồi."

Tâm tình Trúc Thanh Hi lập tức trở nên phấn chấn. Nhưng nàng không vội, Trúc Thanh Hi bước gần lại tên gác cổng đang ngủ gục dưới đất chỉ vào hỏi.

"Hắn ta bị hai người đánh ngất sao?"

"Ta cho hắn uống thuốc ngủ." Trúc Dạ Ưng lên tiếng.

"Hắn không biết chuyện gì đâu." Tạ Lục Khôn chắc chắn.

Trúc Thanh Hi an tâm, tiến lại gần Trúc Dạ Ưng ngồi xuống.

"Hai người định làm gì tiếp theo."

Sau khi lắng nghe Tạ Lục Khôn nói ra kế hoạch của mình, Trúc Thanh Hi thật sự có cảm giác bị cuốn vào một bộ phim hành động, nó quá hấp dẫn, khiến nàng lập tức muốn triển khai hành động. Trúc Thanh Hi đưa mảnh giấy cho Tạ Lục Khôn.

"Đây là bản đồ trong Mộng Diễm lâu."

Nàng chỉ vào gian phòng lớn nhất, nghiêm túc nói.

"Buổi đấu giá đó sẽ diễn ra vào *giờ Tuất tại gian phòng này, thời điểm đó hai người hẵng tấn công, ta sẽ lo liệu vật phẩm còn nguyên vẹn."

"Được."

"Được."

Trước khi Trúc Thanh Hi cáo từ, Tạ Lục Khôn giữ nàng lại.

"Hi Nhân, chờ đã."

Tạ Lục Khôn lấy ra một miếng ngọc bội đặt vào tay Trúc Thanh Hi.

"Cái này đã theo ta mười năm rồi, tặng cho đệ."

Trúc Thanh Hi nhận lấy miếng ngọc bội. Ngọc bội có màu xanh nhàn nhạt, phía trên có khắc chữ Khôn, vòng ngoài còn có một con rồng uốn lượn.

"Đây là lệnh bài của người?"

"Phải."

Ngọc bội lệnh bài của hoàng tộc được chạm khắc tinh xảo thật đẹp, Trúc Thanh Hi cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Nàng vui vẻ nắm chặt lệnh bài trong tay.

"Đồ của người tặng ta sẽ giữ cẩn thận. Đa tạ."

Ngày đấu giá cuối cùng cũng đến, từ sáng sớm Lý Miêu đã yêu cầu tất cả mọi người trong thanh lâu thức dậy làm việc, ăn vận đẹp đẽ. Bà ta chuẩn bị rất kỹ càng cho ngày hôm nay.

Trúc Thanh Hi đang đứng trước gương chỉnh lại chiếc khăn che mặt thì Chi Lan chạy vào.

"Ưng Hi muội mau đến phòng ma ma, ma ma đang tìm muội."

"Vâng muội đi liền."

Trúc Thanh Hi chột dạ, bà ta không lẽ phát hiện ra điều gì, nàng hớt hải đến phòng Lý Miêu.

"Ma ma tìm con?"

Lý Miêu ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh dừng việc làm tóc cho bà, bà ta quay sang nhìn Trúc Thanh Hi từ đầu đến chân.

"Ngươi thử bộ màu hồng bên này cho ta xem."

Lý Miêu chỉ vào bộ y phục được treo trên giá. Trúc Thanh Hi tiến lại gần, quan sát bộ y phục. Bộ y phục màu hồng phấn dịu dàng, ở trên được thêu hoa sen thanh thuần, thật tinh tế, chất liệu vải cũng tốt hơn bộ y phục nha hoàn mà nàng đang mặc. Trúc Thanh Hi nghi hoặc.

"Ma ma, bộ y phục đẹp như vậy, người bảo con mặc?"

"Bảo ngươi mặc thì ngươi mặc đi, đừng hỏi nhiều nữa."

Trúc Thanh Hi tháo bộ y phục xuống, ngoan ngoãn thay vào. Nàng bước ra khỏi tấm màn che, nhẹ nhàng đến gần Lý Miêu.

Lý Miêu đã nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp của Trúc Thanh Hi từ ngày đầu nàng vào Mộng Diễm lâu. Người đẹp vì lụa quả không sai, nhìn nàng bây giờ thanh tú hơn biết bao nhiêu.

"Ngươi tháo khăn mặt ra để Như Lan trang điểm cho."

Trúc Thanh Hi ngồi trước bàn trang điểm, để im cho nha hoàn tên Như Lan trang điểm cho mình. Nàng không hiểu, ngày thường Lý Miêu mặc kệ việc ăn mặc của nàng, thậm chí việc đeo khăn che mặt cũng mặc nàng muốn làm gì thì làm. Hôm nay bà ta lại chăm chút cho vẻ ngoài của nàng tỉ mỉ như vậy. Rốt cuộc là muốn làm gì.

Như Lan cài chiếc trâm bạch liên lên tóc kết thúc việc trang điểm cho Trúc Thanh Hi. Nàng ta ngắm Trúc Thanh Hi trong gương đến ngơ ngác.

"Đẹp quá."

Trúc Thanh Hi vuốt tóc, đã lâu rồi nàng không trang điểm kỹ càng như vậy. Nhìn bản thân có chút không quen. Hàng lông mày lá liễu thanh thoát, đôi mắt tô họa kỳ diễm, lông mi cong dài rung động lòng người, má phớt hồng ngọt ngào, đôi môi đỏ mọng rạng rỡ. Trúc Thanh Hi ngỡ như một đóa hồng liên mong manh không vương bụi trần. Tạo cảm giác muốn bảo vệ che chở nhưng cũng thật khó lòng đoạt lấy.

Lý Miêu chưa từng đánh giá thấp vẻ ngoài của Trúc Thanh Hi nhưng bà ta không ngờ rằng nàng lại là một tuyệt sắc giai nhân. Thần sắc lãnh đạm toát ra từ đôi mắt của nàng thật khiến người khác chìm vào mê đắm.

"Ưng Hi, ngươi không cần phụ trong bếp nữa, tối nay theo ta đi tiếp đãi các khách quan trong buổi đấu giá. Biểu hiện cho tốt vào."

*giờ Tuất: từ 19 giờ đến 21 giờ tối   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.