Trúc Thanh Hi vì động tác của Tạ Lục Khôn mà tỉnh giấc, nàng ngẩng đầu lên dễ dàng nhìn thấy gương mặt của Tạ Lục Khôn. Dù thần sắc bợt bạc đi ít nhiều nhưng vẫn không che được nét tuấn tú trên gương mặt hắn.
"Người tỉnh rồi?"
Trúc Thanh Hi kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn, đã không còn sốt nữa. Nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Ta đi sai người nấu ít cháo, từ hôm qua đến giờ người vẫn chưa ăn gì."
Trúc Thanh Hi vừa định đứng dậy Tạ Lục Khôn đã siết chặt tay nàng. Trúc Thanh Hi nhìn xuống tay mình, ngay tức khắc trở nên bối rối, đêm qua vì lo cho hắn mà cả đêm cầm tay hắn không buông, giờ bị phát hiện rồi.
"Ta muốn uống thuốc."
Tạ Lục Khôn cất giọng trầm thấp, vì bị sốt mà giọng khàn đi đôi chút, âm vực trở nên quyến rũ bất thường, ánh mắt hắn dừng tại đôi môi của nàng, xấu xa trêu chọc. Trúc Thanh Hi nhớ lại cảnh bón thuốc, hai má bắt đầu nóng ran, vô thức cắn môi.
"Người...Ưʍ..."
Lời của Trúc Thanh Hi bị nụ hôn của Tạ Lục Khôn chặn lại. Tay phải của hắn đỡ lấy gáy nàng, người hơi rướn về trước, chuẩn xác ngậm lấy đôi môi của nàng. Trúc Thanh Hi toàn thân cứng đờ, nàng nhất thời không biết nên phản ứng ra sao. Tạ Lục Khôn mút nhẹ, từ tốn thăm dò, chỉ sợ quá đáng một chút sẽ khiến nàng tổn thương. Người ở trước mặt thâm tình như vậy, dịu dàng như vậy Trúc Thanh Hi không nỡ cự tuyệt hắn, nàng mềm lòng nhắm mắt thuận theo đôi môi của Tạ Lục Khôn hôn lên. Cảm thấy Trúc Thanh Hi không kháng cự, Tạ Lục Khôn bắt đầu quấn lấy lưỡi nàng trêu đùa. Cả hai hôn nhau thật lâu, nụ hôn như truyền cảm giác ấm áp vào trái tim hai người. Tạ Lục Khôn giữ lấy chút tỉnh táo còn sót lại buông nàng ra, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán Trúc Thanh Hi thật khẽ. Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm, Tạ Lục Khôn trượt xuống vành tai nàng, thở ra hơi ấm nóng.
"Ta chưa từng nghĩ qua ý trung nhân của mình là ai, dáng vẻ của nàng ta sẽ như thế nào. Không ngờ nữ nhân mà ta phải lòng lại chính là Trúc Thanh Hi nàng. "
Trái tim Trúc Thanh Hi run rẩy, hắn là đang tỏ tình sao? Sự chân tình của Tạ Lục Khôn hạ gục nàng triệt để. Gương mặt nàng ửng đỏ, ánh mắt diễm lệ né tránh Tạ Lục Khôn, đôi môi hồng hào vì nụ hôn vừa rồi mà sưng mọng. Trúc Thanh Hi hít vào thở ra một hơi thật sâu, khống chế cảm xúc.
"Ta hiểu rồi." Trúc Thanh Hi khôi phục dáng vẻ điềm đạm.
"Hiểu rồi? Ý nàng là gì?"
Tạ Lục Khôn có phần bất ngờ trước phản ứng của Trúc Thanh Hi.
"Tâm ý của người ta hiểu rồi."
"Vậy còn nàng?" Tạ Lục Khôn kiên nhẫn.
Trúc Thanh Hi cười nhẹ.
"Nhị gia, theo đuổi nữ tử là một chặng đường dài, ta ở cuối đường chờ người."
Trúc Thanh Hi giữ vai Tạ Lục Khôn, đỡ hắn nằm xuống từ từ.
"Người chờ một lát, ta mang điểm tâm sáng đến cho người."
Trúc Thanh Hi đi ra khỏi lều Tạ Lục Khôn vẫn còn mơ hồ, là nàng cho hắn cơ hội rồi đúng chứ? Hắn ngước mắt ra phía ngoài lều cười ngây ngốc, miễn là nàng không cự tuyệt, hắn sẽ tiếp tục tấn công.
Trưa hôm đó Hoàng Thượng ra lệnh tất cả hồi cung. Trở về Khôi Minh cung, Lăng thái y bắt đầu thay vết thương cho Tạ Lục Khôn. Lúc ở nơi săn bắn, chính người thái y này đã băng bó cho Tạ Lục Khôn, vết thương nhiễm trùng cũng do trị thương hời hợt. Trúc Thanh Hi đứng bên cạnh chăm chăm quan sát.
"Lăng thái y, ông cho ta mượn lọ thuốc ông đang cầm được không? Vết thương của ta cũng không ổn lắm."
Trúc Thanh Hi đưa tay ra chắn trước khi ông ta kịp bôi thuốc cho Tạ Lục Khôn.
"Hi Nhân thị vệ, để ta băng bó vết thương cho Nhị gia trước, sau đó sẽ xem vết thương cho người."
"Lăng thái y, ông cứ đưa thuốc cho đệ ấy." Tạ Lục Khôn uy nghiêm ra lệnh.
Lăng thái y không có cách nào khác liền đưa thuốc cho Trúc Thanh Hi, đáy mắt ông ta lóe lên tia lo sợ. Trúc Thanh Hi đương nhiên nhìn ra điều bất thường từ ông. Nàng trực tiếp đổ thuốc ra lòng bàn tay, là bột huyết giác và cát. Bột huyết giác có màu nâu đỏ, cát bẩn cũng sẫm màu, trộn chung với nhau khó mà phát hiện ra. Với vết thương hở của Tạ Lục Khôn, chỉ một lượng bụi bẩn xâm nhập sẽ nhanh chóng gây ra nhiễm trùng. Trúc Thanh Hi ném nhúm thuốc xuống đất, nàng rút kiếm kề sát cổ Lăng thái y, giọng nói lạnh lẽo bức người.
"Tại sao trong thuốc lại chứa cát bẩn?"
Tạ Lục Khôn nhíu chặt mày, Trúc Dạ Ưng đạp vào chân ông ta, Lăng thái y lập tức khụy gối quỳ xuống. Ông ta run rẩy.
"Ta không biết."
Mũi kiếm sắc lạnh tiếp xúc với da thịt, ở cổ Lăng thái y bắt đầu rỉ máu. Trúc Thanh Hi không có dấu hiệu nương tay. Cả người Tạ Lục Khôn tỏa ra sát khí, hắn nghiêm mặt.
"Nếu ông khai thật, ta sẽ tha cho ông một con đường sống."
"Thần thần... Nhị gia tha mạng, là Di thân vương. Di thân vương ép thần làm vậy."
Lại là Tạ Mỗ, Tạ Lục Khôn cuộn tay thành quyền.
"Hoàng huynh lấy cái gì ra uy hiếp ngươi?"
"Là trưởng nữ của thần. Trưởng nữ của thần là phu nhân của phủ Di thân vương. Nếu thần không làm theo lời Di thân vương, người sẽ viết *hưu thư."
Nữ nhân thời đại này mà nhận tờ hưu thư thì khác gì là hủy bỏ cả cuộc đời, sống trong ô nhục đến tận lúc chết. Tạ Mỗ quả là tên tiểu nhân không hơn không kém.
"Hi Nhân."
Tạ Lục Khôn ra hiệu, Trúc Thanh Hi thu kiếm, Lăng thái y có cảm giác như chết đi sống lại, luống cuống đưa tay lên bịt miệng vết thương ở cổ.
"Những lời ông nói tất cả đều là thật?"
"Toàn bộ đều là sự thật, thần không dám nửa lời dối trá."
Tạ Lục Khôn từ tốn nhấp chén trà.
"Được. Ta sẽ cho ông cơ hội chuộc lỗi."
*hưu thư: giấy thôi vợ