Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 33: Hành trình tận thế (4)



Sau khi bước vào tháng tư, dường như thời tiết bỗng nhiên chuyển từ trời đông giá rét thành mùa hè nóng bức, làm mọi người hơi khó thích ứng.

Dưới ánh nắng hè chói chang là con đường dài thênh thang bất tận, nhựa trên đường như bị cháy khét, có thể ngửi thấy mùi nhựa đường gay mũi. Đất rừng xung quanh cũng bị bao vây trong cái nóng hừng hực ở nơi đây, vì quá nóng màu xanh lục đậm của lá cây ngả sang sắc xanh biêng biếc.

“Nóng quá đi…”

Lâu Linh ngồi ở ghế sau than thở, lau đi mồ hôi trên mặt, sau đó đẩy ra cái tay ôm eo cô ra, tức giận nói: “Rất nóng đó, anh đừng ngồi gần thế có được không?”

Tuy rằng trong xe có mở máy điều hòa, nhưng vì tiết kiệm xăng, không phải lúc nào cũng bật máy lạnh. Sau khi tắt máy điều hòa, hạ cửa kính xe xuống, gió nóng đập vào mặt, trong gió còn thoang thoảng mùi hư thối đúng là một kiểu giày vò. Nếu như nói ngày đông lạnh buốt khảo nghiệm sức chịu giá rét của mọi người thì ngày hạ nóng bức là khảo nghiệm khả năng chịu nóng, mùi hôi.

Lâu Điện lấy một chai nước suối đưa cho cô, bảo “Uống nước giải khát.”

Chờ khi Lâu Linh cầm trong tay thì phát hiện chai nước này là nước đá —— NƯỚC ĐÁ? Lâu Linh vừa áp chai nước lên mặt hạ nhiệt vừa tò mò nhìn anh. Trộm ngó Lâm Bảo Bảo đang lái xe trên ghế trước và ông Mạc ngồi ở vị trí kế bên tài xế với bé Mạc Oánh Oánh bị ông ôm lấy, nhoài người sang hỏi thầm vào tai anh: “Sao anh có cái này?”

Lâu Điện cười rất dịu dàng, ôm cô em gái tự động sà vào lòng mình, vì nể tình chai nước Lâu Linh cố chịu đựng, nghe anh trả lời: “Thu gom vào mùa đông, để đến lúc này dùng.” Dứt lời, lấy ra một thùng nhựa đựng chai nước đá để bên cạnh

Trong trời đông buốt giá dài đến sáu tháng, mỗi lần Lâu Điện dẫn Lâu Linh rời khỏi căn cứ huấn luyện đều lợi dụng lúc rảnh rỗi lấy vài thùng lớn chứa nước để ở bên ngoài, đợi chúng đóng băng, lập tức cất nước đá vào trong không gian. Năm năm đầu sau ngày tận thế, khí hậu bất thường, không có xuân thu chỉ có đông hạ. Mùa đông cực kì lạnh lẽo đối lập với mùa hè vô cùng nóng bức khiến không ít người không chịu nổi mà chết.

Lâu Điện biết điều đó, sao anh không chuẩn bị cơ chứ? Đá dự trữ trong không gian đều do anh dùng nước sạch đông thành đá, chẳng cần giống đời trước lấy tinh hạch tìm dị năng giả hệ băng trao đổi. Đương nhiên, có Trần Khải Uy ở đây, muốn dùng băng cũng dễ nhưng Lâu Điện không thích cho Lâu Linh dùng thứ thuộc về người đàn ông khác.

Nghe anh giải thích, lúc này Lâu Linh mới vui sướng mở nắp chai nước, cũng thuận tiện chia cho ba người phía trước, mỗi người một chai.

Lâu Điện chỉ cho cô uống vài ngụm rồi đổi nước khác cho cô, hơn nữa còn dặn: “Con gái uống nước đá không tốt cho cơ thể, uống một ít giải nhiệt là đủ.” Thấy cô lườm nguýt mình, anh cười càng dịu dàng, hôn lên khóe môi của cô, cất giọng ấm áp: “Ngoan nào ~ “

Lâu Linh thua trận rút lui.

Bởi vì ban ngày càng lúc càng nóng, mấy ngày trước, mọi người thương lượng, quyết định chọn thời gian khởi hành vào lúc sáng sớm mặt trời vừa mọc và từ chạng vạng đến khi trời tối, thời điểm khác thì nghỉ ngơi, thuận tiện thu gom vật tư. Nhóm Tịch Mộ Phong tuy đều nóng lòng như lửa đốt, gấp gáp muốn trở về thủ đô, nhưng theo thực tế trước mặt, đúng là không thể vội vàng, đành chấp nhận. Vì vậy mà thời gian đi vốn chỉ cẩn vài giờ ngồi máy bay, nay luôn bị bọn họ kéo dài, xe đã chạy khoảng mười ngày, nhưng chưa đi được nửa quãng đường.

Sở dĩ chậm đến thế, trừ nguyên nhân thời tiết, còn vì lý do đường xá. Lúc trước nạn hết tuyết lở lại lũ lụt, đường bị phá hoại vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa sau tận thế chẳng còn người chuyên phụ trách bảo trì quốc lộ, đường cao tốc còn khó đi hơn. Cho nên cả nhóm chỉ có thể đi bằng tốc độ rùa bò, hơn nữa mỗi khi đêm xuống phải tìm nơi nghỉ ngơi.

Dường như có rất nhiều người giống họ, vội vã hướng về thủ đô, chẳng qua cả nhóm không đồng hành với những người đó, thứ nhất nên có lòng phòng bị người khác, hai là thoạt nhìn có vải kẻ không có ý tốt, thành ra dù có người bắt chuyện họ đều khéo léo từ chối.

Thấy mặt trời đã lên cao, Lâm Bảo Bảo ngồi đằng trước lái xe đã lựa chọn tìm chỗ nghỉ trưa.

Lâu Điện cầm bản đồ ra khỏi không gian, tấm bản đồ này cực kỳ chi tiết, kỹ lưỡng đến mức ngay cả huyện xã đều liệt kê hết. Anh nhanh chóng tìm được thị trấn gần đó, bảo: “Ở phía trước, 3 cây số, có một thị trấn, chúng ta có thể tới đó nghỉ chân.”

Lâm Bảo Bảo nghe xong lập tức hăng hái như gà bị chọc tiết, dùng bộ đàm nói với chiếc xe phía sau, hai xe cùng tăng tốc.

Rất nhanh họ tới trấn nhỏ kia. Xem ra nơi này rất sập xệ, khiến cho người ta cảm giác như cả thị trấn đã chết, cũng là kiểu thành thị sau tận thế, chỉ còn lại lèo tèo vài con zombie lắc lư trên đường.

Xe đỗ lại, những con zombie ngửi thấy mùi máu thịt tươi mới lao về phía họ. Đám zombie này đều là zombie cấp một, tốc độ nhỉnh hơn người bình thường một chút. Trừ ông Mạc bảo vệ hai đứa nhỏ ở trên xe, những người khác đều xuống xe xử lý zombie. Bên cạnh các chàng trai dùng dị năng, các cô gái tuy chỉ dùng đao nhưng sức chiến đấu cũng không yếu, trải qua mấy ngày qua thực chiến, kỹ thuật đối phó zombie lại tiến bộ, tốc độ giết zombie nhanh hơn cả dị năng một chút.

Việc xử lý tất tần tật zombie ở gần đó cực kì nhanh gọn, cả nhóm chọn một ngôi nhà có vẻ sạch sẽ vào nghỉ ngơi.

Lâm Bảo Bảo đổ đầy hai thùng nước, sau đó chống tay bên má ngồi xổm trước quạt điện đang thổi gió mát với Lâu Linh, bên cạnh Hoàng Chỉ Lăng cùng Mạc Oánh Oánh đang dùng khăn mặt ướt lau mồ hôi, lau xong thì đi giúp ông Mạc làm cơm trưa. Các anh chàng lại chúi đầu vào bản đồ thảo luận lộ trình.

Đột nhiên, đang cúi đầu xem bản đồ, Lâu Điện cất giọng dịu dàng: “Tiểu Linh, sắp ăn trưa, không được uống nhiều nước đá.”

Cô và Lâm Bảo Bảo đang thò móng vuốt lén lút mò tới bình sữa ướp lạnh, Lâu Linh cứng đờ, trong lúc tầm mắt mọi người đổ dồn lên người, cô túm lấy bình sữa lạnh kia, chạy tót vào bếp, giúp ông Mạc nấu cơm trưa. Lâu Điện không để ý ánh mắt kỳ dị của mọi người, chỉ vào thành phố S trên bản đồ nói: “S là thành phố duyên hải, trong radio nói toàn bộ thành phố S chìm trong nước biển, không biết mực nước biển cao thêm bao nhiêu, đến lúc đó chúng ta phải thay đổi tuyến đường khác…”

Vào phòng bếp, sau khi Lâu Linh chia đều sữa cho ba người ông Mạc, Lâm Bảo Bảo ôm lấy vai cô, đồng tình nói: “Trước kia mình không biết Điện Hạ sẽ… bảo mẫu như vậy, khổ cho cậu.” Lâm Bảo Bảo đúng là thích người đàn ông tốt biết dịu dàng chăm sóc, nhưng cô thích anh chàng săn sóc cô, chứ chả thèm người đàn ông quản lí cô hệt như mẹ già. Cho nên, hiện tại cô hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Lâu Điện, thấy người đàn ông thật sự khó tiêu thụ nổi, nên để lại cho người chị em tốt có thần kinh thép.

Cơm trưa là mì lạnh cùng đồ nguội, đoán rằng trong thời tiết này, chẳng ai nuốt nổi cơm với đồ ăn nóng. Thành ra bây giờ ông Mạc nấu đồ ăn đều lấy mát lạnh với ngon miệng làm chính, mì lạnh có cách làm hơi giống bì lạnh, mà đồ nguội bao gồm khẩu thủy kê, món cải rổ xào, các loại dưa muối.

Mì lạnh:

Bì lạnh: món ăn tỉnh Sơn Tây, sợi mì làm từ bột gạo, màu trắng đục, thường thấm nước tương và dầu ớt nên ngả sang màu cam hay đỏ nhạt, ăn kèm với dưa leo thái nhuyễn. Tuy gọi là bì lạnh nhưng không thể để trong tủ lạnh qua đêm vì nó sẽ đông cứng và mất vị. (Nguồn baidu)

Khẩu thủy kê là món ăn đặc biệt của dân tộc Hán ở các vùng Trùng Khánh, Tứ Xuyên. Về cái tên của món ăn cũng thú vị, “khẩu thủy” tức là nước miếng, nghe qua chẳng văn nhã tẹo nào cho một món ăn nhưng thực chất nó có xuất xứ rất văn nhân. Quách Mạt trong một bài thơ đã dành một đoạn hết lời khen ngợi món này và kết lại bằng “bây giờ nghĩ lại đã chảy nước miếng”. Vì thế người đầu bếp làm món này được ban thưởng đã nhặt ra hai chữ Khẩu Thủy đảo lên đầu tạo thành món Khẩu Thủy Kê nổi tiếng.

Ướp thịt gà với một chút muối ướp trong khoảng 15 phút. Lấy một nồi nước, cho thịt gà, xương gà vào, mức nước không quá bề mặt gà, nêm thêm muối cho vừa miệng, một thìa rượu gia vị, thả thêm hành, gừng. Bật lửa to đun sôi, hớt hết bọt trên bề mặt. Sau đó, bật lửa nhỏ đun trong 5-7 phút. Đậy nắp nồi nấu trong khoảng 10 phút để lợi dụng hơi nóng làm chín thịt, cách này đảm bảo giữ được độ tươi tối đa của gà. Sau khi gà hầm chín cho vào nước đá lạnh để cho da gà đàn hồi. Trộn đều nước tương, gừng, tỏi, dầu mè, dầu hạt tiêu, đường, giấm, bột ngọt, hồng du, dầu mè thành hỗn hợp sốt, rồi xối lên thịt gà, sau đó rắc mè, lạc lên trên, hành lá xắt nhỏ trang trí. (Nguồn http://www.xinshipu.com/zuofa/2847 )

Rau cải luộc: Luộc rau cải như bình thường nhưng sau khi vớt cải, rưới hỗn hợp nước sốt từ xì dầu, tỏi băm, ớt băm, hành lá lên trên. Nước sốt có thể thay đổi tùy khẩu vị nhưng thường có xì dầu và tỏi băm.

Sau khi cơm nước xong, đám Tịch Mộ Phong và Vệ Hiến bàn nhau đi xem những nơi gần đó có vật tư không, định gom lấy một ít cho vào không gian của Vệ Hiến. Tuy rằng kết đội đi thủ đô, cũng cùng ăn cùng ở, nhưng vẫn phải phân chia rõ ràng, đồ ăn trong không gian của Lâu Điện chỉ dành cho ông cháu nhà Mạc và chia cho chú cháu Trần Khải Uy, những người khác muốn ăn cùng phải đưa thức ăn ra góp. Lâu Điện không so đo đồ ăn nhiều hay ít, chẳng qua anh chỉ không muốn tạo cho bọn họ thói quen ỷ lại, buộc mọi người hiểu rõ, có cố gắng mới có đồ mà ăn.

Tịch Mộ Phong, Vệ Hiến, Trần Khải Uy, Lâm Bảo Bảo tạo thành nhóm ra ngoài. Những người khác ở lại trong phòng, thậm chí Lâu Linh bị Lâu Điện bắt đi nghỉ trưa.

“Quá nóng, em không muốn ngủ.” Lâu Linh hơi mệt mỏi nói.

Ngoài dị năng giả, chịu tội nhất là những người bình thường này, không có dị năng che chở, cực lạnh hay cực nóng đều ảnh hưởng càng trực tiếp tới bọn họ. Đây chính là lý do người bình thường muốn có thể tồn tại trong thời tận thế càng khó khăn hơn dị năng giả.

Lâu Điện sờ mặt cô nói: “Chờ sắp xếp ổn thỏa, sau này chúng ta lắp máy điều hòa là ổn thôi.”

Lâu Linh vẫn uể oải, đang định đứng dậy rửa mặt thì đột nhiên nghe từ xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Vài người bị dọa bật dậy, trong lúc còn hoảng sợ thì Lâu Điện bỗng đứng lên, kéo Lâu Linh, nói với đám ông Mạc: “Mau rời khỏi nơi này.”

Lập tức mọi người im lặng, trực tiếp vác túi hành lý của bản thân lên lưng, vội vàng chạy đi, Lâu Điện vừa đẩy cả nhóm vào trong xe thì phát hiện bây giờ muốn đi không kịp nữa, dặn dò họ: “Nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không được ra ngoài!”

Dứt lời, bàn tay anh đẩy một cái, chiếc xe kia cứ như không có trọng lượng, trượt thật xa mới dừng lại. Còn lúc này Lâu Điện đã xoay người, trong tay xuất hiện một thanh Đường đao, đôi mắt đen như mực ánh lên ý tàn ác lạnh như đá không chút sự sống, đuôi mắt hơi đỏ lên, đây là biểu hiện anh đã gần như điên cuồng.

Đường đao: là lời của nhà Tùy và nhà Đường dùng cho bốn loại đao kiếm tiêu chuẩn nói chung, không phải chỉ cụ thể một loại dao, cũng không phải là chỉ đề cập đến giai đoạn triều đại nhà Đường. Hình dạng và sự khéo léo của Đường đao ảnh hưởng rất lớn ở Đông Á, đặc biệt với thanh kiếm samuraicủa Nhật Bản. Nói đơn giản thì phương pháp xác định Đường đao chính là đao thẳng, mũi nhọn của Đường đao như cái sừng. Đầu rãnh hình bán nguyệt, phần rìa lưỡi chiếm từ hơn một phần ba đến một nửa đao bình thường. (Nguồn: Baidu)

Chính trong giây phút đó, từ phía sau căn nhà xuất hiện vô số dây leo xanh biếc, như thủy triều ào về phía bên này. Thoạt nhìn chúng tựa như dây thường xuân, nhưng lá của chúng to hơn lá dây thường xuân vô số lần, mỗi cái lá to như lá sen, mỗi nhánh cây đều có gai nhọn cứng cáp, nhìn sơ qua giống như cốt thép.

Đây là thực vật biến dị, không ngờ bọn họ xông vào địa bàn của thực vật biến dị. Ánh mắt Lâu Điện tối sầm, so với động vật biến dị, thực vật biến dị càng thêm phiền toái, chỉ cần chúng im lặng ẩn núp, cho dù dùng tinh thần lực cũng khó phát hiện tung tích.

Dây mây giương nanh múa vuốt đánh úp về phía Lâu Điện. Anh nhảy lên, vọt thẳng đến ban công trên lầu hai một căn nhà bên đường, sau đó nghiêng người về phía trước, mượn lực nhảy qua, hai chân đạp trúng một dây mây đang uốn éo giữa không trung, Đường đao phối hợp không gian nhận chém về trước, thuận lợi chặt xuống một đống lớn dây mây cùng cành lá.

Dây thường xuân biến dị dường như bị chọc giận, càng nhiều dây mây từ các nơi tụ tập về đây, Lâu Điện mượn nhà dân hai bên phố, nhảy ra giữa không trung, mượn lực chém đứt những dây leo tấn công.

Lâu Linh ghé sát vào cửa kính xe lo lắng quan sát mà đám người Hoàng Chỉ Lăng nhìn thấy người đàn ông bay nhảy giữa không trung, đạp lên thân cành của dây thường xuân mượn lực, chém giết nó, trong mắt liên tục ánh lên tia sáng kỳ dị. Hai tay Hoàng Chỉ Lăng nắm quá chặt, móng tay đâm vào da thịt cũng không hay. Cô biết Lâu Điện rất mạnh, là người mạnh nhất trong cả bọn, nhưng không nghĩ tới anh ta mạnh đến thế.

Đột nhiên, Lâu Điện nhảy lên trước, trông như vừa vặn nhảy vào cạm bẫy dây thường xuân bố trí. Cành lá rậm rạp giống như sắt thép kia nhốt anh ở trong, giữa không trung tạo thành cái lưới hình trứng, không thấy rõ tình hình bên trong.

Trông thấy cảnh này, Lâu Linh cảm giác trái tim mình ngừng đập. Tới khi hoàn hồn, cô đã mở cửa xuống xe, cầm đường đao trong tay chạy vội về phía thực vật biến dị, tránh đi dây leo nó quất tới. Trong tay cầm đường đao chém về trước một phát, đao chém lên dây leo, lòng bàn tay tê dại một hồi mà chỉ để lại một vết xước khiến cô không khỏi sững sờ. Vừa rồi Lâu Điện dễ dàng chém đứt nó, làm ai xem cũng thấy cực kỳ gọn gàng lưu loát, cho rằng mấy thứ dây leo này chẳng qua dáng dấp tương đối to lớn mà thôi.

“Lâu Điện!”

Lâu Linh chật vật né tránh đối mặt trực tiếp với dây leo quất tới, nhìn về quả cầu dây leo ở trên trời kêu lên, vẻ mặt sốt ruột khẩn trương, không chú ý tới dây leo đánh lén sau lưng. Đợi cô phát giác thì mặc dù né tránh kịp thời, nhưng lực đạo sượt qua lưng vẫn khiến cô muốn ói ra máu, cổ họng ngòn ngọt, máu chảy xuống từ khóe miệng mím chặt. Cô không từ bỏ việc công kích dây mây, mục đích là cứu ra Lâu Điện bị vây nhốt trong thực vật biến dị cho bằng được.

Trong xe Hoàng Chỉ Lăng rốt cục phục hồi tinh thần, vội vàng xuống xe, trong tay cũng nắm Đường đao. Cái chuôi Đường đao này do Lâu Linh đưa cho cô, từ khi có được nó, cô coi nó thành vũ khí của mình, cho dù đi ngủ cũng để nó ở chổ dễ lấy, ngoại trừ quần áo, đã trở thành vật không rời người.

Ngay lúc Hoàng Chỉ Lăng chạy qua giúp Lâu Linh đỡ công kích của dây leo, đột nhiên kia cái lưới dây mây hình trứng giam cầm Lâu Điện rung lên kịch liệt, gân lá xanh chuyển sang màu tím thẫm cứ như muốn bốc cháy, nhiệt độ xung quanh trở nên cực nóng… Không, là cháy thật, ầm một tiếng, toàn bộ dây mây tạo thành hình quả trứng nổ tung, nhánh cây bị hủy diệt bắn ra tán loạn.

Hoàng Chỉ Lăng kéo Lâu Linh nằm sấp xuống, hai người vội vàng lăn về phía ngã tư đường lấy vật cứng che chắn, tránh cành kia đập tới.

Ngay lập tức cây dây leo nổ tung, ánh lửa phóng ngút trời.

Lâu Linh không để ý mảnh dây leo mạnh mẽ bắn ra, thò đầu ra dán chặt mắt vào hiện trường, phát hiện cái cây thực vật biến dị kia đang bị lửa đốt cháy kịch liệt, phát ra mùi gay mũi, cây cành say múa, giống như giãy dụa trước khi chết. Giữa khung cảnh đâu đâu cũng có lửa thiêu đốt, cô không hề tìm thấy bóng dáng Lâu Điện.

“Lâu Điện…” Cô nức nở kêu lên, vẫn muốn lao ra.

Hoàng Chỉ Lăng giữ chặt cô lại, la to: “Đừng đi, nơi đó nguy hiểm!” Khắp nơi là vũ điệu của lửa và dây leo, nếu các cô chạy ra lúc này, bị quất trúng một lần, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Vẻ mặt Lâu Linh đờ đẫn, ánh lửa sáng chói làm khuôn mặt cô đỏ rực, trong đầu nhớ tới tình cảnh khi mới gặp Lâu Điện lúc mười tuổi, năm Lâu Điện mười sáu tuổi quỳ gối trước mộ cha mẹ khóc thút thít, năm kia Lâu Điện mười tám tuổi tốt nghiệp trở về, khuôn mặt tươi cười nói bọn họ sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau…

“Lâu Điện —— “

“Anh ở đây.”

Giọng nói ấm áp ngắn gọn vang lên bên tai, ngay sau đó, một đôi tay kéo lấy thắt lưng cô, ôm cô vào lồng ngực ấm áp.

Lâu Linh ngây người một lát, sau đó đưa tay ôm lấy anh thật chặt, đem toàn bộ nước mắt không muốn cho ai khác thấy thấm hết lên quần áo trước ngực anh.

Không biết qua bao lâu, dây thường xuân biến dị kia rốt cục bị đốt thành một đống tro tàn, mà cách đó không xa, cũng vang lên tiếng của đám Lâm Bảo Bảo.

“Linh Linh, Điện Hạ? Các cậu ở đây cũng bị thực vật biến dị công kích à?”

Bọn Lâm Bảo Bảo cực kì chật vật mới quay về được, khắp người toàn vết thương, còn có vết máu, có thể thấy bọn họ chiến đấu vô cùng vất vả, trên mặt Tịch Mộ Phong còn có vài vết máu, tăng thêm vài phần khí phách đàn ông trên khuôn mặt điển trai của anh ta, gấp rút bảo: “Chúng ta mau rời trấn này, trong trấn có rất nhiều thực vật biến dị.”

Những người khác không hề phản đối, chạy ra xe.

Lâu Điện trực tiếp ôm lấy Lâu Linh, đến khi lên xe, từ kính chiếu hậu Lâm Bảo Bảo trông thấy khuôn mặt Lâu Linh đỏ bừng, nhìn rất bất thường, không khỏi có chút giật mình, “Linh Linh, bạn sao thế?”

Đầu của Lâu Linh hơi choáng, không nhìn rõ mọi vật trước mắt, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, rồi ngất ngay trong lòng Lâu Điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.