Trúc Dạ Ưng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhanh chóng chạy đến, hắn cúi thấp mặt, cố ý lớn tiếng.
"Đại ca, huynh mau chóng đưa Thánh Y nương nương đến nơi an toàn. Ta sẽ dập lửa."
"Được, được, ngươi nhanh lên. Tuyệt đối không để căn nhà này cháy."
Thánh Y run rẩy, chân đứng không vững phải bám vào tên gác cửa mới bước được. Hắn dìu nàng, chạy sang căn nhà bên cạnh, vừa đi vừa hô lớn.
"Mau dập lửa, nhà gỗ cháy rồi."
Trúc Dạ Ưng chạy vào trong nhà, ra hiệu cho Tạ Lục Khôn và Trúc Thanh Hi. Tạ Lục Khôn kéo tay Trúc Thanh Hi chạy ra, hắn không quên lượm chiết hỏa tử mà Trúc Thanh Hi đã ném vào tấm thảm. Ở cửa Trúc Dạ Ưng nhỏ giọng.
"Hai người đi trước, thần lập tức theo sau."
Tạ Lục Khôn và Trúc Thanh Hi gật đầu với hắn. "Bảo trọng."
Khi hai người chạy ra sau căn nhà, Trúc Dạ Ưng liều mình kéo tấm thảm đang cháy ra ngoài, miệng không ngừng la hét.
"Cháy lớn quá, bỏng chết ta rồi."
Đám người lúc này đã ùa vào tạt nước, Trúc Dạ Ưng ôm tay tỏ vẻ đau đớn.
"Bên trong nữa, bên trong vẫn còn đang cháy."
Đám người gạt Trúc Dạ Ưng sang một bên, lao vào căn nhà gỗ dập lửa. Vào lúc nhốn nháo nhất, Trúc Dạ Ưng ẩn mình trốn thoát.
Trong đêm tối đen như mực, làn mưa xối xả che khuất tầm nhìn, Trúc Thanh Hi không tài nào mở mắt, cả chặng đường giao phó cho Tạ Lục Khôn dẫn lối. Trúc Dạ Ưng nhanh chóng đuổi kịp, cả ba lên ngựa phi nhanh về hoàng cung.
Tại Khôi Minh cung, ba người đã thay y phục ấm áp, Trúc Thanh Hi nhẹ nhàng bôi thuốc trị bỏng cho Tạ Lục Khôn và Trúc Dạ Ưng. Thời tiết rét căm, thêm cả việc dầm mưa cả đoạn đường dài, cơ thể Trúc Thanh Hi không nhịn được mà run lên, bàn tay đang bôi thuốc cho Tạ Lục Khôn vì thế mà lệch đi một đường.
Tạ Lục Khôn bắt lấy Trúc Thanh Hi, đặt chén trà nóng vào tay nàng.
"Uống một chút cho ấm người, đừng để bị cảm lạnh."
Trúc Thanh Hi nhận chén trà, uống cạn. Cảm thấy cơ thể có chút không khỏe nàng cáo lui trở về phòng.
Tạ Lục Khôn khoác chiếc áo choàng dày cộp lên người Trúc Thanh Hi, ân cần buộc dây cho nàng. Hắn gạt tóc mái còn hơi ướt trên mặt nàng sang một bên, cất giọng trầm thấp bên tai.
"Nàng về nghỉ ngơi đi."
Trúc Thanh Hi gật đầu. "Hai người cũng đừng gắng sức quá."
Đêm đó Trúc Thanh Hi ngủ không sâu, những manh mối thu lượm được liên tục làm phiền giấc ngủ của nàng. Trời vừa hửng sáng Trúc Thanh Hi lười biếng rời giường. Bên ngoài mưa vẫn chưa ngớt, nàng ngồi trước cửa hít lấy một ngụm khí lạnh, cơ thể trở nên tỉnh táo, Trúc Thanh Hi bắt đầu nghĩ về nữ nhân trong rừng.
Thánh Y vừa là người cung cấp độc dược cho Tạ Mỗ, vừa là nữ nhân của hắn, một người quan trọng như vậy hiển nhiên sẽ được đám người ở đó tôn lên "nương nương". Việc nàng ta tách riêng độc dược, và thảo dược trị bệnh ở hai nơi khác nhau cho thấy Thánh Y rất kỹ càng trong việc dụng thuốc. Đám người của Tạ Mỗ mà bị thương thì sẽ được chính nàng ta chữa trị? Vì vậy nên mấy kẻ đó mới gọi nàng là Thánh Y?
Trúc Thanh Hi dõi ánh mắt vào xa xăm, hoàn toàn chìm đắm trong suy luận nên không phát hiện ở xa Tạ Lục Khôn đang đi tới. Hắn sang tìm nàng dùng bữa, ở đầu hành lang Tạ Lục Khôn dễ dàng bắt gặp dáng vẻ nhỏ nhắn đang ngồi dưới đất an tĩnh ngắm cảnh vật bên ngoài. Tiểu cô nương này lại suy tính điều gì mà trầm tư như thế?
"Nền đất rất lạnh, mau đứng dậy."
Tạ Lục Khôn xòe tay ra trước mặt Trúc Thanh Hi, nàng tự nhiên nắm lấy đem cả người đứng lên. Tạ Lục Khôn kéo nàng vào trong phòng, đóng cửa chặn cơn gió lạnh mùa đông. Hắn cúi đầu thổi hơi ấm nóng vào lòng bàn tay nàng. Hai bên má của Trúc Thanh Hi bị cái rét làm cho ửng đỏ, Tạ Lục Khôn áp tay mình lên má nàng, xua bớt đi lạnh giá.
"Sao không ở trong phòng? Bên ngoài trời lạnh như vậy." Tạ Lục Khôn lo lắng hỏi.
Trúc Thanh Hi không vội trả lời, nàng đè tay mình lên bàn tay của Tạ Lục Khôn, mỉm cười với hắn.
"Ấm thật!"
Tạ Lục Khôn để ý dưới đôi mắt trong veo của nàng lộ ra vài phần mệt mỏi. Hắn dùng chân gạt sát ghế Trúc Thanh Hi lại gần mình, choàng tay ôm trọn nàng vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc.
"Ngủ không ngon sao?"
Trúc Thanh Hi ở trong lòng Tạ Lục Khôn ngoan ngoãn gật đầu. Mùi Tùng Chanh nhẹ dịu trên cơ thể Tạ Lục Khôn luôn khiến nàng thấy thoải mái. Trúc Thanh Hi có một cái tật là cứ hễ có người đụng vào tóc của nàng, nàng sẽ trở nên buồn ngủ, Trúc Thanh Hi không nhịn được mà ngáp thành tiếng.
Tạ Lục Khôn nhìn xuống khuôn mặt ngái ngủ của nàng mà bật cười.
"Buồn ngủ ư?"
Trúc Thanh Hi ngồi thẳng dậy, lắc mạnh đầu vỗ vỗ vào má đánh thức bản thân. "Ây" Nàng giật mình vì Tạ Lục Khôn không nói không rằng bế bổng nàng lên, hắn ôm nàng đi về phía giường. Tạ Lục Khôn nhẹ nhàng đặt Trúc Thanh Hi xuống, kéo chăn sát lên người nàng, bản thân ngồi bên cạnh nuông chiều nhìn nữ nhân bên dưới.
"Ngủ một chút, buổi trưa sẽ gọi nàng dậy ăn cơm."
Trúc Thanh Hi nằm nghiêng lại, thò một tay ra ngoài ngang nhiên nắm lấy tay Tạ Lục Khôn, đôi mắt nhắm nghiền, miệng nhỏ xinh xắn không quên dặn dò.
"Ta chỉ ngủ một chút thôi, người nhớ đánh thức ta dậy trước bữa trưa."
"Được rồi, ngủ đi."
Tạ Lục Khôn khom người hôn lên trán Trúc Thanh Hi, ánh mắt thâm tình ngắm nhìn nữ nhân say giấc.