Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 140: =口=!



Đối với tu tiên giả mà nói, mười mấy năm chẳng qua chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi trong năm tháng tu tiên dài dằng dặc, bế quan một tí liền qua đi.

Thành Minh Hà vẫn như trước lúc hắn rời đi, không có gì thay đổi.

Tư Lăng chắp tay chậm rãi đi lại trên đường phố thành Minh Hà, nhàn nhã dạo bước, giống như phàm nhân nhàn nhã đi chơi trong Thế tục giới, thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào thì đến trên đường chọi gà đấu chó, đều có một tư vị riêng biệt, tâm cảnh đúng là bình thản chưa từng có. Đương nhiên, lấy tu vi Kim Đan sơ kỳ hiện tại của hắn, người bên ngoài cũng không dám tuỳ tiện đến quấy rầy, đến cả Đội chấp pháp trong thành đi ngang qua mà cũng khách khí né tránh một phen.

Tư Lăng lại một lần nữa cảm nhận được địa vị cao cấp của tu sĩ Kim Đan tại Tây Cảnh, thật không người nào dám tuỳ tiện đắc tội. Đương nhiên, cũng bởi vì Tây Cảnh linh khí mỏng manh, tu vi tu sĩ nơi này thường không cao, bất quá sức chiến đấu đều tương đối dũng mãnh, lúc đối ngoại cũng rất đoàn kết, dù là tu sĩ không quen biết, chỉ cần người ở địa phương khác dám chạy đến Tây Cảnh gây chuyện, tu sĩ Tây Cảnh sẽ trực tiếp xúm lại thành đoàn đánh ngươi tới chết. Những nhận thức thú vị này là sau khi Tư Lăng rời khỏi nơi đây đến đại lục Trung Ương mới sâu sắc cảm nhận được. Cho nên, đây cũng là lý do Thiên Tông phái biết Ngự trùng môn chẳng kiêng nể gì mà chạy đến trước mặt Tư Hàn cướp Tiên khí thì Thiên Tông phái không chỉ không sợ, một ít kẻ xúc động còn vác vũ khí muốn phóng đi Ngự trùng môn trả thù.

Lúc đi qua một Tửu lâu thì Tư Lăng đột nhiên dừng bước.

Trong đại sảnh tầng thứ hai của Tửu lâu, một đám tu sĩ đang uống rượu cắn hạt dưa trò chuyện bát quái, mà đối tượng bát quái là Kha gia - một trong tứ đại gia tộc ở thành Minh Hà. Nghe nói Kha gia hôm qua đã xảy ra biến đổi rất lớn, tộc trưởng Kha gia bị người tập kích ngay tại phòng của mình, Kim Đan vỡ tan, một thân tu vi đều hủy hết, bây giờ trở thành kẻ còn không bằng người thường. Kha gia cũng bởi vì tộc trưởng bị thương mà rơi vào một trận hỗn loạn. Tuy rằng Kha gia đối ngoại tuyên bố rằng tộc trưởng của bọn họ là chiến đấu với thích khách lẻn vào Kha gia nên bị thương, mặc dù bị thương nhưng cũng vinh quang; nhưng mà, tối qua lại có rất nhiều kẻ miệng không nghiêm chứng kiến chứng thực rằng, kỳ thật cái biến đổi lớn này là Kha gia tự giết lẫn nhau đưa tới, mà đầu sỏ gây nên chính là nhị gia của Kha gia, là đệ đệ ruột của tộc trưởng Kha gia.

Về phần nhị gia Kha gia vì sao lại ác độc như vậy mà ra tay xử lý đại ca của mình, việc này phải truy ngược về mười mấy năm trước. Nếu là người mười mấy năm trước từng ở tại thành Minh Hà thì nhất định nhớ rõ, lúc ấy Kha gia treo giải thưởng khắp toàn thành, treo giải một con yêu thú không biết phẩm loại cấp bậc, làm cho dư luận rất xôn xao. Khi đó nói rằng, đó là một con yêu thú màu đen không biết chủng loại đã đi rình coi chuyện song tu của tộc trưởng Kha gia cùng tam phu nhân của ông ta, còn dùng một loại bí thuật phong ấn linh lực của tộc trưởng Kha gia suốt một tháng, thật khiến người ta nhìn Kha gia là cảm thấy chê cười.

Đương nhiên, đây là chân tướng mà lúc ấy mọi người có thể tìm được, lại không ngờ, còn có một chân tướng khác càng giật gân hơn. Tối qua, Kha nhị gia "quân pháp bất vị thân", không khống chế được mà hét to một hồi: "Đại ca, huynh cho rằng ta không biết, 17 năm trước, lúc bị con yêu thú phá vỡ chuyện tốt thì đối tượng cùng huynh song tu không phải là tiểu thiếp của huynh, mà là thê tử của ta, em dâu của huynh sao?"

Vì thế, Kha gia nổi danh.

Ai nha nha, thì ra nội tình là như vậy! Mối hận trộm thê này, Kha nhị gia có thể nhịn được đến bây giờ, cũng coi như là công phu nhẫn nại rất cao. Kha nhị gia hẵn cũng nên cảm tạ con yêu thú màu đen không biết tên kia đã phá vỡ việc này, mới có thể phát giác thê tử của chính mình vẫn luôn bị trộm, thì ra không chỉ mũ xanh mơn mởn, mà cả giày cũng xanh đến kỳ cục, đều sắp biến thành người khổng lồ xanh luôn rồi. Loại chuyện này, "thúc có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn" được đâu!

Tu sĩ trong tửu lâu bát quái đến vô cùng hào hứng, Tư Lăng mặt không thay đổi nhìn về phía con yêu thú ngồi trên bả vai hắn liếm móng vuốt -- tên này chính là đầu sỏ gây nên biến đổi lớn của Kha gia, giờ ngược lại là một vẻ mặt vô tội, thật sự khiến người muốn vụt cho mấy bàn tay.

Thấy hắn nhìn mình, Trọng Thiên hất càm lên, gào một tiếng, vô cùng đắc ý, tỏ vẻ, đại gia nó đã làm chuyện tốt đó nha.

Tư Lăng che trán, bi kịch của Kha gia chỉ là bởi vì con yêu thú nào đó lúc ấy nhàn đến đau trứng, chạy đến các nhà khác đi dạo đêm. Nói ra chuyện này có người tin tưởng sao?

Thôi, chuyện này không liên quan tới hắn, Tư Lăng làm như không nghe thấy, thong dong mà bước qua.

Lòng vòng một lát, rốt cuộc đi đến cái ngỏ nhỏ chật chội ở thành Nam, khi nhìn đến biển hiệu Vân thị luyện khí vẫn còn treo trên ngôi nhà cổ xưa kia thì trong lòng hắn buông lỏng vài phần, trên mặt nhịn không được lộ ra một nụ cười tươi.

Đi vào trong cửa hàng, một thanh niên tuấn lãng đang mình trần nghiêm túc đập vào một khối tinh thiết, tay nghề của chàng thanh niên rất tốt, khối tinh thiết kia trải qua rèn giũa nhiều lần, lượng tạp chất đã gần như không đáng kể, bất quá hắn vẫn không hài lòng, vẫn nghiêm túc đập xuống, muốn tinh luyện đến 100%.

Tư Lăng an tĩnh đứng ở một bên, không mạo muội tiến lên quấy rầy.

Như thế qua hai canh giờ, thanh niên kia mới dừng lại, lúc này mới phát hiện trong cửa hàng có người tới, ngẩng đầu nhìn lên, đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó trên mặt hiện lên đỏ ửng -- lại coi hắn thành nữ tu xinh đẹp như hoa, bất quá rất nhanh thì lộ ra vẻ mặt vui mừng, "Tư ca ca!"

Tuy rằng diện mạo của thanh niên tuấn lãng này đã không còn giống bé Vân Bảo đáng yêu như viên nếp tròn năm đó nữa, bất quá giọng điệu này thật ra rất giống Vân Bảo. Đối với vị tiểu sư phụ Tiểu Vân Bảo đã dạy bảo mình mấy tháng này, Tư Lăng vẫn thực cảm tạ, cười nói: "Tiểu Bảo, đã lâu không gặp, cậu đã trưởng thành rồi."

Không phải sao, từ biệt mười mấy năm, Tiểu Vân Bảo hiện tại đã là thanh niên hai mươi mấy tuổi, năm tháng không buông tha người mà.

Tư Lăng tới làm Vân Bảo hết sức cao hứng, hắn cùng Vân đại sư đều là kẻ  si mê với luyện khí, quanh năm suốt tháng đều ở trong cửa hàng nhỏ này không đi đâu, hoàn toàn chính là tên trạch nam, cực ít có giao tiếp gì, bằng hữu càng ít đến mức đáng thương, đều là một vài người tin cậy mà trưởng bối giới thiệu. Mà Tư Lăng cũng được cho là một trong những bằng hữu do  bằng hữu khác giới thiệu, còn học tập mấy tháng luyện khí cùng Tiểu Vân Bảo, chính là có nửa tình nghĩa sư đồ với Vân Bảo.

Vân Bảo lập tức đặt công việc sang một bên, dẫn Tư Lăng tiến vào phòng nghỉ ở hậu viện.

Vân Bảo nhớ tới khi còn bé không biết nhận thức người, cho rằng Tư Lăng là tức phụ mà Pháp Lãng mang đến cho sư phụ hắn xem, trong lòng chợt xấu hổ, mặt đỏ bừng, sờ sờ đầu, cười ngây ngô. Vừa rồi mới gặp Tư Lăng thì hắn lại theo bản năng cho rằng đây là một nữ tu mĩ lệ, bất quá may mắn gương mặt này của Tư Lăng mười mấy năm không đổi, vẫn xinh đẹp quá mức, người từng thấy qua thì cơ bản sẽ không quên, mới làm cho hắn không tiếp tục gây ra việc ngốc nghếch.

Hàn huyên một lát, Tư Lăng lại đem lễ gặp mặt đã chuẩn bị từ trước đưa cho Vân Bảo -- đều là tài liệu luyện khí cao cấp mà hắn thu thập được tại đại lục Trung Ương, đối với Tiểu Lăng Tử hiện tại đã biến thành tên nhà giàu mà nói, không coi là cái gì. Lúc Vân Bảo kiểm tra lễ gặp mặt của Tư Lăng tặng thì hiển nhiên là kinh hỉ dị thường, kiểm tra từng cái, mỗi thứ đều đọc ra tên tuổi, hơn nữa đều là những thứ đắt tiền quý giá muốn chết, làm cho hắn mất hứng sao được.

Tư Lăng mỉm cười nhìn hắn, chờ hắn kích động xong, mới hỏi: "Tiểu Bảo, sư phụ của cậu đâu?"

"Tư ca ca muốn tìm sư phụ ta? Không khéo, sư phụ hai năm trước đã ra ngoài tìm tài liệu, cũng không biết thời điểm nào mới trở về nữa."

Nghe vậy, Tư Lăng không khỏi có chút thất vọng, lần này hắn tới còn có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo Vân đại sư, xem ra là không được rồi.

Tuy rằng Vân đại sư không ở, bất quá có thể gặp Vân Bảo cũng coi như là một gặt hái, lập tức hai người bắt đầu trò chuyện giết thì giờ. Thời gian mười mấy năm trong mắt tu tiên giả có vẻ rất ngắn, nhưng cũng có rất nhiều lời có thể nói. Vân Bảo tuy rằng cũng coi như là tên trạch nam, ngoại trừ tu luyện chính là luyện khí, nhưng đối với một ít đại sự của đại lục Thương Vũ thì cũng biết, ví dụ như Thông Thiên tháp mở ra, Tư Hàn lên được tầng thứ chín gì đó, hắn đều nghe người ta nói tới. Lúc biết Tư Hàn chính là huynh trưởng Tư Lăng thì lại càng thán phục liên hồi.

Vân Bảo hiện tại chỉ là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nếu không phải bởi vì yêu cầu khi luyện khí, tin rằng tốc độ tăng tu vi của hắn sẽ càng chậm hơn nữa. Bất quá dù vậy, hiện tại hắn cũng là luyện khí sư lục phẩm, không hề kém cỏi so với những đệ tử tinh anh, nội môn luyện khí trong Thiên Tông phái.

Tư Lăng xin thỉnh giáo chút vấn đề luyện khí với Vân Bảo, cũng nói với Vân Bảo về chiếc Phi Thiên thuyền cần thay đổi vẻ ngoài, cùng với việc mình sắp phải luyện chế pháp bảo bản mạng. Nói thẳng ra, pháp bảo bản mạng tốt nhất là do chính mình tự luyện chế, bất quá cũng có vài người thích tìm Luyện khí đại sư hỗ trợ luyện chế, đợi đến khi pháp bảo hình thành thì tự mình trích máu nhận chủ là được. Đương nhiên, chính mình luyện chế pháp bảo bản mạng thì độ phù hợp sẽ càng cao hơn.

Pháp bảo bản mạng mà Tư Lăng muốn luyện chế là một loại vũ khí có thể tùy ý biến hóa hình dạng, đồng thời có thể dung hợp 100% hồn lực, vẻ ngoài cũng không câu nệ. Từ lúc Kết Đan thì hắn vẫn luôn suy tính trong lòng, trong lòng bây giờ cũng đã có ý tưởng đại khái, đến cả tài liệu tương xứng cũng đã thu gom xong. Hắn lúc trước là muốn đến xin Vân đại sư chỉ giáo một phen, giờ Vân đại sư không biết thời điểm nào mới trở về, đành phải thỉnh giáo Vân Bảo.

"Huynh là nói muốn một loại tài liệu thượng đẳng có thể thay đổi nhan sắc bề ngoài của Phi Thiên thuyền?" Vân Bảo trầm ngâm, đột nhiên nghĩ tới sư phụ vài năm trước đã cất giữ một loại chất lỏng của yêu thực, hắn bèn bảo Tư Lăng chờ một chút rồi liền rời khỏi phòng nghỉ. Trong chốc lát liền bê một bình thủy tinh tiến vào, trong bình chứa một loại chất lỏng xanh đen ánh sắc vàng, sền sệt dính dính, lắc nhẹ một cái cũng không nổi gợn sóng, nhưng lại bắn lên một thứ như sợi tơ đang lưu động thong thả, tạo cảm giác rất hoa lệ.

Chỉ hơi liếc mắt nhìn, đã làm cho lòng người chìm đắm trong sắc màu xa hoa kia.

"Kỳ thật, ta cũng không biết đây là nhựa của yêu thực gì, sư phụ nói ông từng không cẩn thận đi nhầm vào địa bàn của Yêu tộc, ở nơi đó gặp phải một loại yêu thực có sức sống hết sức mạnh mẽ. Loại yêu thực này sinh trưởng bằng phương thức ký sinh, một khi ký sinh thành công, trong khu vực bên đó sẽ không có vật sống khác. Sư phụ lúc ấy hết sức ngạc nhiên, bèn thu gom một chút nhựa của nó, hơn nữa loại nhựa này có tính xâm lược rất mạnh, chỉ một chút liền có thể nhuộm hết một kiện bảo khí thượng phẩm, không thể phục hồi nguyên sắc."

Vân Bảo giải thích vừa xong, Tư Lăng liền nghe được Tiểu Yêu Liên vô cùng hưng phấn truyền âm cho hắn: "Tư công tử, đây là nhựa của Miên nhung đằng, bởi vì tính xâm lược mãnh liệt của nó, bất kỳ yêu thực nào cũng đều không thể tồn tại cùng chúng, thực thích hợp dùng trên Phi Thiên thuyền."

Nghe được Tiểu Yêu Liên giải thích, Tư Lăng không nói hai lời, liền đưa ra ý nguyện mua về.

"Tư ca ca ra ngoài một chuyến đã đưa cho ta nhiều thứ tốt như vậy, thứ này ta vẫn không cần dùng, tặng cho huynh cũng được." Vân Bảo có chút ngượng ngùng nói.

Mười mấy năm, cậu bé nhỏ thiện lương đáng yêu kia vẫn không thay đổi, vẫn thuần lương hiền lành tốt bụng như thế, không có nhiễm bản tính lạnh bạc của những tu tiên giả kia, cũng là tính tình hiếm thấy.

Tư Lăng mỉm cười nhận lấy, quay đầu lại lặng lẽ phân phó Tiểu Yêu Liên lấy vài bình linh tửu chứa linh dịch trong không gian của nó đưa cho Vân Bảo. Loại linh tửu này không chỉ là thần dược chữa thương, bình thường uống chơi cũng có thể nâng cao linh lực, không phải là hàng thông thường, tặng người cũng không mất mặt.

Lại cùng hàn huyên với Vân Bảo về pháp bảo bản mạng một lúc, Tư Lăng mới rời đi.

Lúc trở về, Tư Lăng vốn kiên quyết không cưỡi Tiểu Khôi, bất quá vì Trọng Thiên quấy rối nói bậy, Tiểu Khôi lần nữa thành công.

Nhìn đến dáng người mập mập tròn tròn kia của Tiểu Khôi, nhếch cái lông đuôi diễm lệ lên, bộ dáng ngốc nghếch mong mỏi được chở Tư Lăng phi hành lần nữa, Trọng Thiên lại cười đến thiếu chút nữa lăn lộn.

Tư Lăng khẳng định, Trọng Thiên rõ ràng là muốn chế giễu hắn, nhìn hắn mất mặt.

Giận tới thì gan sẽ phì, Tư Lăng trực tiếp đập một phát trên đầu Trọng Thiên, sau đó nhảy lên trên lưng Tiểu Khôi, nhanh chóng chạy trốn.

"Vù vù!!"

Phía sau là một luồng yêu hỏa trực tiếp tấn công đến, bị đánh một quyền nên Trọng Thiên không chút khách khí xem Tiểu Lăng Tử cùng Tiểu Khôi là tiểu quái mà phun yêu hỏa, thiêu đến một người một yêu phải kêu gào nhảy vọt về phía trước.

Trở lại trước sơn môn Thiên Tông phái, Tư Lăng mặt mày đầy bụi đất bước xuống từ trên lưng Tiểu Khôi. Đầu tiên là cưỡng chế thu hồi Tiểu Khôi về túi linh thú, sau đó mới dùng Thuật tẩy trừ, thuật Nhu Thủy để làm sạch chính mình, rồi mới lấy ra ngọc bài thân phận đề mở sơn môn Thiên Tông phái. Sau khi được đệ tử thủ vệ kiểm tra xong thì thong dong đi vào.

Theo thói quen giả vờ trước mặt người lạ, Tiểu Lăng Tử chịu đựng ánh mắt quỷ dị của tu sĩ thủ vệ phái Thiên Tông mà bước qua, tuy rằng trong lòng lại nói thầm, vài ngày nay đệ tử Thiên tông phái có phải ăn no rãnh rỗi hay không, cũng đã từng gặp mặt rồi mà, vì sao còn mang thần sắc diệu vi như vậy mà nhìn mình chằm chằm. Bất quá hắn cũng chỉ cho rằng do mình là đệ đệ của Tư Hàn nên mới được đối xử như thế, căn bản không để ở trong lòng.

Cho nên khi nghỉ ngơi vài ngày, Tư Lăng đi Luyện khí đỉnh của Thiên Tông phái để thuê phòng luyện khí, tính toán luyện chế pháp bảo bản mạng thì mới biết thì ra thanh danh của mình tại Thiên Tông phái hoàn toàn không chút thua kém đại ca thiên tài nhà mình. Hơn nữa thanh danh này là dùng một loại phương thức vô cùng mất mặt chiếm được.

Tư Lăng: = 口 =! Nhất định là phương thức nổi danh của ta không đúng!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.