Trúc Thanh Hi đưa tay che miệng ngáp một hơi dài. Ngoài trời lạnh lẽo, ba người thị vệ các nàng đã đợi ở đây được hai ngày rồi. Ngày mai còn việc quan trọng cần phải xử lý, cứ ở mãi một nơi thế này, Trúc Thanh Hi sốt ruột khôn nguôi.
"Hoàng Thượng giá đáo."
Là tiếng của Khâm Phúc công công, kiệu của Hoàng Thượng tiến lại gần.
"Hạ kiệu." Khâm Phúc công công ra lệnh.
"Tham kiến Hoàng Thượng."
Trúc Thanh Hi, Trúc Dạ Ưng, Duệ Phong quỳ gối cung kính.
"Đứng dậy đi."
Nói rồi Hoàng Thượng tiến vào Thanh Bình lâu, chắc là kì thi đã kết thúc.
Trúc Thanh Hi đợi thêm một lát, Hoàng Thượng cùng Tạ Mỗ và Tạ Lục Khôn bước ra.
"Khôn nhi, sắc mặt của con không tốt, có phải đã mắc bệnh không?"
"Để phụ hoàng đã lo lắng, nhi thần không sao. Vì quá tập trung vào bài thi nên tinh thần có đôi chút mệt mỏi."
"Vậy sao? Cánh tay băng bó thế kia chẳng lẽ vết thương ở lần săn bắn vẫn chưa khỏi?"
"Vết thương này là trong lúc luyện kiếm bất cẩn trúng một đao."
Hoàng Thượng nheo mắt ngờ vực. Một đứa trẻ luyện kiếm từ năm năm tuổi có thể tự làm mình bị thương? Lời nói dối như vậy Tạ Lục Khôn cũng có thể bịa ra, hẳn là có uẩn khuất.
Hoàng Thượng thôi tra cứu Tạ Lục Khôn, người nói thêm đôi câu trước khi rời đi.
"Trời không còn sớm, mau chóng quay về nghỉ ngơi, Trẫm mong chờ vào biểu hiện ngày mai ở hai con."
"Cung tiễn Hoàng Thượng." Tất cả đồng loạt hành lễ.
Trở về Khôi Minh cung đã thấy Trúc Ang Cư chờ sẵn.
"Tham kiến Nhị gia."
"Trúc đại nhân không cần đa lễ."
Tạ Lục Khôn mời Trúc Ang Cư ngồi vào bàn trà bàn thảo luận chính sự.
Vài ngày trước, Trúc Dạ Ưng thay mặt Tạ Lục Khôn về Trúc phủ bẩm báo chuyện Tạ Mỗ cho Trúc Ang Cư, kêu gọi sự hợp tác của ông. Trúc Ang Cư một lòng trung thành với Hoàng Thượng đương nhiên không chấp nhận trong triều đình xuất hiện nội gián, càng không chấp nhận kẻ có ý định tạo phản tồn tại chốn hoàng cung. Trúc Ang Cư bày tỏ lập trường đứng về phía Tạ Lục Khôn, tham gia vào kế hoạch trừ khử Tạ Mỗ.
"Nhị gia, ta xin phép đưa tiểu Mai về phòng."
Trúc Thanh Hi ngắt lời Trúc Ang Cư.
"Được, đệ lui trước đi." Tạ Lục Khôn gật đầu.
Trúc Thanh Hi kéo tiểu Mai đang hóa đá phía sau lưng Trúc Ang Cư về phòng mình.
Lúc này tiểu Mai vẫn chưa hết bàng hoàng, nàng lắp bắp.
"Hi Nhân thị vệ, à không, cô, cô nương,..."
Trúc Thanh Hi tháo mặt nạ xuống.
"Đây đâu phải lần đầu ta đóng giả nam nhân, muội nhìn không quen sao?"
Tiểu Mai òa khóc, ôm chầm lấy Trúc Thanh Hi.
"Cô nương, đúng là cô nương rồi. Cô nương biết không, khi nghe mọi chuyện từ đại công tử, muội đã rất lo cho an nguy của cô nương."
Tiểu Mai buông Trúc Thanh Hi ra, nàng nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Cô nương khuê các của nàng sao lại thành thị vệ uy mãnh thế này. Suốt những tháng qua, cô nương gặp nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, nàng thật không dám tin.
Trúc Thanh Hi lau nước mắt cho tiểu Mai.
"Nha đầu này, bình tĩnh lại."
Chờ tiểu Mai ngưng khóc, Trúc Thanh Hi lôi trong tủ ra một bộ y phục.
"Đêm nay muội ở lại đây, sáng mai thức dậy muội chính là Hi Nhân thị vệ của Nhị gia Tạ Lục Khôn."
"Cô nương, muội sợ."
"Đừng sợ, tất cả việc muội cần làm là đi theo đại sư huynh, huynh ấy sẽ bảo vệ muội." Trúc Thanh Hi từ tốn động viên.
Ngày mai nàng sẽ cùng Trúc Ang Cư đi bắt đám người trong rừng. E ngại Tạ Mỗ nghi ngờ việc Hi Nhân thị vệ biến mất nên không còn cách nào khác phải kéo tiểu Mai vào cung, cải trang thành nàng che mắt Tạ Mỗ.
Phía bên này Trúc Ang Cư đang bàn bạc cùng Tạ Lục Khôn thì Khâm Phúc công công cùng người của *Thái Y viện đến. Trúc Dạ Ưng ra hiệu cho Trúc Ang Cư trốn đi, tự mình đi ra cửa đối phó.
"Công công đến đây có việc gì?"
"Ta phụng mệnh Hoàng Thượng mang thái y sang chẩn bệnh cho Nhị gia. Ngươi mau tránh qua."
Trúc Thanh Hi nghe náo động nơi chính viện liền dặn dò tiểu Mai ở yên sau đó nàng đeo mặt nạ đi ra.
"Khâm Phúc công công." Trúc Thanh Hi cẩn trọng chào hỏi.
"Hồ thái y, ông còn đợi gì mà chưa vào chẩn bệnh cho Nhị gia."
Khâm Phúc ra lệnh, vị thái y nghe vậy hấp tấp chạy lên trước. Trúc Thanh Hi nhanh hơn một bước, nàng dang tay chắn trước mặt Hồ thái y.
"Nhị gia sau hai ngày sát hạch quá căng thẳng nên đã đi nghỉ, thái y không nên làm phiền."
"To gan, ngươi như vậy là kháng lệnh Hoàng Thượng." Khâm Phúc lớn tiếng.
Trúc Thanh Hi lãnh đạm đến gần Khâm Phúc, nói vừa đủ hai người nghe.
"Khâm Phúc công công, ta biết mục đích thật sự ông đến đây làm gì. Ta đi cùng ông đến gặp Hoàng Thượng giải thích."
"Thông minh." Khâm Phúc nhướng mày, ông ta hắng giọng một tiếng.
"Hi Nhân thị vệ không biết lớn nhỏ, kháng lệnh thánh thượng, mau theo ta đi chịu tội."
Nói rồi ông ta quay sang Hồ thái y. "Nhị gia đã đi nghỉ, ngươi cũng lui đi."
Sau khi Trúc Thanh Hi cùng Khâm Phúc và Hồ thái y ra khỏi Khôi Minh cung, Trúc Dạ Ưng nhanh chóng báo cho Tạ Lục Khôn.
Tạ Lục Khôn không mấy ngạc nhiên trước thế sự vừa rồi.
"Phụ hoàng đã nhìn ra điều bất thường. Cử người sang chẩn bệnh là giả, nghe ngóng thông tin mới là mục đích chính. Hi Nhân khôn ngoan cẩn thận, ta tin đệ ấy sẽ giải quyết ổn thỏa."
Đối lập với thái độ bình tĩnh, đôi mắt Tạ Lục Khôn ngập tràn sự lo lắng.
Trúc Thanh Hi biết không thể qua mắt Hoàng Thượng nên nàng chọn cách thành thật khai báo, tuy nhiên ở thời điểm hiện tại đích thân Tạ Lục Khôn diện kiến Hoàng Thượng sẽ có nhiều tai mắt dõi theo, vì vậy nàng thay hắn một mình đi thanh minh.
*Thái Y viện: quan phòng chuyên trách chăm sóc sức khỏe cho Vua và hoàng cung