Trùng Sinh Mạnh Nhất Cung Phi

Chương 10: Hung thủ



Hoàng đế cơ hồ là đột nhiên biến sắc, khóe môi hắn quyến rũ ra một tia cười lạnh, "Trẫm không nghĩ tới lão bà này chuyện gì đều phải cho trẫm một cước!"

"Hoàng thượng, đều là nô tì coi chừng Ninh phi không chu toàn, hoàng thượng nếu như muốn trách tội thì trách tội thần thiếp đi." Hoàng hậu hoang mang quỳ xuống đất, không đành lòng nhìn tay hoàng đế sưng đỏ.

"Bỏ đi, ngươi không sai, trẫm sao trách ngươi." Hoàng đế mặt sương lạnh hư nâng dậy hoàng hậu, "Chuyện này, hoàng hậu cũng điều tra một đêm, nhưng có kết quả?"

"Hồi bẩm hoàng thượng, nô tì hoài nghi việc này là có người làm khó dễ! Đêm qua nô tì xem Ninh phi vẫn nỗ lực chống đỡ mời rượu, đã có phần say, lúc đó là Ngân Hồng chủ động tới yêu cầu dìu Ninh phi rời đi, nhưng đêm qua ngài ở thiền điện. . . phát hiện Ninh phi, nhưng không thấy Ngân Hồng.

Nô tì cảm thấy Ngân Hồng nhất định là nhân vật then chốt, nên phái người đi Tuyên Vũ môn, Thần Vũ môn, Triêu Dương môn điều tra, thị vệ lại nói chưa gặp qua cung nữ xuất nhập, nô tì suy đoán Ngân Hồng chắc còn ở trong cung, cho nên mới phái Sơ Lam đi tìm nàng."

Hoàng đế ngồi ở tháp trên điểm nhẹ cằm, "Đã ở trong hoàng cung, sẽ không sợ tìm không được."

Tiếp theo hoàng hậu từ trong tay áo móc ra một vật như hộp son vậy, nàng cẩn thận mở ra, bên trong đựng là một ít mạt phấn bạch sắc, hoàng hậu cẩn thận trình cho hoàng đế.

"Đây là vật gì?" Cầm ngón trỏ dính một điểm, hoàng đế tiến đến chóp mũi khẽ ngửi, bột màu trắng có hương vị là lạ kì quái.

"Nô tì là cửa sổ một mặt tường phụ cận ở thiền điện ngửi được hương vị này, Ninh phi mỗi ngày cùng nô tì cộng sự, nô tì đối với nàng dùng mỡ cùng huân mùi thơm cũng hết sức quen thuộc, mùi thơm này tuyệt không đến từ Ninh phi.

Bởi vì phát giác khả nghi, nô tì đem theo hương vị tường phấn tới thái y viện một ít, cho thái y ngửi qua, hắn nói mùi này là một loại đến từ dân gian tên mười ba tô xuân dược, thuốc này vì trạng thái khí, vi hương vô hình, thanh lâu có ích rất quảng, phải bảo tồn TRONG đồ vật, hút một ít là có thể làm cho hưng phấn không thôi."

"Trên người Tín Đô vương có phát hiện đồ đựng dụng cụ cất giữ thuốc này?"

"Hồi bẩm hoàng thượng, nô tì phái người kiểm tra thân Tín Đô vương, cũng ở trong ngoài thiền điện đi tìm, cũng không tìm được thuốc hay các loại đồ đạc, này đây nô tì cho rằng không phải Tín Đô vương hạ thuốc, mười ba tô không có đồ vật vô pháp trữ, Tín Đô vương cũng không đủ thời gian vứt bỏ thuốc.

Nô tì cho rằng, nhất định đêm qua có người từ trong cửa sổ đem thuốc thổi vào thiền điện, Tín Đô vương cùng Ninh phi hai người song song trúng chiêu, hương khí cũng mới sẽ tràn ngập tường."

Hoàng đế nhíu mày nghe xong hoàng hậu phân tích, cười lạnh, "Ngươi nói đúng, Tín Đô vương ở đêm yến thượng mới đối Ninh phi có ý định, hắn sẽ không sớm biết được mang xuân dược, xem ra việc này ngọn nguồn bên trong so với ngươi, trẫmm tưởng tượng còn xấu xa hơn!"

"Hoàng thượng bớt giận, chớ khí đại thương thân." Xem trong mắt hoàng đế đầy tơ máu, hoàng hậu nghĩ hắn nhất định là một đêm không ngủ, không khỏi có chút đau lòng.

Sơ Lam lôi một nữ nhân khóc nháo tiến đến, thấy hoàng đế đã ở, nàng vừa quỵ vừa đem nữ nhân kia cũng nhất tịnh đè vào trên mặt đất: "Nô tỳ cho hoàng thượng thỉnh an, cho Hoàng hậu nương nương thỉnh an, nô tỳ đem Ngân Hồng mang đến."

Ngân Hồng mới vừa rồi vẫn chưa từng trước thị, hiện nghe hoàng thượng ở đây, không khóc không làm khó phi thường an tĩnh.

Hoàng đế đứng lên, đến gần Ngân Hồng đang sợ hãi đến một chút đầu cũng không dám ngẩng, lạnh giọng, "Ngươi cũng biết ngươi hại chết chủ tử ngươi?"

Ngân Hồng nghe vậy, chợt ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế, "Nương nương của ta không phải là bị hoàng thượng ban cho cái chết?"

"Lớn mật! Hoàng thượng thế nhưng ngươi có thể vọng tự phỏng đoán?" Hoàng hậu nghiêm khắc quát bảo ngưng lại, nghĩ đến Ngân Hồng rất có thể là đồng lõa hại chết Ninh phi.

Ngân Hồng thức thời chỉ phải sợ hãi cúi đầu đến, không dám hỏi lại.

Hoàng đế đi tới khơi mào cằm Ngân Hồng ——

Ngân Hồng bị hành động hoàng đế sợ đến theo bản năng lui cổ về phía sau, hoàng đế khí lực rất lớn, đâu cho phép nàng đào tẩu.

Giằng co một trận.

Hoàng thượng rũ xuống đôi mắt, thân thủ tiện tay lấy xuống trên đầu Ngân Hồng một mảnh lá khô, hắn ánh mắt lóe lên một cái, coi như phát hiện cái gì, chính là tư thế không quá ôn nhu từ trước tới sau phủ một lần tóc Ngân Hồng, Ngân Hồng nửa người trên kịch liệt run một cái, trong miệng phát sinh "Xích xích" rất nhỏ thân ngâm, hoàng đế như là dự liệu được như nhau, rút tay về đến nhìn lên ——

Trên tay của hắn lại tràn đầy tiên huyết.

Mà những máu này tự nhiên là đến từ Ngân Hồng. . .

Hoàng hậu cùng Sơ Lam đều có chút giật mình, nhất là Sơ Lam đặc biệt nghĩ không thông, mới vừa rồi nàng ở cạnh Ngân Hồng lâu như vậy, nàng thế nào cũng không phát hiện đầu Ngân Hồng lại là có thương tích!

"Vừa mới, lúc trẫm giơ lên cằm Ngân Hồng, vẻ mặt nàng kinh khủng là hợp lý, mà khi trẫm từ trên đầu nàng thủ lá cây, trên mặt nàng trái lại hiện ra trong nháy mắt vẻ co rút đau đớn, trẫm buông tay ra, nàng biểu tình trái lại thư giãn, cho nên trẫm đoán rằng trên đầu Ngân Hồng bị thương, trẫm lấy phiến lá, chạm đến vết thương."

Đây cũng là vì sao hoàng đế sau đó lại đang trên đầu Ngân Hồng lực mạnh sờ soạng một cái, cái này sờ một cái, không chỉ có xác nhận trên đầu Ngân Hồng bị thương, cũng ước chừng đoán được thương thế của nàng.

"Trẫm xem vết thương nàng diện tích không lớn, thương cũng không khẽ, lấy hình thể chắp tay công kích bản thân, phỏng chừng đời này cũng không thể đem mình đánh tới trình độ như vậy, đã không phải là tự mình làm, đó chính là có kẻ xấu đánh ngất xỉu Ngân Hồng, lại đem Ninh phi bắt đi, . . ." Hoàng đế lời hơi ngừng, trong mắt có vài phần thần sắc bi thống cùng phẫn hận.

Hoàng hậu tâm nghi, "Hoàng thượng, vạn nhất nàng là cố ý đem mình đánh ngất xỉu, vậy thì nàng vẫn là nghi phạm?"

"Hoàng hậu lẽ nào nghĩ có người can đảm làm ra việc hao tổn Tín Đô vương cùng Đại Kỳ Ninh phi , sẽ có từ bi vì một nô tỳ lãng phí nhiều thời gian như vậy?"

Thấy hoàng hậu bị hoàng đế hỏi một chút, Ngân Hồng không đợi ai hỏi, bản thân thừa nhận suy đoán của hoàng đế, "Hoàng thượng nói không sai, ngày hôm qua nô tỳ đỡ nương nương vừa rời yến hội, liền có tiểu thái giám xuất hiện, nói là phụng ý chỉ hoàng thượng, giúp nô tỳ đưa Ninh phi nương nương hồi cung, nô tỳ mới vừa cảm tạ y, liền cảm giác gáy bị người đánh một cái, lúc tỉnh lại phát hiện mình đang ở phía dưới đường hành lang trong đống cỏ khô, bận tâm an nguy Ninh phi nương nương, nô tỳ mặc dù nghĩ đau đầu, lại tưởng bị phong, không có cố thượng xem, nếu không nghe hoàng thượng nói, nô tỳ còn không biết bản thân bị thương, cũng không phải cố ý giấu diếm hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ".

Sơ Lam cũng quỳ xuống bồi tội: "Là nô tỳ ý tưởng quá đơn thuần! Nô tỳ lúc đó thầm nghĩ Ngân Hồng bỏ lại Ninh phi, nhất định là không dám vẫn ở Thấm Tuyết viên, cho là nàng sẽ chạy trốn rất xa, cho nên đêm qua nô tỳ vẫn chưa tìm kiếm ở trong Thấm Tuyết viên."

Hoàng hậu vội vàng ngăn ở phía trước nàng, "Hoàng thượng cũng chưa nói muốn trách ngươi, ngay cả bản cung trước hết nghĩ là Ngân Hồng bán đứng Ninh phi, sẽ chạy ra cung đi, ngươi cũng là nghe theo bản cung mới có thể suy đoán như vậy."

Hoàng đế không để ý hành vi bao che của hoàng hậu, tiếp tục hỏi Ngân Hồng, "Ngươi nhìn thấy diện mạo tiểu thái giám kia?"

Ngân Hồng lắc đầu, "Nô tỳ thấy không rõ, chỗ đó quá mờ, hơn nữa nô tỳ mới vừa nhìn đến tiểu thái giám đó không bao lâu đã bị hôn mê, không kịp nhìn kỹ khuôn mặt. Nô tỳ cho rằng, ngoại trừ tiểu thái giám hấp dẫn lực chú ý nô tỳ, hẳn là còn có người ở phía sau nô tỳ tập kích, nô tỳ mới có thể bị đánh ngất."

Hoàng đế thầm nghĩ, lý giải tình hình Thấm Tuyết viên, lại biết được Ngân Hồng là một mình đỡ Ninh phi hồi cung, lại cùng Ninh phi từ trước bất hòa, tựa hồ chỉ có Táp tần.

Nhưng mà, việc này nửa đoạn trước tuy giống như phong cách Táp tần, về phần nửa đoạn sau, bố trí được kín đáo như vậy, Táp tần chỉ sợ là hữu lực vô tâm, huống chi Táp tần lòng dạ cực cao, chuyện hạ lưu như vậy nàng khẳng định chẳng đi làm, nếu là cách làm đem người đầu đến trong giếng hoặc loạn đao giết chết, vậy hắn hoài nghi Táp tần cũng không trễ. ( ý hoàng đế Táp tần là kiểu người thù thì giết luôn chứ chẳng vòng vo, ặc, anh hoàng à, vậy mà anh lại sủng người như vậy )

Trầm mặc một lát, hoàng đế chuyển hướng hoàng hậu, đồng quang trung có vài phần giảo hoạt, "Ninh phi nếu chết, hoàng hậu tại hậu cung thiếu một tay, Tín Đô vương nếu chết, Tín Đô vương phủ mất đi cánh tay, là tối trọng yếu, mặc kệ trẫm là giết hay là làm Tín Đô vương bị thương, Tín Đô vương phủ đều sẽ phản bội, nói như vậy đứng lên, Dịch Thu, ngươi nói người ở sau lưng giở trò, đến tột cùng hiềm nghi của người nào lớn nhất?"

Mắt hoàng hậu đột nhiên trợn to, trong mắt dáng vẻ khiếp sợ, "Hoàng thượng chẳng lẽ nói chính là. . . Nói là. . ."

Hoàng đế xảo trá cười khẽ, cùng hoàng hậu liếc mắt nhìn nhau, "Xem ra chúng ta là nghĩ đến một chỗ đi."

.

Ngọ thức tỉnh rồi, Miên Kỳ liền bắt đầu ở trong Vũ Châu các tản bộ, nàng bắt đầu từ hôm qua buổi sáng mỗi ngày đều sẽ dùng nửa canh giờ chơi lúc lắc rèn lực cánh tay, sau giờ ngọ sẽ ở trong viện tử đi một canh giờ rèn lực chân .

Nếu có một ngày đêm, nàng giống như đời trước bị ép lưu lạc ở bên ngoài, có một thân khí lực cường kiện không những để cho nàng tốc độ mau sớm thoát thân, còn có thể giúp nàng ở lúc thiếu đồ ăn nước uống chống đỡ một ít thời gian.

Cho nên nhất định phải rèn luyện!

Đồng Ngữ hôm qua thấy, đã nghĩ tiểu chủ nhà nàng thập phần thú vị, trùng hợp hôm nay đứng bên người Tinh Ngọc, vì vậy cười hỏi nàng, "Trước đây tiểu chủ ở Đỗ phủ cũng là như thế này mỗi ngày di chuyển đến, di chuyển đi?"

Tinh Ngọc che miệng theo vui vẻ, "Tự nhiên không phải là, tiểu chủ trước đây tính tình thập phần dịu ngoan, chúng ta Đỗ phủ tuy rằng không là cái gì thư hương thế gia, nhưng phu nhân nhà ta xuất thân danh môn, từ nhỏ đối tiểu chủ là vừa sủng ái lại nghiêm ngặt, tiểu chủ thời khắc tuần hoàn đi không quay đầu lại, ngữ không vén môi, làm sao giống như bây giờ mỗi ngày lại chơi lại đi?"

"Ước chừng là cái này tình thế hoàng cung cải biến một người đi." Đồng Ngữ thở dài, rồi đột nhiên ra chút sầu não, sau khi tiến cung, nàng mới cảm thấy may mắn bản thân dung mạo bình thường, cùng hoàng đế không mộng tưởng. . .

"A, ngươi mau nhìn, là ai tới?" Tinh Ngọc nhẹ hỏi.

Đồng Ngữ xoay người lại từ xa nhìn lại, nhưng thấy cả người,nữ nhân da trắng nõn từ cửa tiến đến, Đồng Ngữ phân phó Tinh Ngọc đi mời Miên Kỳ.

Đồng Ngữ ba bước cũng làm hai bước tiến lên, gọi tới khách, "Xin hỏi tôn giá xưng hô như thế nào?"

"Tiểu chủ nhà của ta họ Bạch, phân vị là An thị, nghe nói Đỗ phương nhu cũng là người biên châu, đặc biệt đến đây cùng Đỗ phương nhu chào hỏi." Thay thế chủ tử nói chuyện là một tiểu cung nữ dáng dấp tròn tròn mập mạp.

"Nô tỳ đã cho người đi mời tiểu chủ, làm phiền Bạch An thị trước cùng nô tỳ đến tiền thính ngồi."

"Không cần khách khí" Bạch An thị cười yếu ớt, thanh lượng không lớn, ngữ âm mềm mại đáng yêu.

Đồng Ngữ hoà thuận cười, mang theo cái một chủ một tớ đi tới tiền thính Ngọc Châu các đợi, nàng châm cho Bạch An thị một ly trà Miên Kỳ từ vừa châu mang tới, mới vừa ra phòng, đã nhìn thấy Miên Kỳ hướng bên này đi tới.

"Không biết là vị tỷ tỷ muội muội nào?" Miên Kỳ câu hỏi vẻ mơ hồ mang theo nghiêm trọng.

"Chỉ nói là đồng hương tiểu chủ, họ Bạch phân vị An thị."

Bạch muội muội? !

Miên Kỳ thở dài một hơi, đáy lòng dâng lên vui sướng, không nghĩ đời này nàng như cũ phong chính là An thị.

Vừa vào nhà, Miên Kỳ đã nhìn thấy Bạch An thị ngồi ở chỗ của khách thổi trà nhiệt khí, bạch sắc hơi nước dày trên mi của nàng, càng lộ ra diện mục nàng như tranh vẽ.

Nhưng mà thấy động tác Bạch An thị, Miên Kỳ cùng Đồng Ngữ cũng không say sưa nhìn vẻ đẹp của nàng, các nàng nghi ngờ đây đó trao đổi lên đồng sắc, trong lòng đều là đối Bạch An thị này sinh ra hoài nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.