Trùng Sinh Lần Nữa Vẫn Yêu Chàng

Chương 47: SUÝT BẠI LỘ



"Vi thần tham kiến Hoàng Thượng." Trúc Thanh Hi quỳ gối cung kính.

"Khâm Phúc, ngươi lui ra đi." Hoàng Thượng ra lệnh.

Khâm Phúc lui ra ngoài, Hoàng Thượng mắt không rời khỏi Kinh thư, giọng nói uy nghiêm chất vấn.

"Hi Nhân, ngươi đến đây là để nói sự thật cho Trẫm nghe, hay là bao che cho Lục Khôn?"

"Hoàng Thượng là đấng anh minh, việc người để Khâm Phúc công công đến đánh tiếng chính là tạo đường lui cho Nhị gia, ngay từ đầu người đã chọn tin tưởng Nhị gia."

"Vòng vo."

"Nhị gia sẽ không phụ lòng Hoàng Thượng."

Hoàng Thượng đặt sách xuống bàn.

"Vẫn là ngươi đang nói tốt cho Lục Khôn."

"Thần chỉ đang nói sự thật."

"Sự thật. Được, vậy vết thương trên tay Lục Khôn có đúng là do luyện kiếm mà thành?"

"Không phải."

"Là do sói cắn chưa lành?"

"Vết thương do sói cắn đã được trị thương cẩn thận, sức khỏe của Nhị gia rất tốt."

"Sức khỏe tốt sao lại bày ra bộ dạng ốm yếu?"

"Hoàng Thượng còn nhớ phi vụ Mộng Diễm lâu, chúng thần đã bỏ sót kẻ đứng sau đám sát thủ?"

"Ta nhớ."

"Nhị gia đang làm hết sức để bắt được kẻ đó, bao gồm cả việc giả bệnh này."

Trúc Thanh Hi điềm nhiên không, Hoàng Thượng hỏi một câu nàng đáp một câu, từ đầu đến cuối không lộ ra một chút run sợ.

Hoàng Thượng hạ mắt lên người đang quỳ bên dưới, so với Trúc Ang Cư, Trúc Thanh Hi còn có phần anh dũng hơn. Nha đầu này nói vậy là có ý gì? Người không tài nào hiểu nổi dụng ý của nàng.

"Xin Hoàng Thượng kiên nhẫn thêm một chút, ngày mai vào thời điểm đông đủ nhất chính Nhị gia sẽ trực tiếp giải thích mọi chuyện rõ ràng với người."

"Hi Nhân ngươi đứng dậy nhìn Trẫm."

Trúc Thanh Hi giữ thái độ bình tĩnh mặt đối mặt với Hoàng Thượng.

Thái độ liêm chính của nàng làm Hoàng Thượng vơi bớt nghi ngờ.

"Hi Nhân, nếu ngày mai Lục Khôn không mang đến lời giải thích chính đáng thì ngươi cũng đừng hi vọng mình sẽ sống yên ổn." Hoàng Thượng răn đe.

"Vi thần lấy tính mạng mình ra bảo đảm chúng thần luôn một lòng trung thành với Hoàng Thượng."

"Hừ. Ngươi lui đi."

Trúc Thanh Hi bước ra khỏi Dưỡng Tâm Điện liền hít vào thở ra một hơi thật sâu. Ban nãy nàng mà lỡ lời thì cái mạng quý giá này không biết sẽ đi về đâu.

Tạ Lục Khôn ở Khôi Minh cung đứng ngồi không yên, chỉ sợ Trúc Thanh Hi gặp phải bất trắc.

"Ta về rồi." Trúc Thanh Hi đi vào cửa.

Tạ Lục Khôn bật dậy. "Phụ hoàng không gây khó dễ đệ chứ?"

Trúc Thanh Hi lắc đầu. "Không có. Hoàng Thượng tuy không truy cứu chuyện người giả bệnh nữa nhưng ngày mai nhất định phải lật tẩy được âm mưu của Tạ Mỗ nếu không Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay."

"Đệ không sao là tốt rồi."

Trúc Ang Cư lại gần Tạ Lục Khôn.

"Nhị gia, ta và Hi Nhân nên đi rồi."

Tạ Lục Khôn gật đầu.

Trúc Thanh Hi nhìn sang tiểu Mai và Trúc Dạ Ưng.

"Đại sư huynh, huynh nhớ để mắt đến tiểu Mai giúp ta, không được để muội ấy bị thương."

"Ta biết rồi, đệ hành động cẩn trọng." Trúc Dạ Ưng vỗ vai nàng.

Trúc Thanh Hi ghé sát tai hắn.

"Việc họa mặt cho Nhị gia trông cậy vào huynh."

"Chậc." Trúc Dạ Ưng nuốt nước bọt cảm thấy đây là nhiệm vụ khó khăn nhất trong đời hắn.

"Cô nương bảo trọng." Tiểu Mai lý nhí.

Trúc Thanh Hi nháy mắt với tiểu Mai rồi mang theo tiểu Đậu Mè rời đi.

Tạ Lục Khôn tiễn Trúc Ang Cư và Trúc Thanh Hi một đoạn.

"Trúc đại nhân, ta có vài lời muốn nói với Hi Nhân."

"Được. Ta đợi ở bên ngoài." Trúc Ang Cư tung người, đạp lên vách tường bay ra ngoài.

Tạ Lục Khôn cầm tay Trúc Thanh Hi, ngón tay không an phận vuốt nhẹ lên mu bàn tay nàng.

"Có Trúc đại nhân bên cạnh ta cũng thấy yên tâm, nhưng nàng vẫn phải cẩn thận, bảo vệ bản thân cho tốt."

"Ta biết rồi, người cũng vậy. Không biết Tạ Mỗ có bày trò hèn hạ gì trên võ đài hay không nên người phải hết sức chú ý. Đánh hắn một trận...Ưʍ..."

Tạ Lục Khôn bất ngờ cúi người hôn lên cánh môi hồng của Trúc Thanh Hi, ngắt lời nàng. Tiểu Đậu Mè đang ngoan ngoãn đậu trên vai Trúc Thanh Hi bị dọa sợ liền vỗ cánh bay mất. Tạ Lục Khôn chỉ hôn lướt, rất nhanh đã buông ra, một tay sủng nịnh xoa đầu nàng.

"Bảo trọng."

Trúc Thanh Hi vô thức mím môi, trong lòng nhốn nháo. Nàng nắm lấy vạt áo nhè nhẹ mùi Tùng Chanh của Tạ Lục Khôn kéo xuống, đồng thời kiễng chân lên hôn hắn. Tạ Lục Khôn phản ứng rất nhanh, đem bị động chuyển sang chủ động, đáp trả mãnh liệt nụ hôn của nàng. Hắn ôm Trúc Thanh Hi vào lòng, môi lưỡi mềm mại tùy tiện trêu đùa trong khoang miệng. Tạ Lục Khôn mút mạnh một cái kết thúc nụ hôn của mình.

"Thật không nỡ để nàng đi."

Trúc Thanh Hi phì cười, nàng hôn lên má Tạ Lục Khôn. "Bảo trọng."

Dứt lời Trúc Thanh Hi quay lưng, phi người qua bức tường cùng Trúc Ang Cư rời cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.