(Từ chương này xưng hô được thay đổi cho phù hợp với ngữ cảnh)
"Cô nương, người chậm một chút, muội theo không kịp."
Tiểu Mai, nha hoàn theo Trúc Thanh Hi từ bé được nàng yêu quý xem như là muội muội, tiểu Mai chạy theo sau, cố gắng không để mất dấu nàng.
"Tiểu Mai, muội xem, cây trâm này quả không tồi." Trúc Thanh Hi đứng mê mẩn trước quầy trang sức.
Hôm nay phủ của nàng có yến tiệc, mừng Trúc Ang Cư diệt giặc lập công lớn. Mỗi lần như vậy đại nương tử Lâm Ý đều tìm cách đẩy Trúc Thanh Hi đi cho khuất mắt. Trúc Thanh Hi cũng không hứng thú những buổi tiệc như vậy, Lâm Ý chưa kịp gây khó dễ, Trúc Thanh Hi đã rời phủ trước.
Lâm Ý hết lần này đến lần khác ngăn cản Trúc Thanh Hi xuất hiện trước các tiểu a ca hay các công tử con nhà quyền quý. Bà ta sợ vẻ ngoài thanh tú của Trúc Thanh Hi sẽ cuỗm hết hào quang của con gái bà Trúc Dạ Ái. Trúc Thanh Hi biết rõ con người Lâm Ý rất tâm cơ, còn Trúc Dạ Ái thì luôn ganh ghét đố kị với nàng. Trúc Thanh Hi và Trúc Dạ Ái bằng tuổi nhau, nhưng vì Trúc Dạ Ái là con của đại nương tử còn nàng là con của nhị nương tử nên hiển nhiên Trúc Dạ Ái được yêu thương, nuông chiều hơn.
Thời điểm Trúc Dương Anh xuyên không, trọng sinh vào thân thể Trúc Thanh Hi cũng là thời điểm Trúc Thanh Hi bị Trúc Dạ Ái đẩy ngã xuống hồ nước. Chính tiểu Mai đã đi tìm người đến cứu nên Trúc Thanh Hi đặc biệt yêu quý tiểu nha đầu này.
Trúc Thanh Hi có vẻ ngoài rất giống nàng ở hiện tại, cũng có thể đây là kiếp trước mà ông trời an bài cho nàng sống lại lần nữa. Từ nhỏ ý thức được mình không có quyền thế nên Trúc Thanh Hi dành toàn bộ thời gian cho việc trau dồi kiến thức. Sáng sáng nàng luyện võ cùng sư huynh Trúc Dạ Ưng, quý tử đầu lòng của Lâm Ý và đệ đệ, con của tam nương. Buổi chiều nàng sẽ học y thuật với Từ thái y. Ngoại trừ những ngày lễ tết, y phục nàng thường mặc là của nam nhân, cho nên người trong thành không ai rõ mặt của cô nương Trúc Thanh Hi, quý nữ của Trúc Ang Cư đại tướng quân.
Thấm thoát Trúc Thanh Hi đã ở đây được tám năm rồi.
"Cô nương, người đừng chạy nữa. Muội đuổi theo không kịp." Tiểu Mai ôm bụng thở hổn hển.
"Gọi ta là gì?" Trúc Thanh Hi nghiêm mặt.
Tiểu Mai cúi đầu. "Công tử."
"Tiểu muội muội, lại đây để ta cài trâm cho muội" Trúc Thanh Hi trêu chọc.
Lúc này người dân bỗng dưng ùa về phía trước, xì xào to nhỏ.
"Ở đằng đó hình như có người bị truy đuổi."
"Chắc là có người đắc tội với lũ giang hồ nên bị đuổi đánh rồi."
Trúc Thanh Hi loáng thoáng nghe thấy. Dạo gần đây bọn thổ phỉ thường xuyên lộng hành, cô muốn đi xem thực hư. Trước khi chạy theo nghe ngóng Trúc Thanh Hi không quên quay đầu dặn dò.
"Tiểu Mai, ta đi quản chuyện bao đồng. Muội cứ về phủ trước, không cần lo cho ta."
Nói rồi, Trúc Thanh Hi phi nhanh đến nơi náo loạn. Thân hình nhỏ bé của một cô nương 16 tuổi thoăn thoắt, khi thì luồn lách trong hẻm nhỏ, khi lại bay thẳng lên mái nhà. Cuối cùng nàng cũng đuổi đến. Nơi này cách xa kinh thành, tương đối vắng vẻ, ở đây kêu cứu thì chẳng ai hay giúp. Trúc Thanh Hi ẩn mình trên cành cây lớn quan sát, ba vị công tử đang bị vây quay bởi tám tên bịt mặt. Khoan đã, đó không phải là Trúc Dạ Ưng, đại sư huynh của nàng sao. Trúc Thanh Hi nóng ruột, nếu tiếp tục quan sát chỉ e là không kịp ứng phó, Trúc Dạ Ưng sẽ gặp hiểm nguy mất. Con người Trúc Dạ Ưng không nhỏ nhen như mẹ con Lâm Ý, hắn thừa hưởng sự thư thái anh minh từ người cha Trúc Ang Cư. Hai người bái sư, xem nhau là huynh đệ đồng môn tốt. Không nghĩ ngợi được nhiều, Trúc Thanh Hi liều mạng xông lên. Trong tay nàng chỉ có mỗi *chủy thủ là vũ khí, trong khi đối phương lại dùng kiếm.
Trúc Thanh Hi lấy đà, tung người lên không vài vòng và đáp xuống cạnh Trúc Dạ Ưng. Nàng không nói không rằng, thẳng tay đánh tới bọn bịt mặt. Trúc Dạ Ưng nhìn chiêu thức ra tay liền đoán ra là muội muội Trúc Thanh Hi. Hai người quay lưng với nhau, liên tục phản đòn đánh tới. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng sức không hề nhỏ, cả hai ra tay rất tàn ác. Trúc Thanh Hi nhanh chóng đoạt được hai thanh kiếm từ tay đối phương, sau đó ném ngay cho Trúc Dạ Ưng một thanh. Đường kiếm của hai người đi mảnh nhưng chuẩn xác, Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi như đang song kiếm hợp bích, múa một khúc kiếm đạo. Hai vị công tử còn lại sức lực cũng không tệ. Rất nhanh cả bốn người đã hạ gục được tám tên thổ phỉ.
Trúc Thanh Hi liếc nhìn thanh kiếm bị vấy bẩn bởi máu, ghê tởm quăng đi. Nàng quay đầu định hỏi đầu đuôi câu chuyện với Trúc Dạ Ưng thì từ xa nghe thấy tiếng lào xào. Bọn thổ phỉ núp trên cao bắn tên xuống, Trúc Thanh Hi nhanh nhạy chạy đến vị công tử phía sau đẩy mạnh hắn ra xa, sau đó quay người né cung tên. Trúc Dạ Ưng và hai vị công tử phản ứng nhanh không kém, căng thẳng chống chọi trước rừng cung tên. Nàng tránh được mũi tên này nhưng tứ bề là giặc, tay lại không cầm vũ khí không tránh được cảnh bị thương. Một mũi tên sượt qua cánh tay Trúc Thanh Hi khiến nàng tức giận. Dám chơi đâm sau lưng, Trúc Thanh Hi nàng sẽ đuổi cùng gϊếŧ tận.
*chủy thủ: một loại kiếm ngắn, giống dao găm