Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 122: Chữa thương



Trong thạch đạo tối tăm chật hẹp, chỉ nghe tiếng nước rơi tong tong, luồng gió mát lạnh từ lối đi thổi tới kèm theo tiếng khóc kỳ lạ, giống như khóc nỉ non của Quỷ Hồn.

Lúc Tư Lăng tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trong động đá tối tăm, dưới thân lót một tấm da thú, trước cửa động đá có bố trí trận pháp, ngăn trở sinh vật hắc ám trong thông đạo dò xét. Rất nhanh hắn liền cảm giác có thứ gì đó kề hai bên má, một bên kề thứ gì đó lông nhung mềm mại, một bên kề cái gì đó mềm mềm dẻo dẻo, cổ còn bị một cái đuôi quấn lấy. Tu tiên giả có thể nhìn thấy trong bóng tối, Tư Lăng rất nhanh liền nhìn rõ chỗ mình ở, còn có ba con yêu kề bên hắn, thoạt nhìn hình như là ngủ.

Không cần Tư Lăng lên tiếng, ba con yêu lập tức phát hiện hắn tỉnh, Tiểu Yêu Liên trực tiếp nằm sấp trên mặt hắn mà phun nước mắt nước mũi; Trọng Thiên dùng cái đuôi quét tới quét lui trên mặt hắn, tựa như đang an ủi kẻ đáng thương đã thành phế nhân như hắn; Tiểu Khôi thì vây quanh hắn kêu chiêm chiếp không ngừng, mỗi lần muốn nhào vào ngực hắn khóc rống thì đều bị Trọng Thiên một đuôi quất bay -- cũng không nhìn xem người nào đó hiện tại xương cốt đều nát, sao chịu được nó trực tiếp đánh tới như vậy.

Trong lúc nhất thời, trong động đá tiếng khóc, tiếng líu lo không ngừng, có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Vừa tỉnh lại liền có thể nhìn thấy hình ảnh náo nhiệt này, Tư Lăng cũng không biết là vui hay buồn, bất quá cũng không có tâm tư quát bảo chúng nó ngưng lại. Hắn cẩn thận cảm thụ thân thể, phát hiện thân thể hiện tại quả thực tựa như phế nhân. Xương cốt đều nát, gân mạch đa phần đứt gãy, tiện đà ảnh hưởng đến Kim Đan, trên Kim Đan cũng xuất hiện vết rách như mạng nhện, thậm chí nguyên thần cũng vô cùng xám xịt.

Tuy rằng thê thảm chút, nhưng có thể nhặt về một cái mạng thì Tư Lăng đã rất hài lòng. Đích thân thể nghiệm qua thì mới biết cái "Không gian cắt bỏ" kia khủng khiếp cỡ nào, hể là kẻ nào bị cây trượng Thiên Dạ Tinh Thần kia khóa chặt, không một ai có thể chạy trốn, lợi dụng pháp tắc của không gian, biến vật chất bị khoá chặt kia thành hư vô; nói đơn giản, tương tự với sự xoá bỏ, có thể thấy được cây quyền trượng kia có bao nhiêu kinh khủng. Hắn có thể may mắn nhặt về một cái mạng, thứ nhất là ngay khi phát hiện nguy hiểm liền dốc hết toàn lực, đem tất cả hồn lực trút ra để chống đỡ uy lực của quyền trượng; thứ hai là do đại ca nắm chắc thời cơ, nửa đường cắt đứt khống chế của Nguyệt Thiên Dạ đối với quyền trượng.

"Tư công tử, huynh thấy thế nào? Không có việc gì chứ?" Tiểu Yêu Liên khóc một lúc thì rốt cuộc thút thít hỏi.

Tư Lăng trong lòng than thở một tiếng. Không dễ dàng nha, ba đứa này rốt cuộc đã chú ý đến hắn. "Toàn thân đều đau, không thể động đậy." Hắn nói, thanh âm vô cùng khàn khàn, tựa như giọng nói của ông già sắp gần đất xa trời.

Tiểu Yêu Liên mím môi, ôm ra một cái bình ngọc, cẩn thận đút cho hắn nửa bình Mộc Linh dịch. Linh dịch tươi mát thuần khiết trượt vào thực quản, ngấm vào tứ chi bách hài[1], nuôi dưỡng máu thịt gân mạch. Cả thân thể đều trở nên ấm áp, hết sức thoải mái, hiệu quả còn tốt hơn so với ăn những linh đan chữa thương cao cấp kia, lại không lo lắng sẽ lưu lại đan độc.

[1]Trăm khớp xương.

Hệ Mộc vốn đã có năng lực chữa khỏi, mà Mộc Linh dịch do Tiểu Yêu Liên tu luyện chính là Thánh phẩm chữa thương tốt nhất. Bất quá lần này hắn thiếu chút nữa cả nguyên thần cũng bị tan vỡ, tổn thương nghiêm trọng, muốn tĩnh dưỡng hồi phục không biết phải đến đợi đến khi nào.

"Đúng rồi, đại ca đâu? Chúng ta giờ đang ở đâu?" Tư Lăng chỉ có thể há miệng mấp máy.

Đáp lời tự nhiên là Tiểu Yêu Liên, "Vừa rồi có người tới, đại ca đi kiểm tra xem xét tình huống. Chúng ta bây giờ còn đang ở Thạch Lâm Thông Thiên tháp tầng thứ tư, huynh đã mê man ba ngày rồi đó. Ba ngày nay may nhờ có đại ca luôn đút huynh uống ngọc tuỷ vạn năm mới bảo vệ được nguyên thần của huynh. Tư công tử, huynh không biết đâu, lúc ấy nguyên thần của huynh ảm đạm như sắp dập tắt vậy, Tiểu Hồng rất lo lắng..." Nói đến đây, Tiểu Yêu Liên lại thút thít muốn khóc, nức nở nói: "Nguyệt Thiên Dạ thật là xấu, vì yêu sinh hận thật đáng sợ. Nếu không phải lúc ấy phải chủ nhân trùng hợp phải luyện hóa yêu đan Hổ Dực xà, bằng không tuyệt đối phải đập bẹp nữ nhân kia..."

"Tiểu Hồng muội muội..." Khóe miệng Tư Lăng co giật kêu một tiếng, rốt cuộc là ai đã dạy hư Tiểu Hồng muội muội đáng yêu thế này?

Trọng Thiên ngạo kiều hừ một tiếng, tỏ vẻ lời này là nó dạy. Tiểu Khôi càng líu lo không ngừng, tuy rằng Tư Lăng nghe không hiểu nó đang kêu cái gì, nhưng tuyệt đối chẳng phải lời hay ho. Xem ra dạy hư Tiểu Hồng muội muội thuần khiết chắc chắn là hai đứa hung tàn này. Mà hai cái đứa hung tàn này bày tỏ, nhất định sẽ vì Tiểu Lăng Tử đòi lại trận này, về sau gặp được Nguyệt Thiên Dạ, tuyệt đối phải báo thù.

Từ chỗ Tiểu Yêu Liên có thể biết được, ngày đó bởi vì bọn họ hỗn chiến mới khiến Thạch Cự Nhân trong không gian này thức tỉnh. Hơn nữa những Thạch Cự Nhân kia đều có tu vi Nguyên Anh kỳ, tu vi cao nhất của những người ở đây chỉ là Kim Đan hậu kỳ, tuy rằng chỉ kém một cảnh giới, nhưng nếu xét uy áp thì những Thạch Cự Nhân kia lại hoàn toàn có thể ngăn chặn bọn họ. Mọi người bất đắc dĩ kết thúc hỗn chiến, mỗi người đều tự chạy đi, thậm chí vì thế mà không thể không liên thủ với địch nhân vừa mới đánh nhau đến sống chết không tha kia.

Tư Lăng nghe được quả thật muốn cười, đặc biệt nghe thấy Thu Mộ Quy nghẹn khuất liên thủ cùng Hoắc Noãn Ngọc thì trong lòng thật muốn vỗ tay khen ngợi. Để cho ngự tỷ Hoắc Noãn Ngọc hành hạ tên Thu Mộ Quy kia một trận đi! Bất quá, nghe nói Kỳ Trầm Mi cứu được đám Nguyệt Thiên Dạ, Tư Lăng lập tức không vui. Đám Nguyệt Thiên Dạ quả thật là quá cmn tốt số! 

Mà Tư Hàn cũng mang theo hắn chạy trốn cả một ngày một đêm mới tới được nơi này. Khi đó Tư Hàn cũng bị trọng thương, Tư Lăng thì chỉ có một chút hơi tàn, sức chiến đấu là con số không, căn bản không thể chống lại Thạch Cự Nhân Nguyên Anh kỳ, chỉ có thể nghẹn khuất chạy trốn. Trốn mãi thì đã đến được nơi này, rốt cuộc tìm được chỗ ẩn nấp dưỡng thương.

Lúc Tư Lăng đang tìm hiểu tình hình thì cảm giác bên ngoài có người tiến vào, Tiểu Yêu Liên vèo một cái chui vào trong tay áo Tư Lăng, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi ngồi bên người Tư Lăng nhìn chằm chằm cửa động.

Lúc này, trận pháp bị mở ra, ba bóng người đi vào.

Là Tư Hàn cùng Liễu Thành Phong và Tô Hồng Phi.

Liễu Thành Phong nhào lại đây, giật mình nhìn Tư Lăng nằm ngang, hỏi: "Tư tiểu đệ, sao cậu bị thương nặng như vậy? Nguyệt sư tỷ xuống tay cũng thật quá nặng!" Nói xong, gãi gãi mặt, thương xót nói tiếp: "Quả nhiên, loại sinh vật nữ nhân này nha, thật là đáng sợ! Tư tiểu đệ, nghe ta, sau này vẫn là đừng trêu chọc nữ nhân thì tốt hơn."

Tư Lăng rít từ trong kẽ răng ra một tiếng cám ơn, cảm thấy dạ dày vô cùng đau đớn, cmn muốn đập một bàn tay đánh bay tên tiểu tử này. Ngươi nha, trước khi nói lời này thì đừng có sư tỷ dài sư tỷ ngắn gọi lung tung, như vậy mới còn có chút thuyết phục.

Tô Hồng Phi cũng đi sang nhìn Tư Lăng, mặc dù đối với Tư Lăng vẫn thầm vướng mắc, bất quá vẫn quan tâm hỏi một tiếng: "Tư sư huynh, Tư đạo hữu không có việc gì chứ?"

"Ừ." Tư Hàn giọng nói lạnh nhạt, đi tới, kéo tay Tư Lăng, dùng linh lực tra xét tỉ mỉ thân thể hắn, phát hiện những gân mạch đứt gãy đã có chút tái cơ cấu, xem ra Mộc Linh dịch của Tiểu Yêu Liên rốt cuộc đã có tác dụng.

Liễu Thành Phong cùng Tô Hồng Phi chỉ ở một lát liền cáo từ rời đi; bọn họ cũng không bị thương, không cần thiết ẩn náu tĩnh dưỡng, hiện tại thời gian có hạn, ngoại trừ phải ra ngoài giết Thạch Cự Nhân lấy Thạch Tâm ra thì còn phải tìm cửa vào tầng thứ năm.

Tư Hàn cũng không giữ bọn họ lại, bọn họ rời đi hay không cũng không quan hệ với mình. Hơn nữa bọn họ không ở lại cũng tốt, lúc lấy ngọc tuỷ vạn năm đút Tư Lăng thì cũng  không cần che che giấu giấu.

Tư Hàn đút cho Tư Lăng một giọt ngọc tuỷ, sau đó đỡ hắn dậy, bắt đầu dùng linh lực khơi thông gân mạch bế tắc cho hắn. Lúc những gân mạch kia khôi phục thì sẽ hút phải rất nhiều tạp chất dơ bẩn, nhất định phải thanh trừ chúng đi. Chẳng qua, như vậy cũng là "nhân họa đắc phúc"[2], gân mạch tái cơ cấu xong sẽ mở rộng rất nhiều, đối với tu hành sau này của hắn thì cực kỳ có lợi.

[2]Vì hoạ mà được phúc..

Như thế qua nửa ngày, Tư Lăng phát giác trên người có một nửa gân mạch được khơi thông, lập tức vô cùng cảm kích Tư Hàn, quan tâm hỏi: "Đại ca, nghe nói huynh cũng bị thương, không có việc gì chứ?"

Tư Hàn ngồi xếp bằng ở một bên, thản nhiên nói: "Đã không sao." Sau đó nhắm mắt không nói, dĩ nhiên là đã bắt đầu tu luyện.

Tư Lăng có chút bất đắc dĩ, đại ca, thật không thể nói hơn hai câu để cho hắn an tâm sao?

"Tư công tử không cần lo lắng, đại ca chỉ là bị thương thể xác, uống linh dịch của Tiểu Hồng thì chẳng mấy chốc đã khoẻ rồi. Ngược lại là huynh, Tư công tử, huynh lần này bị thương quá nặng, về sau cần phải cố gắng tu luyện, đừng lại để nữ nhân kia làm bị thương nữa."

Nghe thấy mình bị một đứa yêu thực vô dụng phế vật dạy dỗ, Tư Lăng không khỏi mắt trợn trắng. Nếu bàn về tu vi chiến lực, hắn tự nhận không thua Nguyệt Thiên Dạ, duy nhất thua nàng chính là pháp bảo. Tư Lăng quyết định, đợi sau khi rời khỏi Thông Thiên tháp, hắn phải tạo ra một pháp bảo bản mạng lợi hại mới được.

Như thế lại qua hai ngày, gân mạch đứt gảy trên người Tư Lăng đều nối lại, sau đó bắt đầu sinh trưởng xương cốt. Loại cảm giác này quả thực là khó chịu, dường như có ngàn con kiến đang cắn xương cốt vậy, vừa ngứa vừa đau, hận không thể trực tiếp cào rách da tới tận xương mới được. Tư Lăng cắn chặt hàm răng, mắt trừng đằng trước. Bởi vì Tư Hàn đang ngồi ngay bên cạnh canh chừng, cho nên hắn có chút ngượng ngùng kêu rên thành tiếng, chỉ có thể kìm nén mình, cố tình ba đứa yêu thú không có đầu óc phán đoán kia còn dụ dỗ hắn.

"Tư công tử, chủ nhân nói huynh đau thì cứ kêu ra đi, dù sao bộ dáng không cốt khí của huynh chủ nhân cũng đã gặp rồi." Tiểu Yêu Liên giúp truyền đạt ý tứ của một cầm, một thú, "Tiểu Khôi nói, dù huynh có hét lên cũng không sao, nó vẫn yêu huynh nhất..."

"Câm, câm miệng!" Tư Lăng quả thực muốn đem ba con yêu đang ghé vào lỗ tai hắn lãi nhãi này đánh bay ra ngoài, thực cmn khiến người ta chán ghét mà.

Phát hiện hắn cảm xúc không tốt, Tiểu Yêu Liên lập tức ngậm miệng, lại cầm một lọ Mộc Linh dịch ra, cực kỳ luyến tiếc đút cho Tư Lăng. Trong khoảng thời gian này hai huynh đệ họ liên tục bị thương, Mộc Linh dịch của  Tiểu Yêu Liên xuất huyết nhiều, đã không còn lại bao nhiêu, mỗi lấy một chút  ra đều tựa như muốn mạng nó vậy, cho nên gần đây nó cắn linh quả đến điên cuồng liều mạng.

Uống linh dịch xong, Tư Lăng cảm giác tốt hơn nhiều, lặng lẽ kiềm chế cái loại đau đớn kia.

Như thế qua một ngày, xương cốt rốt cuộc một mọc dài, hắn không cần nằm dài trên giường như phế nhân nữa, làm cái gì cũng phải để đại ca ôm tới ôm lui -- tuy rằng chỉ là ôm dậy khơi thông gân mạch cho hắn, nhưng hắn tình nguyện tự mình nhổm dậy.

Mộc Linh dịch quả nhiên là đồ tốt, thân thể Tư Lăng hoàn đã toàn khôi phục, hiện nay chỉ còn lại vấn đề của nguyên thần. Chẳng qua, nguyên thần bị thương lại là phiền toái nhất, bề ngoài có vẻ không thành vấn đề, nhưng nguyên thần xám xịt kia ảnh hưởng đến tu vi cùng sức chiến đấu của hắn. Giai đoạn hiện tại, ngoại trừ ngoan ngoãn đi theo phía sau đại ca thì có lẽ hắn không thể làm gì khác.

Tư Hàn đưa một ngón tay điểm tại mi tâm của hắn, xem xét nguyên thần của hắn, mày hơi nhíu lại, Tư Lăng lại không thèm để ý cười nói: "Đại ca, đệ không sao, nguyên thần phải từ từ dưỡng mới có thể tốt được, hơn nữa có ngọc tuỷ vạn năm, sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục. Bởi vì đệ mà chúng ta đã nán lại đây quá lâu, vẫn nên nhanh ra ngoài tìm kiếm thông đạo tầng thứ năm thôi."

Trọng Thiên nghe xong, lập tức gào lên một tiếng, đồng tử màu tím đen sáng rực, cả Tiểu Khôi cũng kêu chiêm chiếp tràn ngập ý chí chiến đấu. Mà Tiểu Yêu Liên thì siết chặt nắm tay hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang kêu lên: "Chuẩn bị xuất phát, giết chết địch nhân!"

Thì ra ba đứa này chỉ định đi báo thù cho hắn thôi! Tuy rằng trong lòng Tư Lăng có chút cao hứng, cảm thấy không uổng công mình nuôi chúng nó, tốt xấu gì cũng dưỡng ra một ít tình nghĩa, nhưng mà -- Tiểu Khôi ngươi vẫn là con chim con, ngoan ngoãn trở về túi linh thú đi! Tiểu Hồng muội muội, ngươi là yêu thực, vẫn nhanh trốn đi thôi!

Đi ra khỏi động đá thì Tư Lăng nói: "Đại ca, hiện tại thương thế của đệ chưa tốt, nếu ở trên đường gặp được bọn Nguyệt Thiên Dạ, có lẽ cứ tránh trước đã."

Tư Hàn nhìn về phía hắn, hiển nhiên không đồng ý với cách nói này, "Nguyệt Thiên Dạ bị Băng Diễm gây thương tích, rất khó khôi phục. Những người khác thì không đáng lo."

Nhưng mà đại ca, huynh không biết nữ nhân kia quỷ quái cỡ nào đâu, nàng có rất nhiều thứ tốt đủ để nháy mắt thì đầy máu sống lại đó.

Trong lòng Tư Lăng mặc dù vẫn có băn khoăn, nhưng quyết định tôn trọng đại ca, đến thời điểm đó thì lại nói sau. Có lẽ Nguyệt Thiên Dạ cũng không thần thông như vậy, bị Băng Diễm gây thương tích thì dù thế nào cũng sẽ tổn hao nhiều nguyên khí, không chừng mấy ngày nay vẫn luôn núp ở chỗ nào đó tu dưỡng thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.