Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 117: Khúc Vô Tửu



Tư Lăng nhớ rõ mình đã từng nhìn thấy giới thiệu về Vùng đất Hoang Dã trong một bộ sách đại lục tên là "Thương Vũ đại lục tạp đàm"[1]. Nơi đó khí hậu ngày đêm chia làm hai cực, ban ngày cực nóng, ban đêm cực lạnh, khí hậu vô cùng khắc nghiệt, ngoại trừ yêu thú có thân thể mạnh mẽ, cực ít có tu sĩ nào nguyện ý ở tại Vùng đất Hoang Dã, bởi vì thật sự khó thích ứng với khí hậu chỗ đó.

[1]Tán gẫu về đại lục Thương Vũ.

Mà biến hóa khí hậu ngày đêm trong tầng thứ ba của Thông Thiên tháp cực kỳ tương tự với Vùng đất Hoang Dã, bất quá cũng có chỗ bất đồng, bởi vì tại Thông Thiên tháp, thể chất mạnh mẽ của tu sĩ Kim Đan kỳ khi đối mặt với nơi cực lạnh cùng cực nóng này cũng không có cách nào thích ứng, ngược lại có thể cảm nhận được loại cực nhiệt cùng cực hàn kia, quả thực là một dạng giày vò, cũng không biết Thông Thiên tháp thế nào lại làm ra loại biến thái này để khảo nghiệm người khác.

Thái dương vừa mới dâng lên không lâu, Tư Lăng đã toàn thân mồ hôi, không thể không dùng thủy linh lực quét ở trên người một lần, rất nhanh liền nhẹ nhàng khoan khoái. Vì giúp mình dễ chịu một tí, Tư Lăng thậm chí không tiếc hao phí linh lực mà bao trùm một tầng thủy linh lực ngoài da, cũng coi như luyện tập vận dụng linh lực.

Yêu thú hoạt bát cũng không có biện pháp đối với cái nóng như thiêu đốt này, Tiểu Khôi lần đầu tiên cam nguyện tiến vào túi linh thú tránh nóng, Tiểu Yêu Liên chui vào Không gian Hồng Liên của nó; chỉ có Trọng Thiên là mệt mỏi mà ngồi trên vai Tư Lăng. 

Bãi cát vàng mênh mông, dường như không có giới hạn, Tư Lăng ngự kiếm cố gắng di chuyển, bay như thế gần một ngày thì rốt cuộc nhìn thấy bóng người.

Một người ngự kiếm phi nhanh về phía hắn, phía sau là một vùng bụi mù cuồn cuộn. Đợi khi đến gần hơn thì Tư Lăng phát hiện đám bụi mù cuồn cuộn kia là do một con nhện tám chân màu đen cực lớn đang lao nhanh làm bốc lên. Phía sau cái bụng lớn của con nhện có vài hoa văn đám mây màu trắng rất bắt mắt, cho nên loại nhện này gọi là Tri Thù Bát Cước Vân Văn, là một loại nhện độc có độc tố vô cùng ghê gớm, chỉ cần dính phải một chút nọc độc, thì dù có là thân thể của tu sĩ Kim Đan vẫn trực tiếp trúng độc mà chết.

Lúc này tám chân dài của Tri Thù Bát Cước Vân Văn đang di chuyển trên cát vàng nóng rát, hết sức nhẹ nhàng nhanh chóng, căn bản không chịu  ảnh hưởng của khí hậu nóng bỏng này. Thỉnh thoảng nó phun ra một luồng tơ nhện to như cánh tay công kích tu sĩ phía trước, tơ nhện đánh vào cát vàng, phát ra một tiếng ầm ầm, cát vàng bay bay đầy trời.

"Vị đạo hữu này, mau giúp đỡ một chút đi!!" Tu sĩ đang ngự kiếm bay tới thì phát hiện bóng dáng Tư Lăng phía xa xa, vội vàng kêu réo ầm ĩ.

Tư Lăng mâu sắc hơi sa sầm xuống, rất nhanh liền nhớ tới tên nam tu  đang hô to gọi nhỏ không chút hình tượng này là ai. Thế nhưng là Khúc Vô Tửu, là tên nam tu đã bán cho hắn mấy phương thuốc ủ linh tửu trên đảo Quy Hải. Trước kia thấy ông ta thì đã cảm thấy ông ta không có một chút bộ dáng của tiền bối, hiện tại Tư Lăng Kết Đan, Khúc Vô Tửu có vẻ vẫn là Kim Đan trung kỳ, còn bị Tri Thù Bát Cước Vân Văn đuổi theo khổ sở như vậy.

Thấy bọn họ càng ngày càng gần, Tư Lăng căn bản không để ý tới ổng, ngự kiếm hướng về một phía khác bay đi.

Nhưng khiến Tư Lăng thầm hận là, cái tên Khúc Vô Tửu này thế nhưng cũng chạy theo hắn, rõ ràng là muốn dính lấy hắn, hơn nữa còn vừa theo phía sau vừa lải nhãi nói không ngừng.

"Vị đạo hữu này, chúng ta lại gặp mặt, thật là thật trùng hợp, ngươi cũng vừa đến tầng thứ ba phải không? Thảo nào, nếu là người đã ở trong này một thời gian thì hẳn đã biết rắn độc, bò cạp độc, kiến, nhện độc,... trong vùng sa mạc này rất nhiều, hơn nữa toàn thân đều là kịch độc, cho dù có là  tu vi Kim Đan kỳ, chỉ cần bị độc của nó dính lên thì cũng mất nửa cái mạng. Hơn nữa chúng nó đều có một cái đặc tính đặc biệt, nếu đã phát hiện kẻ không phải giống loài của chúng nó, có chết cũng phải đuổi theo, đến tận khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ không khí cấp tốc biến hóa, mới có thể rút lui. Đến lúc đó tuy rằng giải trừ nguy cơ, nhưng nếu không kịp thời chuẩn bị tốt công tác chống lạnh, buổi tối cũng sẽ bị chết cóng, cho nên bình thường khi phát hiện các loại yêu thú, độc trùng gì đó, nhất định phải đồng tâm hiệp lực, cùng nhau tiêu diệt -- Ặc!!"

Thanh âm của Khúc Vô Tửu đột nhiên ngừng lại, đợi khi phun thứ gì đó trong miệng ra thì mới phát hiện là một linh quả trong như nước, sau đó ông ta lại nhét linh quả vào miệng. Nước trái cây ẩn chứa linh khí tươi mát kia lập tức hóa giải cái nóng làm miệng khô lưỡi nóng kia.

Nhìn thấy hành động này của ông ta, Tư Lăng im lặng, lại một lần nữa nhận thức được độ da mặt dày của vị đại thúc này. Nhìn trông căn bản không giống người tu tiên, ngược lại giống như mấy tên người phàm không biết xấu hổ ở Thế tục giới, căn bản không phải người đứng đắn*. Bất quá lời này của Khúc Vô Tửu cũng nhắc nhở hắn, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, ban đêm sắp đến, vậy không thiếu được phải tìm nơi qua đêm.

*正形 Chính hình: Conformal: hình dạng xác định không thay đổi, hình thái con người tiêu chuẩn. Ở đây hẳn là ý không phải con người chính trực.

Tư Lăng rất nhanh liền có chủ ý, bèn nói với Khúc Vô Tửu: "Khúc đạo hữu, ta giúp ngươi giải quyết con Tri Thù Bát Cước Vân Văn này, ngươi đem phương thuốc ủ rượu tổ truyền của nhà ngươi tặng cho ta có được không?"

"Không được!" Khúc Vô Tửu kêu lên, "Đó là bảo bối tổ truyền của Khúc gia ta, sao có thể tùy tiện tặng cho người khác?"

Tư Lăng khinh bỉ nói: "Đừng nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, cũng đã đem bảo bối tổ truyền sao chép mấy trăm tờ bán ra ngoài, còn nói cái gì bảo bối chứ? Ta ra tay giúp ngươi giải quyết phiền toái, ngươi không phải nên tỏ vẻ chút sao? Ít nhất cũng phải trả thù lao chứ, chúng ta là giao dịch công bằng, không ai nợ ai. Hay là..." Tư Lăng thoải mái nói, "Khúc đạo hữu, ngươi muốn đợi đến khi linh lực khô kiệt, sau đó bị Tri Thù Bát Cước Vân Văn trực tiếp cắn chết?"

Tuy rằng không biết Khúc Vô Tửu gặp phải chuyện gì, nhưng Tư Lăng sao có thể không phát hiện linh lực của ông ta đã sắp khô kiệt, chống đỡ không được bao lâu, cho nên lúc phát hiện ra hắn thì mới liều mạng mà hướng lại đây muốn hắn kéo xuống nước để cùng nhau đối phó con Tri Thù Bát Cước Vân Văn, giúp mình tìm được chút không gian để chạy trốn.

So với Khúc Vô Tửu, Tư Lăng hôm nay mặc dù hao tổn chút linh lực để tránh nhiệt, nhưng lại chưa từng động tay, linh lực trong đan điền dư thừa, hơn nữa nếu muốn đối phó Tri Thù Bát Cước Vân Văn thì cũng không phải không tự mình ra tay không được.

Đột nhiên, cát vàng bên cạnh Khúc Vô Tửu bị một sợi tơ nhện thô to đánh trúng, cát vàng tựa như nước biển nổ tung, đầy trời là cát. Cát vàng xối xuống đầy mặt đầy đầu ông ta, toàn thân đều đã biến thành người cát. Mắt thấy tơ nhện lại tấn công về phía mình, Khúc Vô Tửu liền né tránh rất vất vả, vì thế cũng bất chấp suy tính thiệt hơn cho mình, oa oa kêu lên: " Được rồi, được rồi, ta đáp ứng đưa cho ngươi phương thuốc ủ rượu tổ truyền Khúc gia để làm thù lao!!"

Vừa dứt lời, một thanh linh kiếm móc lấy tà áo phía sau ông ta, kéo ông ta cách xa đòn tấn công của tơ nhện, sau đó là một xấp 30 tờ linh phù tạo thành một tiểu sát trận nhanh chóng bay tới Tri Thù Bát Cước Vân Văn. Sát trận nhốt Tri Thù Bát Cước Vân Văn lại, Tư Lăng đột nhiên lui về phía sau, quát một tiếng "Nổ", toàn bộ sát trận liền nổ tung, cuộn cát bụi chung quanh  lên tận trời, uy thế kinh người.

Khúc Vô Tửu ngây ngốc nhìn 30 tờ linh phù tản ra khí tức lục phẩm cứ như vậy nổ tung, nhất thời trong lòng thịt đau, gọi thẳng Tư Lăng là đồ phá sản, đồng thời cũng hiểu nam nhân bị mình dụ dỗ là người có tiền. Hắn ta thế nhưng không tiếc dùng linh phù lục phẩm vô cùng trân quý để tạo thành cái tiểu sát trận vây nhốt Tri Thù Bát Cước Vân Văn, sau đó nổ tung toàn bộ sát trận. Vốn uy lực của linh phù lục phẩm đã không tầm thường, lại đem 30 tấm linh phù lục phẩm tạo thành một cái sát trận, cho dù có là sát trận đơn giản nhất thì cũng đã gia tăng gấp đôi uy lực, đem Tri Thù Bát Cước Vân Văn nổ thành từng mảnh.

Tư Lăng không nhìn ánh mắt như nhìn thổ hào của Khúc Vô Tửu, đi qua, trong một đống máu thịt móc ra một cái yêu đan, dùng nước rửa sạch, rồi thu vào trong túi trữ vật.

Đợi khi Tư Lăng thu dọn xong, rốt cuộc nhìn về phía Khúc Vô Tửu. Khúc Vô Tửu bị cặp mắt xinh đẹp kia nhìn qua, nhất thời có chút "đau trứng xiết cúc", giương mắt nhìn hắn.

"Vị đạo hữu này, quen biết là có duyên, còn không biết xưng hô thế nào?" Trên gương mặt đại thúc chán chường của Khúc Vô Tửu lộ ra một cái biểu cảm lấy lòng, nhìn trông tựa như loại lưu manh đẳng cấp thấp.

"Tư Lăng."

"Ồ, Tư đạo hữu, tên này thật đúng là làm tôn lên ngươi, danh xứng với thực nha..."

"Khúc đạo hữu, thù lao!" Tư Lăng đánh gãy lải nhải của ông ta, rất không kiên nhẫn nghe lải nhãi dài dòng, hắn nhất định là nói nhảm không lại ông ta, nheo mắt lại nhìn gương mặt suy sụp của Khúc Vô Tửu, nghi ngờ hỏi: "Hay là Khúc đạo hữu muốn quỵt nợ?"

Khúc Vô Tửu khóe miệng giật giật, tình huống lúc này rất bất lợi với mình, hắn tự nhiên sẽ không tự tìm đường chết, nhanh chóng cười nói: "Sao lại thế được? Chỉ là túi trữ vật của ta bị người trộm, đồ vật bên trong cũng không còn, những phương thuốc ủ rượu kia tất nhiên cũng không thấy. Ối, đừng nóng giận, phương thuốc ủ rượu tổ truyền ta luôn ghi tạc trong đầu, sẽ không quên, chỉ cần tìm một chỗ nghỉ ngơi, chờ ta khôi phục linh lực, đến lúc đó có thể chép lại cho ngươi một phần."

Tư Lăng đột nhiên phát hiện loại người nhìn như vô kỷ luật vô lý lẻ như Khúc Vô Tửu, kỳ thật là khôn khéo nhất, nói hai ba câu liền kéo hắn xuống nước, mắt thấy mặt trời xuống núi, nguy hiểm ban đêm tới, lại dùng cái lý do thích hợp để nhờ cậy mình. Chỉ là... Hắn mà dễ dàng để cho người khác chiếm tiện nghi như vậy sao?

Lúc mặt trời hạ xuống ở bờ bên kia, tia sáng cuối cùng cũng biến mất, toàn bộ sa mạc dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nhanh chóng kết băng, rét lạnh phủ xuống, gió lạnh gào thét.

Trong sa bảo (ngôi nhà bằng cát) ấm áp sáng sủa, Khúc Vô Tửu dùng một loại ánh mắt chậc lưỡi kỳ quái nhìn Tư Lăng, cảm thấy tên nam nhân diện mạo xinh đẹp dị thường này quả thực là người biết hưởng thụ cuộc sống. Nhìn xem, trên mặt đất trải tấm da Hỏa Viêm Báo phát ra nhiệt lượng, trên bếp lò đang hầm canh nóng thơm ngào ngạt, trên giá nướng là nguyên con Bạo Nha Trư...  Trong không gian nho nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi; ngay cả trên nóc nhà còn có dạ minh châu của Thế tục giới đang chiếu sáng! Khúc Vô Tửu chưa bao giờ biết, Dạ minh châu mà tu sĩ xem thường nhất thì ra cũng có thể phát ra công dụng. Ở loại địa phương nguy hiểm quỷ dị này, có cái gì tiện dụng hơn thứ này chứ?

"Gào!"

"Chiếp chiếp!!"

Hai thanh âm uy hiếp vang lên, Khúc Vô Tửu giật thót, phát hiện bên cạnh Tư Lăng ngồi một yêu một cầm đang nhìn mình hết sức nguy hiểm. Mà nguyên nhân là vừa rồi hắn suy tư đến mê muội, không cẩn thận nhìn thịt nướng thơm ngào ngạt trên giá rồi thất thần... &gt__&lt.. Lại nói, vừa rồi khi hắn bước vào cái sa bảo này thì con chim xám xám hung ác kia từ trong túi linh thú nhảy ra ngoài, hướng về phía người hắn mổ một trận tàn nhẫn, một bộ dáng không chào đón hắn, chẳng lẽ hắn lại "thiên nộ điểu oán" như vậy?

Rất nhanh, Tư Lăng liền đem thịt nướng và canh thịt đặt tới trước mặt Trọng Thiên cùng Tiểu Hôi, tự mình cũng nâng bát canh chậm rãi uống. Bởi vì có người ngoài, Tiểu Yêu Liên trốn trong tay áo Tư Lăng không đi ra, bởi lẽ hoàn toàn không có bộc lộ khí tức khác thường cho nên Khúc Vô Tửu cũng không phát hiện ra nó.

Đang uống canh xương thơm ngon nóng hổi, Tư Lăng phát hiện đôi mắt Khúc Vô Tửu trông mong nhìn mình chằm chằm, không khỏi kinh ngạc nói: "Ngươi cũng muốn uống?"

Nhiệt độ không khí ban đêm quả thực là quá thấp, lúc này Khúc Vô Tửu cảm thấy thân thể phát lạnh từng cơn, tuy rằng đã Tích Cốc, nhưng vẫn muốn ăn chút gì đó nong nóng để xua lạnh -- đặc biệt là khi nhìn thấy một người hai yêu ăn đến thơm ngon như vậy.

"Ngươi không phải đã Tích Cốc sao?"

"Ngươi chẳng phải cũng vậy?"

Tư Lăng lạnh lùng nhìn hắn, cuối cùng hảo tâm múc cho hắn chén canh nóng, sau đó hỏi: "Ngươi nói chuyện của ngươi một chút đi, ngươi đến tầng thứ ba mấy ngày rồi? Sao lại bị người ta cướp mất túi trữ vật?"

Nói đến đây, Khúc Vô Tửu liền bi phẫn, không cần Tư Lăng giục liền bắt đầu ba láp kể lể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.