Nơi thảo nguyên mênh mông, hơn một trăm lều lớn nhỏ của của hoàng tộc được dựng nghênh ngang rực rỡ. Đại sứ Mông Cổ là một người to lớn dũng mãnh. Đi cùng hắn còn có vài tên thuộc hạ và tỳ nữ. Nữ nhân Mông Cổ thật đẹp, hoang dã, mê hoặc, phóng khoáng, thu hút. Ngoài Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và các phi tần cũng đến. Ai ai cũng toát ra thần thái khí phách cao cao tại thượng. Cảnh tượng chân thật như vậy, được chứng kiến tận mắt, Trúc Thanh Hi có chút không tin.
Tạ Lục Khôn vỗ vai Trúc Thanh Hi.
"Vào trong thôi. Nơi này đêm xuống nhiệt độ hạ thấp rất dễ mắc phong hàn."
Trúc Thanh Hi nghe theo hắn, đi vào trong lều. Nàng đứng trước bàn gỗ soạn ra rất nhiều lọ dược liệu. Nàng chia đều cho Tạ Lục Khôn và Trúc Dạ Ưng.
"Lọ màu trắng cho vết thương hở, lọ màu xanh cho những vết bỏng rát, tấy ngứa, còn viên cả viên đan dược này nữa. Hai người nhất định mang những thứ này theo người."
Trúc Dạ Ưng và Tạ Lục Khôn cầm lên quan sát.
"Những thứ này đều là đệ chuẩn bị?" Tạ Lục Khôn hơi bất ngờ.
Trúc Thanh Hi gật đầu, giọng nàng dấy lên nỗi lo lắng.
"Cuộc săn bắn ngày mai ta có linh cảm không tốt, chuẩn bị kỹ như vậy sẽ an tâm hơn."
Trúc Dạ Ưng và Tạ Lục Khôn không hẹn mà cùng nắm tay Trúc Thanh Hi trấn an.
"Huynh sẽ bảo vệ đệ."
"Ta sẽ bảo vệ đệ."
Trúc Thanh Hi vì cảnh trước mắt mà bật cười, cảm giác được che chở thì ra thoải mái như vậy. Nàng cứ mãi theo đuổi hình tượng nữ hán tử mạnh mẽ mà quên mất rằng vẫn có người ở bên sẵn sàng bảo vệ nàng. Trúc Thanh Hi rút tay ra, nàng vỗ lên vai Trúc Dạ Ưng và Tạ Lục Khôn.
"Hai người bảo vệ bản thân cho tốt, ta theo sát hai người là được."
Đùng đùng đùng. Tiếng trống báo hiệu cuộc đi sắn chính thức bắt đầu. Những người tham gia bắt đầu tản ra, xung quanh trở nên vắng vẻ, xa xa là tiếng vó ngựa. Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi tích cực bám sát Tạ Lục Khôn phòng trừ bất trắc.
Trúc Thanh Hi ở trên lưng ngựa, căng thẳng kéo dây cung nhắm vào những con sói đang tấn công mình. Tạ Lục Khôn và Trúc Dạ Ưng cũng rơi vào hoàn cảnh tương tượng. Bầy sói không biết ở đâu truy tới, hơn chục con vây quanh đám người các nàng như hóa điên, bất chấp điên cuồng lao đến. Một con sói cắn vào hắc mã của Trúc Thanh Hi, hắc mã hí lên thất thanh, sau đó bật ngửa, Trúc Thanh Hi vì thế mà rơi khỏi yên ngựa. Tạ Lục Khôn ở bên cạnh bay đến ôm Trúc Thanh Hi vào lòng, cả hai lăn dài trên đất, cả người hắn bao trùm nàng, một mình hứng trọn cú va chạm cực mạnh với tảng đá.
"Cẩn thận." Trúc Dạ Ưng hô to.
Ba con sói đang phóng tới Tạ Lục Khôn và Trúc Thanh Hi. Tạ Lục Khôn tay phải giữ chặt nàng, tay trái giơ lên chắn trước mặt hai người, con sói dễ dàng ngoạm lấy cánh tay của hắn.
"Nhị gia."
Trúc Thanh Hi tức giận đạp phăng con sói, sau đó nàng lăn ra khỏi người Tạ Lục Khôn, rút kiếm đối đầu với những con còn lại. Tạ Lục Khôn gồng mình đứng dậy, rút kiếm đến bên hỗ trợ nàng.
"Vết thương của người?" Trúc Thanh Hi nhìn vào cánh tay nhuốm đầy máu của hắn mà bất an.
"Không sao." Tạ Lục Khôn một chút đau đớn cũng không biểu đạt ra.
"Có thích khách."
Trúc Dạ Ưng nhạy bén nhìn ra đám người núp trong lùm cây, hắn phóng phi tiêu vào người đám thích khách, một vài tên lập tức ngã gục. Một số khác vì bị phát hiện nên luống cuống nhắm vào Tạ Lục Khôn mà bắn tên đến.
Tạ Lục Khôn vòng tay qua eo Trúc Thanh Hi, cả hai bật người lên cao, hàng loạt mũi tên bắn đến không rơi vào người Tạ Lục Khôn mà còn giúp hắn diệt sạch bầy sói. Trúc Thanh Hi và Tạ Lục Khôn tách nhau ra, hắn dùng kiếm chém tên che chắn cho nàng. Trúc Thanh Hi lượm cung tên cạnh xác hắc mã, nàng ngắm chuẩn xác vào đối thủ. Mồ hôi ướt sũng lưng áo, từng giây thần kinh căng ra, chưa bao giờ Trúc Thanh Hi rơi vào thế hiểm như vậy. Trúc Thanh Hi kéo dây cung liên tục đến nỗi đầu ngón tay túa máu. Trúc Dạ Ưng một thân một mình liều mạng áp sát thích khách, đánh giáp lá cà với bọn chúng.
Đối phương dùng hết mũi tên trong tay, liền lôi đao lớn nhào ra bao vây đám người các nàng. Trúc Thanh Hi quăng cung tên xuống đất, giáp lưng với Tạ Lục Khôn dùng kiếm đánh tới. Đối thủ rất cường đại, đao trong tay đám người này đi một đường cũng đủ lấy mạng ba người. Tạ Lục Khôn xoay người, Trúc Thanh Hi bám vào người hắn làm trụ, hắn giữ chặt nàng xoay thành vòng tròn, Trúc Thanh Hi ở trên không tung cước vào đám thích khách. Xung quanh, bụi cát bốc lên mù mịt, những hạt cát len lỏi vào hốc mắt khiến Tạ Lục Khôn và Trúc Thanh Hi không thể nhìn rõ đối phương, tất cả quá trình đều hành động theo dựa vào thính giác và xúc giác. Đám thích khách bị đá văng ra tứ phía, lục phủ ngũ tạng tổn thương nghiêm trọng.
Trúc Thanh Hi cầm mũi tên của bọn thích khách đưa lên mũi, nàng ngửi ra mùi nhựa cây Trúc Đào. Trúc Thanh Hi ném cung tên xuống cạnh chân một tên thích khách khác.
"Tạ Mỗ đứng sau các ngươi đúng không?"
Trúc Dạ Ưng kề kiếm vào cổ tên đó.
"Nói. Ai sai bọn ngươi tới đây."
"Ha ha ha."
Tên thích khách cười lớn sau đó trực tiếp cầm lưỡi kiếm cứa vào cổ mình tự sát. Đám người còn lại lần lượt tự vẫn theo. Trúc Dạ Ưng đâm mạnh kiếm xuống đất đầy phẫn nộ.