Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 26: Lòng người thời tận thế (17)



Mặc dù Lâu Linh không biết có nguy hiểm gì nhưng cô cực kì tin tưởng những lời anh nói. Sau khi uống hết hộp sữa cầm trong tay, cô quăng vỏ, sau đó tay nắm thanh kiếm để bên cạnh mình, vội vàng rời khỏi công viên cùng với anh.

Có điều, tốc độ bọn họ chưa đủ nhanh.

Một con dã thú tanh hôi nhào tới, Lâu Linh cảm giác thân thể nhẹ bẫng, cô bị anh kéo sang một bên, rất nhanh từ xa nghe thấy tiếng dã thú hét lên bi thảm.

Sắc mặt Lâu Điện nghiêm túc lạnh lùng, năm ngón tay gảy liên tục, không gian nhận nhanh chóng bắn đi, cắt cổ con chó zombie, đầu nó bắn lên cao, thân thể đổ sầm xuống đất. Anh nhanh nhẹn kéo cô nàng ra sau lưng để tiện che chở, đạp một cước vào con mèo zombie vồ tới, lần thứ hai không gian nhận cắt đứt đầu nó.

Tổng cộng có năm con zombie thú, ba con chó và hai con mèo, sức mạnh đều từ cấp hai trở lên, trong đó con chó zombie đứng cuối cùng trong số chúng có vẻ là con cầm đầu có sức mạnh cấp hai hậu kỳ, thực lực mạnh mẽ. Có thể nói nó là sinh vật nguy hiểm nhất trong thị trấn, toàn bộ zombie động vật nghe theo nó. Bởi vì có chúng nó trong thị trấn nên nơi này mới thất thủ nhanh như vậy, biến một thị trấn nhộn nhịp ngày xưa thành nơi hoang tàn khiến cho ai nghe thấy đều sợ hãi.

Trong khi Lâu Điện đối phó với con chó zombie thứ ba thì Lâu Linh cũng vung kiếm chém vào cổ con mèo zombie, nhưng bị hụt. Tốc độ của zombie mèo quá nhanh, với thực lực hiện tại của Lâu Linh, căn bản không phải đối thủ của chúng nó. Vì thể chất của người bình thường, cô không có cách nào đối phó zombie thú cấp hai, nếu là thú cấp một, cô có thể xử lý ngon ơ.

Lâu Linh lăn một vòng tại chỗ, thoát khỏi phạm vi săn mồi của mèo zombie nhưng nó nhất quyết không chịu buông tha mà tấn công cô. Một thanh kiếm từ không trung lao đến, đâm thẳng vào cổ nó, cố định nó trên mặt đất. Lâu Linh thấy vậy, lợi dụng thời gian nó giãy dụa, cắt phéng đầu con mèo zombie, chém mấy nhát vào cái đầu đó.

Mà lúc này, đám zombie thú chỉ còn lại một con chó zombie có thực lực mạnh nhất. Nó là loài chó săn, trước khi chưa biến thành zombie vốn là một loài động vật hung ác, sau này biến thành zombie càng đáng sợ hơn, đến khi tiến giai thành cấp hai hậu kì, tất cả thú zombie thú trong huyện đều do nó lãnh đạo. Hơn nữa mùi trên người nó làm Lâu Linh có chút không thoải mái, cô chợt thấy đầu hơi choáng váng, hoa mắt.

Đây là một loại áp chế về tinh thần do chênh lệch đẳng cấp, tuy là chó zombie nhưng nó rất am hiểu về áp chế tinh thần. Đối với zombie thú cấp hai mà nói, chúng dễ dàng áp chế người bình thường. Lâu Linh chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt chứng tỏ thể lực rất tốt. Khi tận thế ập tới, cô được Lâu Điện huấn luyện, đổi lại là người thường không bị huấn luyện, chưa biết chừng đã ngất từ lâu.

Lâu Điện nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của cô, ánh mắt biến đổi, tinh thần lực ào ạt tràn ra, xua đuổi áp lực tinh thần do con chó zombie kia gây ra. Lâu Linh cảm giác đầu đang nặng trĩu dần buông lỏng, thở phào nhẹ nhõm.

Làn da con quái vật có màu trắng xanh, da thịt dính chặt vào xương, hai mắt nó đỏ rực, ánh mắt vô cùng tàn nhẫn, còn chứa cả sự thèm thuồng máu thịt. Nó nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo đen trước mặt, so với người thường, máu thịt dị năng giả càng hấp dẫn zombie động vật hơn.

Lâu Điện cầm kiếm trong tay, mũi kiếm chúc xuống sắc bén vạch một vết dài trên mặt đất.

Lâu Linh đứng bên cạnh nín thở xem, sợ không cẩn thận con zombie kia sẽ làm tổn thương Lâu Điện, tay cầm kiếm hằn gân xanh , móng tay đâm vào thịt lúc nào không biết.

Mặc dù đối mặt với quái vật lớn như thế, Lâu Điện vẫn bình tĩnh như thường, hôi thở cùng ngọn gió xẹt qua mi mày, rất nhanh lại bị gió lạnh thổi trúng, lộ ra vầng trán trắng rõ. Một đôi mắt đen như mực, lạnh như băng, bình tĩnh đến mức không thấy bất cứ cảm xúc gì.

Ngay khi chó zombie xông tới, tốc độ Lâu Điện còn nhanh hơn, nhanh đến mức mắt thường khó có thể bắt kịp. Rất nhanh con zombie kia bị đạp bay thật xa, co quắp trên mặt đất, chỗ bị đá trúng lõm hẳn xuống, không đứng lên nổi. Người Lâu Điện dùng sức bật lên khỏi mặt đất, nhảy tới phía trước, đường kiếm chém vào óc chó zombie, gọt bay nửa cái đầu, óc màu trắng phòi ra ngoài, xen lẫn trong óc có một cục sáng choi trông như ru-by.

Lâu Linh không quan tâm đến hỗn hợp trắng ghê tởm đó, cô lảo đảo chạy tới, được Lâu Điện đỡ eo. Anh cúi đầu cụng nhẹ vào trán cô và nói: “Anh không sao, đừng lo.”

Lâu Linh hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nở nụ cười, cảm giác chóng mặt đã biến mất nhưng vẫn thấy có chút không thoải mái, thậm chí có cảm giác buồn nôn. Lâu Điện tất nhiên hiểu rõ tình trạng của cô, đỡ cô ngồi xuống, sau đó dọn dẹp chiến trường, lấy tinh hạch trong óc zombie. Tiếp theo, anh lấy xăng cùng bật lửa trong không gian, thiêu rụi thi thể Zombie thú.

Lâu Linh im lặng nhìn từng động tác của anh, ý thức của cô chưa tỉnh táo, nhưng cứ cố gắng chống đỡ. Cô thấy anh dùng nước rửa mấy viên tinh thạch moi ra khỏi đầu zombie, tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?”

Lâu Điện lau sạch tinh hạch, đặt nó vào tay để cô từ từ xem xét. Tinh hạch lấy ra khỏi đầu con zombie chó cấp hai hậu kì có màu đỏ, to như quả nhãn đã chín, anh nói: “Đây là tinh hạch trong óc zombie thú, bên trong chứa năng lượng, dị năng giả có thể dùng nó để tu luyện tăng cường và phục hồi dị năng. Nhưng người thường không thể sử dụng, nếu không cẩn thận nuốt phải, sẽ biến thành zombie.”

Lâu Linh nghe xong hoàn toàn không có hứng thú, trả tinh hạch lộng lẫy giống như đá quý cho anh.

Sau khi lấy lại tinh hạch, Lâu Điện xoay người ôm lấy cô, ngăn không cho cô giãy dụa, nói: “Lúc trước em bị con chó zombie kia tấn công bằng tinh thần, não bị chấn động nhẹ, cần nghỉ ngơi vài ngày. Ngoan, đừng nhúc nhích, tất cả có anh lo.”

Nghe vậy, biết bây giờ an toàn, đầu óc không cần căng như dây đàn, Lâu Linh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cố nén cảm giác muốn ói, cô dựa vào lồng ngực anh từ từ nhắm mắt lại.

*****

Lâu Linh ôm túi sưởi ấm áp nằm trên giường, nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, cảm giác không quá lạnh.

Đúng lúc này, cửa mở ra, một bóng dáng cao lớn bước vào. Đồng thời khi cửa mở, một cơn gió lạnh lẽo thổi từ bên ngoài vào, dù ngay lập tức đóng cửa lại, nhưng vẫn khiến Lâu Linh lạnh đến nỗi run lẩy bẩy, vùi mình trong chăn. Đến khi ấm hơn, cô mới thò đầu ra khỏi ô chăn. Trông thấy anh mặc áo choàng dài màu đen, bên trong chỉ mặc chiếc áo lông cừu, nhìn anh mặc mỏng manh cô còn cảm thấy lạnh thay anh nên đưa túi sưởi ấm áp mình ôm trong lòng cho anh.

“Anh làm ấm người trước đã.”

Lâu Điện nở nụ cười, đầu ngón tay chạm vào bàn tay ấm áp của cô, thấy cô run run lùi về trong ổ chăn, anh càng cười vui sướng hơn.

Đối mặt với sự trêu ghẹo của anh, Lâu Linh thấy sởn gai ốc, vội hỏi: “Anh cười cái gì?” Không phải anh nghĩ đến chuyện biến thái gì chứ?

Đúng là anh đang nghĩ đến mấy chuyện biến thái, anh nói: “Thời tiết lạnh như thế, em không cảm thấy lạnh sao? Đợi người anh ấm hơn, sẽ lên giường với em.”

“Không, không cần đâu, chăn bông rất ấm.” Mặt Lâu Linh đen sì từ chối, tuy rằng trời hơi tối tăm, nhưng bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt.

Sau khi tay được ủ ấm, Lâu Điện vươn tay vuốt ve mặt cô, phát hiện hôm nay tinh thần cô rất tốt, trong lòng anh vui vẻ theo, ngay cả đôi mắt đen như mực cũng lấp lánh tia sáng, thấy vậy trong lòng Lâu Linh cũng vui mừng, nghĩ rằng anh thế này thật đẹp trai. Kể từ lần ở công viên chạm trán năm con zombie thú cấp hai, Lâu Linh sơ sót bị con chó zombie cấp hai hậu kì áp chế tinh thần, nằm trên giường ba ngày mới hồi phục.

Bọn họ chưa quay về căn cứ ngay mà Lâu Điện đưa cô đến khu biệt thự ở ngoại thành. Anh trực tiếp dùng tinh thần lực đuổi lũ zombie ra khỏi đây rồi đưa cô vào ở, biến nơi này thành chỗ nghỉ chân tạm thời.

Trong ba ngày qua, Lâu Linh ngoan ngoãn nằm trên giường tĩnh dưỡng còn Lâu Điện không biết có phải tức giận vì việc cô bị đau do con thú zombie kia đánh vào tinh thần không mà mấy ngày nay anh hành động rất ấu trĩ. Anh lấy sợi dây treo viên tinh hạch cấp hai hậu kỳ ra ngoài biệt thự, hấp dẫn đám zombie thú đến, sau đó giết hàng loạt, lấy tinh hạch.

Lâu Linh không hề hay biết hành động khác nào muốn chết của anh. Hôm qua cảm thấy nằm mãi người sắp mốc meo nên cô ngồi dậy, ai ngờ vừa ngó ra ngoài cửa sổ thì thấy Lâu Điện mở toang cổng chính của biệt thự, còn anh đang ngồi vắt vẻo trên tường bao. Lúc đó cô không biết anh đang làm gì, sợ tới mức tim ngừng lại, sợ anh té từ bức tường bao cao hơn ba mét xuống, càng lo cho anh ngồi ngoài trời lỡ trúng gió bị ốm thì sao?

Đúng lúc cô nghĩ bệnh tự mãn ngày xưa của anh lại tái phát, định gọi anh vào nhà thì phát hiện có điều bất thường. Từ xa, mười mấy con zombie thú nhanh chóng lao về hướng này. Nhìn cảnh ấy cô gần như nín thở, sau khi hoàn hồn, cô nhanh chóng cầm thanh kiếm chạy xuống. Ai ngờ Lâu Điện ngồi trên bờ tường đột nhiên vung tay lên, chộp lấy viên tinh hạch màu đỏ từ xa bay tới.

Giờ Lâu Linh mới chú ý trên tay anh kéo một sợi dây trắng, viên tinh hạch màu đỏ kia bị anh dùng dây buộc. Đám zombie thú phát hiện tinh hạch bị lôi đi, trực tiếp chạy đến chân tường bao, phát ra thanh âm đe dọa con người ngồi bên trên. Chúng không sợ chết liên tục lao đầu vào tường, muốn anh ngã xuống.

Lâu Điện không nhúc nhích, liên tục gảy mười ngón tay, Lâu Linh ngắm tay anh, tư thế rất đẹp nhưng không thể thấy rõ chiêu thức của anh. Có điều cô không phải đợi quá lâu, không hiểu sao đột nhiên đầu mấy con zombie rời khỏi xác. Khi chỉ còn lại vài con, anh nhảy thẳng từ tường cao ba mét nhảy xuống đất, tay khẽ vung, kiếm nắm trong tay, gọn gàng nhanh chóng chém bay đầu zombie, sau đó bắt đầu móc tinh hạch.

Lâu Linh chứng kiến mà mắt trợn trừng mồm há hốc, không thể tin nổi.

Đợi anh thu hoạch hết tinh hạch, xử lý xong xác lũ quái vật, anh ngẩng đầu nhìn về chỗ cô đứng, cười sáng lạn mắt cong cong, rõ ràng thoạt nhìn anh như quý công tử thanh nhã mà khiến cô rùng mình một cái. Sau đó, cô còn bị anh mắng một lúc, nói cô không nên ra khỏi giường để người bị lạnh.

Lâu Linh cười thầm trong lòng nghĩ, so với việc cô rời giường, trời rất lạnh đáng lẽ anh ngồi vắt vẻo trên bờ tường phải bị mắng hơn ấy? Hơn nữa cô run rẩy vì bị anh dọa sợ.

Ba ngày nay, Lâu Điện lợi dụng viên tinh hạch của zombie thú cấp hai hậu kỳ làm mồi nhử rất nhiều thú zombie và zombie đến, sau đó giết chúng lấy tinh hạch. Lâu Linh từ đó biết được, zombie và thú zombie chỉ cần đến đạt đến cấp một, trong óc sẽ ngưng kết ra tinh hạch, màu sắc tinh hạch không giống nhau, có màu đỏ, lam, trắng, tím… Màu sắc của dị năng giả hình như cũng tương ứng, phân ra thuộc tính khác nhau.

“Dị năng giả cùng dị thú đều có tinh hạch.”

Lâu Điện chậm rãi cởi áo, sau đó vén chăn chui vào trong, kéo cô nàng định lẩn trốn vào lòng. Lâu Linh phát hiện trên người anh đã ấm áp, mới ngừng giãy dụa, ngoan ngoãn làm tổ trong lòng anh, nghe anh giảng giải.

“Miễn là tinh hạch thì có thể dùng để tu luyện. Sau khi người ngoài biết chuyện này, dị năng giả sẽ tàn sát lẫn nhau, lấy tinh hạch của dị năng giả cấp cao hơn để tăng cường thực lực của bản thân.” Sắc mặt anh hết sức bình tĩnh, không để ý tới nét mặt hoảng sợ của cô, “Về sau tinh hạch dần trở thành một loại hàng hoá, người ta thích trao đổi nó hơn cả thực phẩm.”

Hiện tại cực ít người biết trong óc zombie ghê tởm có thể ngưng kết ra tinh hạch đẹp đẽ. Lâu Điện thu thập rất nhiều tinh hạch, nhưng không dùng để tu luyện. So với dùng tinh hạch để tăng cường dị năng, anh dựa vào chính mình, từ từ tu luyện tăng cấp, giai đoạn đầu làm tốt nền tảng, đến hậu kỳ cấp bậc càng cao, thăng cấp càng ít trắc trở, làm ít công to.

Lâu linh như có điều suy nghĩ, hỏi: “Vậy bây giờ anh là dị năng cấp mấy?”

Lâu Điện cười không nói, đưa tay vuốt tóc của cô.

“Hôm nay anh lại lừa được bao nhiêu thú zombie? Được mấy viên tinh hạch?” Lâu Linh đổi đề tài.

“Ba mươi viên.”

“Không bị quá sức chứ?” Cô hơi lo lắng hỏi.

Anh cười nói: “Toàn đám zombie cấp một, hai, không phải là đối thủ của anh.”

Từ lời anh nói, Lâu Linh phân tích ra hiện tại anh tương đương với dị năng giả cấp ba, không biết cấp bậc dị năng giả cao nhất ở căn cứ bây giờ là bao nhiêu.

Cả hai người tán gẫu, thời gian trôi qua rất nhanh, đến giờ ăn cơm chiều.

Lâu Điện từ trong ổ chăn đứng lên, sau khi mặc quần áo, anh đi chuẩn bị. Hôm nay Lâu Linh cảm giác tinh thần tốt hơn nhiều, cũng vào giúp đỡ —— đương nhiên, cô là phụ bếp. Có điều anh không cho cô chạm vào nước lạnh, cô được phục vụ như bà hoàng.

Cơm chiều là canh thịt dê* nóng hổi, còn có cháo hạt kê nấu sền sệt để dưỡng dạ dày, cùng mấy món ăn gia đình đặt trên bếp giữ nhiệt để trời lạnh cũng không bị nguội, Lâu Linh ăn ngon lành.

*Xem lại chú thích chương 15.

“Em khỏe rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục đi quanh thị trấn xem. “ Lâu Điện nói.

Lâu Linh không có ý kiến, mấy ngày nay cô nằm một chỗ xương cốt sắp rời ra rồi, nên vận động một chút.

Trước khi ngủ, Lâu Linh thấy Lâu Điện lấy mấy đồ trang điểm trong không gian ra, hơi ngạc nhiên, đến khi anh vừa đùa nghịch những mỹ phẩm kia vừa thờ ơ nói: “Còn không mau lại đây dưỡng da?”

Dưỡng da?! = 口 =!

Lâu Linh thiếu chút nữa bị sặc chết bởi chính nước bọt của mình, vẻ mặt không vui, hỏi: “Cái gì vậy? Cho em à?”

Ánh mắt Lâu điện nhìn cô tựa như đứa trẻ không hiểu chuyện, lại tới ôm cô, nói: “Người bình thường lão hóa nhanh hơn dị năng giả. Anh sợ em sau này tự ti, cảm thấy không xứng với anh ——đương nhiên anh sẽ không ghét bỏ em, cho nên bây giờ em phải bắt đầu chăm sóc bản thân. Ừm, em yên tâm, anh chuẩn bị rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da từ thiên nhiên, đủ cho em dùng cả đời. “ Vẻ mặt anh đúng kiểu “anh chỉ nghĩ cho em”, nếu em không chấp nhận thì quả là đồ lòng lang dạ sói.

“…”

Lâu Linh nói không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.