Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 213: Cho ngươi bình an



"Tĩnh thủ linh đài, lấy khí ngự hình, khí mãn tự dật, bão nguyên thủ nhất!" (*giữ vững Linh đài (chân tâm), lấy khí chống lại thực thể, khí đầy thì tự tràn, giữ vững lý trí, tinh thần.)

Thanh âm như gió mát vang lên trong óc, khiến cho thần trí vốn đã lạnh đến không cảm giác bỗng khôi phục một chút thanh tỉnh, theo bản năng dựa theo thanh âm kia làm việc.

Không biết qua bao lâu, hàn khí nhảy loạn trong kinh mạch chậm rãi rút lui, thân thể tuy rằng vẫn là lạnh đến mức sưng căng đau đớn, nhưng đã tăng thêm vài phần thoải mái nói không nên lời. Thức hải quay cuồng cũng chậm rãi có xu hướng yên tĩnh, nguyên thần được tầng tầng Hồn lực vây quanh bảo vệ, thế giới trở nên một mảnh thanh minh.

Tư Lăng nhắm mắt lại, thân thể tuy rằng không thể nhúc nhích, nhưng thần thức lại đã khôi phục, không chỗ nào ngăn trở, đem hết thảy xung quanh  nhìn rõ ràng thấu đáo.

Khi hắn nhìn rõ ràng hoàn cảnh chung quanh thì trong lòng nhịn không được 囧. Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi đang vây quanh một đống lửa, trên lửa đang nướng một thứ gì đó vỏ ngoài có chút cháy khét, nhìn có vẻ là con Hỏa Viêm thố con. Nhìn thấy con mồi nướng xong, Vạn Lương kéo một cái chân thỏ xuống, trực tiếp đưa tới trước mặt Trọng Thiên, nhận được một ngụm yêu hỏa của Trọng Thiên hầu hạ. Tiểu Khôi cũng tức giận lật ngược con thỏ nướng quả thực là khó coi kia. Một chim, một thú đồng dạng tức giận kêu chiếp chiếp ngao ngao với thứ Vạn Lương nướng.

Vạn Lương cũng hết sức ủy khuất, kháng nghị nói: "Ta cũng không phải chuyên môn về thứ này, nướng chín cho các ngươi ăn đã là tốt lắm rồi, còn xoi mói! Thật là thân ở trong phúc mà không biết phúc, có bao nhiêu tu sĩ Nguyên Anh lại tự mình động thủ nướng thức ăn cho yêu thú chứ? Hơn nữa các ngươi cũng không giống yêu thú, nào có yêu thú nào lại xoi mói như vậy..."

"Ngao ngao ngao!!" Đây là thứ để yêu ăn sao? Ném cho chó ăn nó còn không bằng lòng!

"Chiếp chiếp chiếp!!" Đường đường là tu sĩ Nguyên Anh, thậm chí ngay cả nướng thịt cũng không biết, sao không đi chết luôn đi?

Vạn Lương tuy rằng nghe không hiểu thú ngữ điểu ngữ của hai con  yêu, nhưng lại nhìn hiểu sự khinh bỉ trần trụi trong mắt chúng nó, nhất thời cũng nổi giận, tức giận nói: "Ta làm không tốt chỗ nào? Rõ ràng đều có thể ăn, hương vị cũng là không sai, chó còn ăn không được đâu!"

"Ngao ngao ngao!!"

"Chiếp chiếp chiếp!!"

"Cái gì? Các ngươi là ý nói, muốn làm hợp được khẩu vị của các ngươi  mới ăn à? Ta làm sao biết khẩu vị của các ngươi là cái gì? Ai ai ai, đừng phun lửa, ta làm lại còn không được sao..."

Vạn Lương lải nhải lẩm bẩm, lại cầm một con thỏ khác đã được làm sạch tiếp tục nướng. Miệng tuy rằng oán trách dữ dội, nhưng vẫn bị hai con yêu thúc giục đến cam tâm tình nguyện -- không tình nguyện không được, bên cạnh có người chủ nhân lợi hại hơn đang trấn ở trong này, chỉ có thể hạ thấp địa vị bản thân đi nướng thịt cho hợp khẩu vị của hai con yêu. Bi thương trong lòng chảy ngược thành sông, cảm thấy không có ai mà khổ sở như hắn, đường đường là tu sĩ Nguyên Anh, thế nhưng lưu lạc đến phải làm thịt nướng cho hai con yêu thú, còn bị ghét bỏ.

Nhìn vẻ mặt khổ sở của Vạn Lương, Tư Lăng trong lòng buồn cười, hết sức thông cảm với tâm tình của hắn. Dù sao khẩu vị của Trọng Thiên và Tiểu Khôi đã bị dưỡng đến kén chọn, có khi ngay cả hắn đều hết cách với chúng nó!

Thần thức đảo quanh chỗ một người, hai yêu một lát, lại chuyển hướng sang một chỗ khác, rất nhanh liền chú ý đến nam tử bạch y lạnh lùng ngồi đả tọa trên mặt hồ băng. Mà làm cho hắn có chút giật mình là, pháp bào màu trắng như tuyết thế nhưng điểm xuyết từng đám hoa văn màu đỏ sẫm, nhìn như là vết máu, khiến trông hết sức chật vật. Nhưng mà dưới khí tức băng lãnh như sương, trong vắt như tuyết kia, tựa hồ vạn vật dơ bẩn thế gian đều không thể nhuộm bẩn hắn, đích thực vẫn thanh khiết trong vắt.

Tư Lăng như ngộ ra điều gì, thần thức dừng lại trên người người nọ một hồi lâu, đột nhiên người nọ mở to mắt, hình như phát hiện thần thức hắn đang dò xét, thản nhiên quét mắt thoáng nhìn hắn. Một cái nhìn này làm Tư Lăng hoảng sợ, cũng không dám đem thần thức đảo quanh trên người hắn nữa.

Tuy rằng ngoan ngoãn dời thần thức đi, nhưng lại phát hiện người nọ không tiếp tục đả tọa, chỉ thấy hắn ta trực tiếp đứng lên, bước về giữa hồ băng. Sau đó đứng trên mặt băng, hai mắt đen như mực nhìn xuống chính mình bị đông cứng phía dưới hồ băng.

Chân mày giật giật, Tư Lăng lúc này mới chú ý đến tình cảnh của mình.   Giờ hắn đang bị trực tiếp phong ấn trong hồ băng, chẳng lẽ lúc ấy tình huống rất nguy cấp? Ký ức hắn chỉ dừng lại lúc đi ra khỏi kẽ nứt không gian, sau đó bị Vạn Lương nhét Giải Độc đan. Tên Vạn Lương ngốc kia quả thực không phải con người, hắn đã bị thương nặng như thế còn lại dám ngược đãi hắn, may mắn đại ca quất bay Vạn Lương, đổi thành huynh ấy... Sau đó trong lòng biết chỉ cần có đại ca thì mình sẽ an toàn không lo, cho nên liền không chống cự, trực tiếp để thần trí mất đi khống chế hôn mê.

Độc của sợi mây đen đã giải được rồi sao?

Tư Lăng nghĩ, thần thức xem xét trong thân thể, phát hiện kinh mạch tuy rằng có nhiều chỗ tổn hại, nhưng sợi mây đen dính chặt lấy kinh mạch huyết nhục đã được thanh trừ gần hết. Tuy rằng còn chưa thanh trừ sạch sẽ, nhưng sợi mây đen còn sót lại xem ra đã không đáng ngại, dần dần được hàn khí của dị băng trấn áp. Hơn nữa bởi trước khi hôn mê hắn dùng chút hồn lực cuối cùng bảo vệ chặt chẽ đan điền, nên Nguyên Anh ngược lại không chịu tổn hại.

Vấn đề là, sợi mây đen kia bá đạo như vậy, gặp máu thịt lập tức bám chặt, giống như thứ dơ bẩn làm ô nhiễm linh thể tu sĩ, làm thế nào thanh trừ hết được?

Tuy rằng có nghi vấn, nhưng toàn thân bị nhốt trong dị băng không thể động đậy, hiện tại hắn rốt cuộc có thể cảm nhận được cảm thụ lúc trước của Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi khi bị nhốt trong dị băng. Không thể động đậy quả thực là có chút bực bội ngột ngạt. Bất quá cũng có thể cảm giác dị băng tốt cho thân thể hắn, mặc dù sẽ tổn thương kinh mạch, nhưng loại tinh hoa hàn khí lành lạnh kia chậm rãi tụ tập trong các kinh mạch, có tác dụng trấn áp đối với sợi mây đen, khiến cho chúng không thể tiếp tục ăn mòn thân thể hắn.

Trong hồ Băng, nam tử thanh y tóc đen là bức tượng băng tuyệt mỹ, an tĩnh nằm trong băng, mái tóc đen như tơ lụa mềm mại phân tán, tay áo rộng dài dùng tơ tằm màu trắng thêu phù văn bên rìa, tạo nên một loại vẻ đẹp năm tháng yên bình lặng trôi.

Vạn Lương đang bận nướng thịt cho hai con yêu, liếc mắt nhìn, thấy  nam tử băng lãnh như tuyết đứng trên mặt băng nhìn xuống người bị phong ấn ở trong hồ băng phía dưới. Hắn nhịn không được lại si ngốc nhìn mĩ nam trong băng, nước miếng suýt nữa chảy ra, đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, cuống quít né tránh cái cánh quạt đến của chim xám và yêu thú phun lửa. Vạn Lương vội vàng kêu lên đây chỉ là ngoài ý muốn, như thế mới tránh được một kiếp.

Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi đều khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, cho rằng chúng nó không biết tên ngốc này mơ ước sắc đẹp của Tiểu Lăng Tử sao? Thường xuyên lén lén lút lút chảy nước miếng với gương mặt trong hồ băng. Nếu để cho Tiểu Lăng Tử biết, cẩn thận hắn nóng lên đánh chết người.

Vạn Lương xoa mồ hôi, không dám nhìn mĩ nam trong hồ băng nữa, tránh lại không cẩn thận làm ra chuyện gì đó 囧. Kỳ thật điều này cũng không trách được hắn. Hắn thuở nhỏ chính là bé con hết sức thuần lương, sau khi bái vào Thiên Cơ tông thì liền bị sự xuất thần nhập hóa của ám khí Thiên Cơ tông hấp dẫn, một lòng cắm vào việc cải tạo các loại bảo khí, trở thành "kỹ thuật trạch" trong truyền thuyết. Mà hắn cứ như vậy ngày qua ngày tu luyện tấn cấp, sống 800 năm, rốt cuộc thành công Kết Anh. Sư phụ không muốn thấy hắn lại tiếp tục tu luyện trong phòng, mày mò đống pháp bảo kia nữa, liền đá hắn xuống núi bảo hắn đi lịch lãm, tăng chút kiến thức, tránh trở nên có tu vi không đầu óc, cứ bị Dương Huy Vạn Kiếm tông lừa mất vô số pháp bảo.

Bắt đầu Lịch lãm, Vạn Lương cùng sư điệt trong môn phái đi đến Đông Châu, gặp chuyện bất bình hô một tiếng, tiêu dao lại tự tại. Ai biết không cẩn thận, bị sư điệt trong môn phái tẩy não, cho rằng Vạn Kiếm tông đều là bọn khốn kiếp, tất yếu là kẻ địch cả đời. Thêm vào đó bị Dương Huy lừa mấy lần, hắn rốt cuộc thừa nhận lời của bọn sư điệt, Vạn Kiếm tông đều là bọn khốn, hơn nữa bọn họ không chỉ xấu xa, những sư tỷ sư muội kiếm tu kia còn hung bạo hơn.

Sau khi thấy một nữ kiếm tu của Vạn Kiếm tông tu luyện thành nữ cơ bắp, thẩm mỹ của Vạn Lương bị kích thích cực lớn, chẳng qua lắm miệng khuyên nữ tu kia vài câu cẩn thận bảo hộ thân thể, đừng tiếp tục vạm vỡ hơn nữa, liền bị đuổi giết toàn bộ Đông Châu, khiến cho hắn càng tăng lòng sợ hãi với nữ nhân kiếm tu. Hơn nữa nữ kiếm tu kia cố tình còn muốn ép hắn phải khen thân thể đầy cơ bắp của nàng là xinh đẹp nhất, càng làm hủy hoại tâm linh thuần lương của hắn.

Thật vất vả trốn được nữ kiếm tu kia, trùng hợp nghe nói kỳ án ở Bách Vọng trấn, liền muốn đi xem, ai ngờ nửa đường gặp được huynh đệ Tư gia, lập tức chấn động với gương mặt kia của Tư Lăng, đầu óc nóng lên liền cản người lại. Dù không có bị nữ kiếm tu cơ bắp kia đối nghịch so sánh, gương mặt kia của Tư Lăng cũng đẹp tuyệt vời đến mức ngay cả nữ nhân cũng mặc cảm. Mà Vạn Lương đã bị kích thích như vậy, lại trực diện với gương mặt kia của Tư Lăng, không cần nói là có bao nhiêu kích thích.

Quả thực là "Nữ" thần trong cảm nhận của hắn!

Vạn Lương thuần túy là bị nữ kiếm tu cơ bắp kích thích, mới có thể theo đuổi diện mạo mĩ lệ như thế, cũng không tồn tại cái  ý tưởng đáng khinh gì, chỉ là thuần túy thưởng thức mà thôi. Loại tâm tình thưởng thức này, cũng làm cho hắn thường xuyên làm ra hành vi thiếu não, vì thế lúc Tư Lăng gặp nạn ở động phủ tà tu mới trực tiếp tung ra dù xanh mà hắn âu yếm để ngăn cản một đòn.

Trên hồ Băng, Tư Hàn hạ thấp người, đưa tay phủ trên lớp băng, băng linh lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào băng, hai mắt lạnh lùng nhìn người trong băng, đột nhiên nói: "Cái băng này tuy không phải Huyền Băng vạn năm ở vực sâu vạn trượng của vùng Cực thiên, lại có công hiệu của Huyền Băng. Đệ đem hàn tinh khí trong băng dẫn vào trong kinh mạch, tĩnh túc linh đài, lấy khí ngự hình, trước vận hành bảy bảy bốn mươi chín lần Tiểu chu thiên, rồi vận hành chín chín tám mươi mốt lần Đại chu thiên, khí mãn tự tràn, bão nguyên thủ nhất."

Người trong hồ Băng dù chưa có động tĩnh, nhưng lại theo bản năng điều khiển hàn tinh khí vừa tiến vào trong kinh mạch, vận chuyển trong kinh mạch một vòng, đem những sợi mây đen hơi thở mong manh còn lại chậm rãi đuổi ra bên ngoài cơ thể.

Sợi mây đen bị bức ra bên ngoài cơ thể muốn chạy trốn, Tư Hàn ngưng tụ một tia Băng Diễm trên đầu ngón tay, Băng Diễm đốt chúng hoá thành khí, biến mất trong không khí.

Tư Lăng dưới sự chỉ dẫn của tiếng nói lạnh lùng trong trẻo, một lần lại một lần vận hành, quá trình này có thể nói là giết địch 1000 tự tổn hại 800. Lúc sợi mây đen bị ép ra khỏi cơ thể thì đồng thời hàn tinh khí trong dị băng cũng đang tiến hành phá hủy kinh mạch của hắn. Đương nhiên, kinh mạch hủy còn có thể tự đả thông tu bổ, nhưng nếu sợi mây đen kia không diệt trừ thì khối thân xác này sẽ bị ăn mòn thành quái vật ô uế giống như đám mây đen ở núi Sưu Hồn kia.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc sợi mây đen bám vào thể xác đã được đẩy toàn bộ ra bên ngoài cơ thể, dị băng cũng theo đó mà hòa tan. Thân thể hắn bình thản trôi dạt trong hồ, mái tóc đen như tơ trôi xuôi dòng, tay áo bay bay.

Tư Lăng không thể mở mắt, nhưng thần thức vẫn quét thấy dáng vẻ yêu nghiệt của thân thể mình khi băng bị hòa tan, còn có cái mặt ngu ngốc cách đó không xa đang ghé vào trước hồ băng nhìn trân trân theo dõi hắn, thiếu chút nữa chảy nước miếng -- thật muốn quất bay hắn!

Chờ sau khi băng trong hồ hòa tan thành nước, rầm một tiếng, Tư Lăng cảm giác thân thể phá thủy mà ra, sau đó được một đôi tay đón lấy, bọt nước rơi xuống dưới ánh mặt trời, rất nhanh nước trên người liền được hong khô.

Thân thể vẫn không thể nhúc nhích!

Loại cảm giác thần trí rất thanh tỉnh nhưng sinh hoạt lại không thể tự lo liệu thật quá nghẹn khuất, Tư Lăng có chút bi phẫn. Đương nhiên, Tư Lăng rất nhanh phát hiện, còn có sự tình càng làm cho hắn bi phẫn hơn.

Có lẽ thân thể hắn bị loại hàn tinh khí kia làm hư hao nghiêm trọng, được Tư Hàn đưa vào trong một động phủ tu dưỡng. Tư Hàn mỗi ngày đều sẽ dùng hai canh giờ giúp hắn khơi thông kinh mạch hư hao, những thời gian khác liền tự đi đả tọa. Mà ở thời điểm Tư Hàn đả tọa, Tiểu Yêu Liên vẫn trốn tránh không gặp người sẽ thừa cơ leo đến bên cạnh mặt hắn, bám vào bên tai hắn nhỏ giọng kể cho hắn biết những chuyện sảy ra sau khi hôn mê. Ví dụ như hắn bị phong ấn ở dị băng, lợi dụng tinh hàn khí vạn năm trong Huyền Băng tẩy trừ sợi mây đen trong cơ thể, lại ví dụ như cái tên ngu ngốc không đáng tin Vạn Lương kia lúc trước đề nghị để đại ca tiến hành Huyết Dung chữa thương, trừ sợi mây đen trong cơ thể hắn...

Chết tiệt! Cái quái gì gọi là Huyết Dung phải là quan hệ huyết thống mới có thể tiến hành cấm thuật?!

Chết tiệt! Cái gì gọi là hắn cùng đại ca không thể tiến hành Huyết Dung?!

Chết tiệt! Cái gì gọi là khả năng hắn cùng đại ca không chỉ không phải huynh đệ cùng mẹ cùng cha, thậm chí ngay cả cùng mẹ khác cha cũng không phải?!

Chết tiệt! Cái gì gọi là hắn chỉ do mẹ của đại ca nhặt về ở ven đường mà thôi, căn bản không có chút huyết thống quan hệ cùng đại ca?!

Chết tiệt! Ông trời ơi, ông còn có thể để cho hắn khổ thêm chút nữa không? Cả huynh đệ cũng làm không được, về sau hắn làm thế nào đối mặt với đại ca?!

Không thể phủ nhận, Tư Lăng đã bị cái sự thật tàn khốc này đả kích!

Dùng vài ngày để tiêu hóa xong cái chân tướng tàn khốc này, Tiểu Lăng Tử đột nhiên lại như đánh máu gà phấn chấn lên. Bởi vì biết rõ không phải huynh đệ, Tư đại ca vẫn lao tâm lao lực vì hắn trừ độc trong người, đây là vì sao vậy chứ?

Cho nên, đợi Tư Lăng rốt cuộc thoát khỏi quẫn cảnh người thực vật, ngay khi mở to mắt có thể nói chuyện được, câu nói đầu tiên của hắn chính là: "Đại ca, chúng ta không phải huynh đệ! Huynh vì sao còn phải.." Lao tâm lao lực cứu hắn như thế?

Nói vừa khỏi miệng, Tư Lăng liền hối hận.

Vì sao phải hỏi rõ ràng như vậy chứ? Tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng gần một trăm năm làm bạn lại không phải giả, đã dưỡng thành ăn ý, vô hình trung đã hình thành nhân quả ràng buộc, có quan hệ huyết thống hay không thì có cái gì quan trọng, dù sao bọn họ đã như huynh đệ thủ túc rồi mà? Trên thế giới này còn có ai đáng cho mình tín nhiệm như huynh ấy? Còn có ai có thể kiên trì cổ quái giống như huynh ấy, làm cho hắn tâm phục kính nể?

Tư Hàn ấn cổ tay của hắn, đang kiểm tra tình trạng thân thể hắn, nghe được hắn nói thì chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ta từng đáp ứng một người, cho đệ cả đời không đau thương!"

Tư Lăng đột nhiên tắt tiếng, ngắc ngứ nói không ra lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.