Trùng Sinh Lần Nữa Vẫn Yêu Chàng

Chương 50: LẬT TẨY



Giữa trường đấu võ, Trúc Ang Cư cùng Trúc Thanh Hi mang theo quan binh áp giải cả trăm tên phản tặc tiến vào. Tất cả mọi người sững sờ không rõ đầu đuôi. Chỉ có Tạ Mỗ và Duệ Phong cả kinh, âm mưu của bọn hắn đã bị vạch trần.

Đoàn người Trúc Ang Cư cung kính.

"Tham kiến Hoàng Thượng."

"Tham kiến Hoàng Hậu nương nương."

"Tham kiến các vị Vương gia, các vị nương nương."

"Miễn lễ. Trúc Ang Cư, ngươi giải thích chuyện này cho Trẫm."

Trúc Ang Cư đưa tay về phía Tạ Lục Khôn.

"Việc này Nhị gia làm chủ, hãy để Nhị gia làm rõ cho người."

Tạ Mỗ kinh hoàng, Tạ Lục Khôn lại là Tạ Lục Khôn. Thân thể Tạ Mỗ yếu ớt dựa vào Duệ Phong, cố gắng giữ lại một chút tỉnh táo. Nguyệt Nhất của hắn đâu, nàng không sao chứ? Tạ Mỗ đảo mắt tìm Mộng An Nguyệt Nhất trong đám phản tặc. Mộng An Nguyệt Nhất đang quỳ bên cạnh một tên lính đeo mặt nạ, dáng vẻ này không phải là tên Hi Nhân thị vệ? Vậy còn kẻ đang đứng cạnh Trúc Dạ Ưng là ai? Tạ Mỗ nghiến răng, căm phẫn, đám người chết tiệt, thì ra bọn chúng đã lên kế hoạch từ lâu, đến một chút sơ hở cũng không có.

Tạ Lục Khôn tiến lên phía trước phất tay ra hiệu. Trúc Ang Cư cùng Trúc Thanh Hi đem tất cả bằng chứng ở dưới mật thất nộp lên.

"Hoàng a mã, đây là toàn bộ thông tin các quan thần cấu kết với Di thân vương cũng như tham mưu cho kế hoạch tạo phản tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế."

"Ngươi nói láo." Hoàng Hậu tức giận ngắt lời.

Hoàng Hậu luôn muốn Tạ Mỗ trở thành Hoàng thái tử, kế thừa ngôi vị, nhưng chưa từng nghĩ tự hắn lại làm ra việc động trời như vậy.

Hoàng Thượng trừng mắt với Hoàng Hậu, bà ta lập tức im bặt.

"Khôn nhi tiếp tục."

"Di thân vương đã âm thầm xây dựng một đội quân riêng chính là đám người ở đây, bọn chúng cũng chính là đám sát thủ ám hại nhi thần hết lần này đến lần khác, cũng chính là đám sát thủ trông coi Mộng Diễm lâu. Bố chánh sứ Trịnh Quốc Dũng và trưởng quan đô sát viện Kim Thiên Dự đã thú nhận tất cả."

Hoàng Thượng cuộn chặt bàn tay, máu nóng chạy dọc khắp người.

"Trúc Ang Cư, ta ra lệnh cho khanh áp giải tất cả những kẻ có liên quan đến đây."

Trúc Ang Cư nhanh chóng nhận lệnh.

"Hoàng a mã, vẫn còn một nhân vật nữa cần điều tra danh tính."

"Ai?"

Tạ Lục Khôn hướng mắt về Mộng An Nguyệt Nhất.

"Là nữ nhân duy nhất trong đội quân của Di thân vương, người chịu trách nhiệm nghiên cứu chế tạo độc dược."

"Ngươi là ai?"

Mộng An Nguyệt Nhất nhìn Hoàng Thượng bằng ánh mắt đầy hận thù, người trước mặt đã gϊếŧ chết mẫu thân của nàng, vậy mà nàng không thể làm gì ông ta. Mộng An Nguyệt Nhất đau khổ nhìn sang Tạ Mỗ, một lời cũng không mở miệng.

"Người đâu, mau tháo khăn bịt mặt nàng ta ra." Hoàng Thượng hạ chỉ.

"Không được." Tạ Mỗ dùng sức gào lên, cơ thể không nhịn được phun ra ngụm máu lớn.

Gương mặt xinh đẹp của Mộng An Nguyệt Nhất vì lửa mà dung nhan bị hủy, nàng luôn tự ti về điều này. Tạ Mỗ làm sao nỡ để bàn dân thiên hạ chê cười nàng.

"Tạ Mỗ, nãy giờ đến một câu ngươi cũng không thanh minh, phải chăng đã thừa nhận những điều Lục Khôn nói là sự thật?"

Tạ Mỗ im lặng, hắn nhếch miệng, tình trạng của hắn đã bị dồn vào đường cùng rồi, hắn có thể nói gì nữa?

"Im lặng chứng tỏ là thừa nhận. Các ngươi còn chờ gì mà không lột khăn mặt phạm nhân ra." Hoàng Thượng lớn tiếng.

"Ta là Mộng An Nguyệt Nhất." Mộng An Nguyệt Nhất cất giọng.

"Không phải các người đã điều tra ra rồi sao. Đúng vậy, ta là con gái phản thần Mộng An Tích, Mộng An Nguyệt Nhất."

"Ngươi là hậu duệ của Mộng gia?" Hoàng Thượng kinh ngạc.

"Hậu duệ Mộng gia...Ha ha ha..." Mộng An Nguyệt Nhất ngửa cổ cười lớn, mắt đỏ hoe oán trách.

"Ta chính là ghét nhất hai chữ Mộng An trong tên của mình. Mộng An Tích không thừa nhận ta là nữ nhi của ông ta, ta và Mộng gia cơ hồ không có quan hệ. Hoàng Thượng, ông có biết ông và Mộng An Tích giống nhau ở đâu không? Chính là tàn độc, coi tính mạng người khác là cỏ rác."

"Lộng ngôn." Hoàng Thượng đập bàn tức giận.

"Ta nói sai sao? Khi ông ra bản án tru di cửu tộc, ông có nghĩ đến những người vô tội bị cuốn theo? Cái đêm ông đốt Mộng phủ có bao nhiêu người vô can vẫn phải đền mạng? Chính vì ông, vì tên cẩu Hoàng đế như ông mà ta mất đi mẫu thân của mình, mất đi người thân duy nhất. Á......"

Mộng An Nguyệt Nhất ngã vật ra, thống khổ gào khóc.

"Bịt miệng ả ta lại. Lôi vào đại lao cho Trẫm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.