Trong phòng Tạ Lục Khôn, sau khi *dùng ngự thiện, Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi chăm chú lắng nghe kế hoạch của Tạ Lục Khôn. Hắn rút ra một tờ giấy, bên trên ghi lại những cái tên mà tối qua chép vội vào khăn tay đưa cho Trúc Dạ Ưng.
"Huynh giúp ta điều tra những người này, và cả những kẻ dính đến vụ Mộng Diễm lâu vừa rồi, ít nhiều sẽ nắm được thông tin có liên quan đến Tạ Mỗ."
Trúc Dạ Ưng nhận lấy mảnh giấy.
Tạ Lục Khôn nghiêm túc nhấn mạnh.
"Tạ Mỗ có rất nhiều sách cổ ghi lại các cuộc tạo phản trong quá khứ, bản thân lại sở hữu đám người có võ công, ta nghi ngờ hắn đang có âm mưu mưu hại Hoàng a mã, độc chiếm ngôi Vua. Những tên quan lại được viết ở đây, có thể là người hắn đã mua chuộc, khi điều tra huynh phải cẩn trọng, đừng để lộ sơ hở."
Trúc Dạ Ưng cất kỹ mảnh giấy vào người. "Thần đã rõ."
"Hi Nhân, đệ nghĩ sao về Thánh Y?" Tạ Lục Khôn quay sang Trúc Thanh Hi.
Nàng hít lấy một hơi rồi đặt chén trà xuống, hôm nay nhà bếp pha trà gừng, mùi tỏa ra thực dễ chịu. Trúc Thanh Hi đi lại bàn sách, viết bốn dòng thơ.
"Mộng về ái tình
An yên quấn quít
Nguyệt chứng nguyện thề
Nhất nhất không rời."
"Sau khi đọc dòng thơ dưới bức tranh trong mật thất, ta có suy nghĩ rằng Tạ Mỗ rất yêu nữ nhân này, không những thế mà yêu từ rất lâu. Bức tranh trong mật thất vẽ lại Tạ Mỗ thời nhỏ, độ khoảng 13 14 tuổi. Đến bây giờ hắn vẫn trân trọng và giữ nàng ta bên cạnh. Thánh Y có thể xuất thân từ một gia đình là lang y, bởi vì nàng ta thông thạo trong việc sử dụng thảo dược. À, nàng ta còn tinh thông điều chế độc dược nữa, ngoài độc của cây Trúc Đào nàng ta còn sở hữu nhiều loại độc khác nhau. Mặt khác có khả năng Thánh Y là một người cao quý, chẳng hạn như là cô nương của gia tộc nào đó. Như vậy cơ hội gặp gỡ Tạ Mỗ sẽ cao hơn."
Tạ Lục Khôn gật gù lắng nghe, Trúc Thanh Hi nói rất có lý.
"Giả sử Thánh Y là cô nương của gia tộc cao quý thì chúng ta có thể khoanh vùng Trúc gia, Đặng gia, Thích gia, Mộng gia, đây đều là những gia tộc hùng mạnh, có chức vị cao trong triều đình. Hoàng Hậu luôn muốn kết giao với những gia tộc này để củng cố thế lực. Loại trừ Trúc gia nhà hai người và Mộng gia bị *tru di cửu tộc ra thì còn Đặng gia và Thích gia.
"Khoan đã Nhị gia, người nói Mộng gia bị tru di cửu tộc?"
Trúc Thanh Hi bất ngờ, nàng chưa từng biết đến chuyện này, hoặc từng nghe qua nhưng không quá bận tâm.
Tạ Lục Khôn gật đầu, kể lại đầu đuôi câu chuyện.
"Những năm Thái Thượng Hoàng còn trị vì, *thái úy Mộng An Tích là cận thần đứng đầu, ông ta lập được không ít công danh. Khi Thái Thượng Hoàng qua đời, Hoàng a mã lên ngôi vua, Mộng An Tích lập tức trở mặt, ngày đêm công kích, tìm cách hạ bệ Hoàng Thượng. Mộng An Tích tâm địa xấu xa luôn nung nấu ý định thao túng, biến Hoàng Thượng thành con rối để mặc sức làm chủ thiên hạ. Bảy năm trước, Hoàng Thượng đi vi hành ở miền Nam, trong lần đi đó bị thích khách ám hại, sau thời gia dài điều tra, đã tra ra được Mộng An Tích là kẻ chủ mưu sự việc."
Trúc Thanh Hi trở nên bàng hoàng, bản thân hoàn toàn bị hút vào câu chuyện Tạ Lục Khôn kể. "Mộng An Tích, Mộng An..." Nàng nhẩm đi nhẩm lại cái tên vài lần, quả thực rất quen miệng. Trúc Thanh Hi nhìn qua bốn dòng thơ đầu óc ngay lập tức được khai sáng, nàng đứng bật dậy, gương mặt toát lên vẻ thông minh lanh lợi.
"Nhị gia, sư huynh, hai người nhìn bài thơ này đi."
Tạ Lục Khôn và Trúc Dạ Ưng đọc kĩ bài thơ vẫn chưa ngộ ra điều gì. Trúc Thanh Hi cầm bút gạch dưới chân những chữ đầu của bài thơ. Bốn chữ "Mộng An Nguyệt Nhất" hiện lên rõ rệt. Trúc Thanh Hi khoanh tay đắc ý.
"Mộng An Nguyệt Nhất có thể là tên thật của Thánh Y."
Trúc Dạ Ưng lúc này chợt nhớ đến một chuyện.
"Đêm qua lúc đám cháy lan rộng, đám người trong rừng luôn miệng gào thét phải bảo vệ Thánh Y nương nương, Thánh Y nương nương kị nhất là lửa."
Tạ Lục Khôn chống cằm suy ngẫm, ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào cái tên "Mộng An Nguyệt Nhất". Trong đầu hắn bắt đầu mường tượng lại cảnh đột nhập vào căn nhà gỗ.
Trong phòng của Thánh Y chỉ có hai chân nến duy nhất, một cái ở bàn trà nơi phòng khách, một cái ở bàn đọc sách trong phòng ngủ, đáng lý nến thường sẽ đặt cạnh giường để tiện cho việc thổi tắt. Ngoài ra nến thắp dưới mật thất đều được đặt trên kệ cách xa bàn điều chế độc dược. Nhìn chung nến chỉ ở những vị trí an toàn, khó mà vô tình đụng trúng. Xem ra Thánh Y luôn tránh xa lửa hết sức có thể. Bảy năm trước Mộng phủ bị triều đình thiêu trụi, nếu Thánh Y quả thực là hậu duệ còn sót lại của Mộng gia, chứng kiến gia tộc mình chìm trong biển lửa thì việc nàng ám ảnh với lửa là hoàn toàn có lý.
Tạ Lục Khôn hạ tay xuống, hai hàng lông mày nhíu lại.
"Chúng ta lấy suy đoán của Hi Nhân làm tiền đề, truy tìm xem còn sót hậu duệ Mộng gia hay không, người tên Mộng An Nguyệt Nhất có thực tồn tại. Nhất định lần này không được để đám người Tạ Mỗ thoát tội."
Tạ Lục Khôn, Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi gật đầu nhìn nhau, ánh mắt mạnh mẽ của ba người cùng thể hiện sự quyết tâm tuyệt đối.
*dùng ngự thiện: dùng bữa, ăn cơm
*tru di cửu tộc: 9 họ của người phạm tội sẽ bị xử tử (gϊếŧ sạch)
*thái úy: chức quan trong triều đình