Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 222: Kẻ thù trở thành ân nhân



Lúc bọn Tư Lăng xuất hiện, những tu sĩ đang chiến đấu cùng Huyết Nhận thảo đều phát hiện bọn họ. Thời điểm nhận ra Tư Lăng thì mọi người phản ứng không đồng nhất.

"Tư đạo hữu!" Ngữ khí vui mừng là Hoắc Noãn Ngọc đứng đầu mấy tu sĩ đại lục Trung Ương.

"Là ngươi!" Ngữ khí kinh sợ này là Hàng Ương cầm đầu mấy tu sĩ đảo Nam Hải.

Còn tu sĩ đã từng gặp Tư Lăng nhưng không có bất kỳ ân oán tình thu thì̀ chỉ liếc nhìn hắn, rồi lập tức quay về đối phó Huyết Nhận thảo đang tấn công bọn họ.

Loại yêu thực Huyết Nhận thảo quả thực là quá tà môn, chúng nó rõ ràng  nhìn mảnh mai bình thường như thế, nhưng chiếc lá mảnh dài kia thậm có thể so sánh với thanh đao bảo khí thượng phẩm, có thể cắt thương da thịt của  tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa chúng nó còn có thể nhanh chóng kéo dài, lôi tu sĩ đi ngang qua xuống địa vực của chúng nó.

Đám tu sĩ này tiến vào sơn cốc ban đầu cũng không biết được sự quỷ dị của loại yêu thực này, nhất thời vô ý bị nhốt ở chỗ này, nhìn hết sức chật vật, hoàn toàn không có dáng vẻ của tu sĩ cấp cao.

Tư Lăng mặt không thay đổi đưa mắt nhìn Hàng Ương công tử với sắc mặt tái xanh đang nhìn mình lom lom  -- kết thù mà, luôn phải trước nhìn một cái. Nhưng cái nhìn này trong mắt Hàng Ương lại là Tư Lăng miệt thị hắn, một ngụm máu nghẹn trong cổ họng lại muốn phun ra. Tư Lăng chỉ liếc mắt nhìn liền phát hiện tình huống của bọn họ, trong lúc nhất thời cũng có chút hơi bối rối, hỏi: "Hoắc đạo hữu, loại yêu thực này có nhược điểm gì?"

Hoắc Noãn Ngọc trong tay cầm một linh kiếm bảo khí thượng phẩm, cố gắng chém đứt lá Huyết Nhận Thảo đang không ngừng công kích, để ngừa mình bị chúng nó trói thành bánh chưng, hồi đáp: "Tạm thời chưa phát hiện." Trên mặt Hoắc Noãn Ngọc để lộ ra vẻ mệt mỏi, bọn họ bị kèm tại nơi quỷ dị này đã được một tháng. Liên tục một tháng không ngừng dây dưa cùng đám yêu thực với một đòn công kích liền làm bọn họ đổ máu kia. Dù có là tu sĩ  Nguyên Anh, thân thể cũng sẽ không chịu nổi, đặc biệt linh lực của bọn họ luôn bị vây ở trạng thái khô kiệt, chỉ có thể dựa vào thể xác chịu đựng.

Đương nhiên, nguyên nhân bọn họ sở dĩ chật vật như vậy chính là do không kịp phòng bị mà rơi vào chỗ của Huyết Nhận thảo. Sau đó linh lực bị chúng nó hút sạch, chiêu số gì cũng không xuất ra được, chỉ có thể rơi vào  hoàn cảnh bị động.

Nếu không có nhược điểm, như vậy chỉ thể có liều mạng. Tư Lăng không mạo muội vọt vào, tránh không cẩn thận bị Huyết Nhận thảo hút máu rồi bám chặt, không đem linh lực của hắn hút sạch thì không buông tay. Hắn ngưng tụ một trăm thanh Hồn lực kiếm, hai tay bấm niệm thần chú biến chúng thành một Sát trận, trực tiếp giết vào.

Kiếm trận một đường giết qua, tạo ra được một lối đi chừng ba thước. Mọi người thấy thế, trong lòng vui vẻ, nhưng mà rất nhanh lại thất vọng. Bởi vì chỉ được mấy giây, Huyết Nhận thảo mới được dọn sạch lại điên cuồng mọc ra, xem ra phải trừ khử luôn bộ rễ chôn dưới đất mới được.

Nghĩ thế, Tư Lăng đột nhiên nói với Trọng Thiên: "Trọng Thiên, lát nữa ngươi thuận tiện đốt luôn bộ rễ sau khi chúng bị dọn sạch, để cho trong thời gian ngắn nó không thể mọc lại nữa. Một con thú ăn mày cùng một nồi thịt hầm hạt sen!"

Trọng Thiên ngao một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

Lâm Dương thẩn thờ nhìn một người, một yêu làm giao dịch, lại một lần nữa cảm khái, mĩ thực là vạn năng!

Lần nữa ngưng tụ một trăm thanh Hồn lực kiếm tạo thành sát trận, Tư Lăng hai tay bấm niệm thần chú chỉ huy kiếm trận dọn đường. Ngay khi Trọng Thiên dùng yêu hỏa thiêu cháy bộ rễ chôn dưới đất thì nhanh chóng bay nhanh về phía trước, đồng thời mở ra một lối đi cho những tu sĩ rơi vào bụi Huyết Nhận thảo. Cũng may mắn bọn họ đều tương đối đứng tập trung, không để Tư Lăng tốn nhiều thời gian.

Tất cả tu sĩ thoát khỏi trói buộc của Huyết Nhận thảo, rất nhanh liền đi theo phía sau Tư Lăng. Chỉ là khi đi ngang qua Hàng Ương cùng hai tu sĩ Hải Nam thì tia lửa không cẩn thận văng vào áo bào dài của Hàng Ương công tử, đốt mất một nửa tay áo dài. Sắc mặt Hàng Ương trở nên vô cùng tức giận, bất quá ngại kẻ thù hiện tại đã biến thành ân nhân cứu mạng, chỉ có thể nhịn xuống cơn tức, nén giận đi theo mọi người -- nếu nhịn nữa sẽ hộc máu!

Vùng Huyết Nhận thảo dài đến mấy ngàn thước rốt cuộc bị Tư Lăng cùng Trọng Thiên giết ra một con đường. Chờ bọn hắn rốt cuộc vượt qua được thì quay đầu nhìn lại con đường lúc trước bọn họ dọn ra. Nhìn những nơi bị đốt trọi khi nãy thế nhưng lại đang chậm rãi một lần nữa buông rễ, Huyết Nhận thảo lại bắt đầu mọc dài ra --thể hiện cho mọi người thấy sức sống mãnh liệt của chúng nó.

Mọi người không khỏi có chút kinh sợ, đồng thời cũng phát hiện, rừng Yêu Vụ quả nhiên không thể khinh thường. Cả một loại cỏ nhìn như phổ thông thế kia mà cũng có thể chết người. Bọn họ chính là bởi vì quá không cẩn thận, mới có thể rơi vào vùng Huyết Nhận thảo, thiếu chút nữa toàn quân bị diệt.

Trong sơn cốc còn có rất nhiều nguy hiểm, mọi người tuy rằng linh lực khô kiệt, nhưng lại không dám điều tức đả tọa khôi phục linh lực tại chỗ, chỉ có thể đi theo Tư Lăng tiến về phía trước, nhờ Tư Lăng hộ tống rời sơn cốc này rồi tính tiếp.

Đợi sau khi rời sơn cốc, tình trạng mọi người cũng có chút không ổn, Tư Lăng cũng có chút săn sóc tìm vùng đất bằng phẳng dựa núi để làm nghỉ ngơi cho bọn họ. Sau khi bao lên cấm chế cảnh báo đơn giản ở chung quanh, thấy sắc mặt đám người Hoắc Noãn Ngọc đích thực khó coi, liền cầm ra một vò linh tửu rót vào trong cốc cho bọn họ uống bổ sung chút linh lực.

Linh tửu của Tư Lăng Hoắc Noãn Ngọc từng may mắn nếm qua, không chỉ hương vị thuần hậu đậm đặc, hơn nữa hiệu qu  khôi phục linh lực còn cao hơn linh tửu phổ thông. Thấy Tư Lăng đưa tới linh tửu, Hoắc Noãn Ngọc không chút do dự nhận lấy, tu sĩ đại lục Trung Ương khác thấy thế, cũng ào ào nhận.

Tu sĩ Nam Hải bên kia không có phần. Bất quá bọn họ nhìn sắc mặt âm trầm của Hàng Ương, liền biết bọn họ khả năng bất hòa, dù sao cũng không thiếu một chút linh tửu nên cũng không để ở trong lòng, ào ào lấy ra các loại đan dược hoặc linh thạch bắt đầu khôi phục linh lực.

Bởi vì Hoắc Noãn Ngọc có tình hữu nghị nên Tư Lăng đã đưa cho nàng  linh tửu thêm linh dịch, vì thế là nàng người đầu tiên khôi phục linh lực. Tư Lăng thấy nàng mở mắt, liền đi tới bên cạnh nàng, bắt đầu cùng nàng phàn đàm.

"Các ngươi tới Yêu Giới lúc nào?" Tư Lăng mặt không thay đổi hỏi, tuy rằng hắn rất muốn cười một cái với vị ngự tỷ hòa ái dễ gần này, nhưng sợ nàng hiểu lầm, đành phải khôi phục mặt than khi đối mặt người ngoài.

Hoắc Minh Ngọc thật ra cũng quen bộ dáng đáng đánh đòn này của Tư Lăng, đưa mắt nhìn gương mặt kia, khẽ cười, nói: "Đến đây từ 10 năm trước, nơi này là nơi lịch lãm rất tốt."

"À, thật vậy, quả thật rất tốt." Tư Lăng ý vị thâm trường nói.

Hoắc Noãn Ngọc trong lòng biết hắn không tin tưởng lời mình này nói, chần chờ chút, lại uyển chuyển nói: "Ta nhìn qua bản chép tay của sư môn tiền bối để lại, trong tâm rừng Yêu Vụ có một địa phương vô cùng nguy hiểm, Tư đạo hữu nếu muốn đến trung tâm rừng thì cũng phải cẩn thận."

Tư Lăng gật đầu, không nói thêm gì. Hắn cùng Hoắc Noãn Ngọc tuy rằng từng có tình hữu nghị đồng bạn, nhưng cũng chỉ là quan hệ vài lần hợp tác, chưa tới mức là bằng hữu, nàng không lộ ra mục đích của bọn họ cũng là chuyện đương nhiên. Bất quá từ lời của nàng lại tiết lộ mấy tin tức. Nếu có thể từ bản chép tay của sư môn tiền bối để lại mà biết được trong rừng rậm có một vùng đất nguy hiểm, sợ rằng mục tiêu của bọn họ lần này chính là ở đó. Hơn nữa bọn họ 10 năm trước đã tiến vào, đoạn thời gian đó trùng hợp là lúc mà Lãnh Thương đã nói, rất nhiều người thông qua quan hệ để tiến vào Yêu Giới. Không biết bọn họ có phải có được tin tức gì từ sư môn, khiến cho tu sĩ đại lục  Trung Ương cùng Nam Hải đều hợp tác tiến vào.

Không tiếp tục rối rắm ở đề tài này, Tư Lăng bắt đầu cùng Hoắc Noãn Ngọc nhắc tới một ít chuyện thường đã xảy ra ở Thương Vũ giới gần đây, tính ra cũng là trò chuyện với nhau thật vui.

Một bên khác, tu sĩ Nam Hải bên kia nhìn Tư Lăng cùng Hoắc Noãn Ngọc trò chuyện vui vẻ với nhau, ánh mắt có chút lấp lóe.

Hàng Ương từ đả tọa mở mắt ra, cái nhìn đầu tiên liền nhìn thấy hai người kia, sắc mặt tối tăm vô cùng. Dung nhan tinh xảo xinh đẹp lập tức đen đến có thể tích ra nước, bất quá xét thấy ân cứu mạng Tư Lăng lúc trước, thừa phần ân tình này, làm cho hắn cũng không thể trực tiếp đem đối phương giết chết báo thù như dĩ vãng.

"Hàng đạo hữu, người nọ chính là huynh đệ của Tư Hàn, là người bị Hồng khô lâu cùng Chợ Đen cùng nhau treo giải thưởng sao?" Một tu sĩ Nam Hải mặt đen hỏi.

Hàng Ương âm trầm gật đầu, nhìn chằm chằm hai người, cười lạnh một tiếng. Tuy rằng không biết Tư Lăng vì sao lại ở trong này, nhưng đoán là hắn không biết bí mật ở tâm rừng Yêu Vụ. Người có thể biết bí mật này đều là mấy đại môn phái cùng gia tộc ở đại lục Trung Ương, Nam Hải sở dĩ biết được, cũng là bọn họ may mắn từng có bản chép tay của tiền bối lưu lại nên mới biết, mới có thể cùng tu sĩ đại lục Trung Ương cùng hợp tác.

Tư Lăng này quả thực gặp vận may! Thiên Đạo như thế nào lại không mau mau thu loại người này đi?!

"Hắn đi cùng tên Quỷ Tu.. tổ hợp này cũng thật là kỳ lạ! Cũng không biết Tư Hàn kia có ở đây hay không?!" Tu sĩ kia xác nhận thân phận của Tư Lăng xong, có chút do dự nói: "Hay là hắn cũng có được tin tức gì?"

"Tuyệt đối không có khả năng!" Hàng Ương lạnh lùng nói: "Chúng ta đều lấy tâm ma thề, tuyệt đối sẽ không đem việc này nói cho người không liên quan, hắn là một tên dã nhân đến từ Tây Cảnh hoang sơ, sao biết được?"

Tu sĩ Nam Hải vẫn tương đối tin phục Hàng Ương, bọn họ tin phục không phải bản thân Hàng Ương, mà là Vệ Quan Nhai - biểu hiện thế lực cùng bảo vệ ở phía sau Hàng Ương. Trong phần đông các đảo ở Nam Hải, ngoại trừ đảo Ẩn Thế, thế lực khổng lồ nhất chính là các đảo do Vệ Quan Nhai xây lên. Đám  muội muội mà Vệ Quan Nhai thu nhận không có 1000 cũng được 800 người, từng muội muội thay mặt quản lý một hải đảo với tài nguyên phong phú, thu nhập một năm tuyệt đối so với được với những danh môn đại phái ở đại lục  Trung Ương. Mà Hàng Ương bất quá là tên nam sủng, chẳng qua người ta có thủ đoạn bấu víu lấy tu sĩ Hóa Thần, chỉ cần Vệ Quan Nhai không có một ngày buông tha hắn, thái độ của bọn họ đối với hắn liền sẽ không thay đổi.

Đợi mọi người đều khôi phục lại trạng thái tốt nhất, đám người lại có chút khó khăn, ào ào nhìn về Hoắc Noãn Ngọc -- nơi này chỉ có Hoắc Noãn Ngọc là quen thuộc với Tư Lăng nhất.

Hoắc Noãn Ngọc sắc tròng âm u, nhưng vẫn nói với Tư Lăng: "Không biết Tư đạo hữu kế tiếp đi nơi nào?"

Tư Lăng rất hào phóng nói: "Chúng ta đến rừng Yêu Vụ vốn là lịch lãm, hơn nữa là tìm kiếm chút yêu thực, tính toán một đường hướng vào tâm rừng rậm."

Nghe được hồi đáp này, trong lòng mọi người trầm xuống, nổi lên hoài nghi về mục đích người này xuất hiện ở nơi này. Bất quá đều là tu sĩ cấp cao tuổi tác không nhỏ, trên mặt đều không biểu hiện ra ngoài.

Hoắc Noãn Ngọc cười nói: "Chúng ta cũng đi sâu vào rừng Yêu Vụ, không biết Tư đạo hữu có muốn đồng hành cùng chúng ta không?"

Tư Lăng chậm rãi nhìn mọi người, nhìn thấy vẻ mặt Hàng Ương như muốn ăn thịt mình nhưng lại ngại với ân cứu mạng lúc trước chỉ có thể nhẫn nại thì khóe môi nhếch lên. Thiên Đạo vô tình nhưng lại có tình, hắn cứu Hàng Ương một mạng, Hàng Ương liền thiếu hắn một cái nhân quả, nếu Hàng Ương không muốn về sau tu hành sinh ra tâm ma, chỉ khi trả được cái nhân quả này thì hắn mới có thể giết mình, cho nên hiện tại dù hận đến mức hộc máu, cũng chỉ có thể nuốt xuống ngụm máu kia.

"Xin lỗi, ta còn có đồng bạn, đáp ứng dẫn hắn đi lịch lãm, thực lực hắn tương đối thấp có lẽ sẽ liên lụy các ngươi, vẫn là không nên đi dùng." Tư Lăng nói. Lời của hắn không giả, tu vi thấp nhất nơi này quả nhiên vẫn là Quỷ Tu đáng thương kia, người khác đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên. Tư Lăng biết bọn họ hết sức coi trọng thứ trong rừng Yêu Vụ kia.

Nghe được Tư Lăng không muốn đi cùng, trong lòng mọi người tại đây  đều nhẹ nhàng thở ra. Tư Lăng tuy rằng không nhìn ra được gì trên mặt bọn họ, nhưng loại không khí căng thẳng đột nhiên dịu đi kia vẫn có thể có cảm nhận được. Quả nhiên là không hi vọng được hành động cùng bọn họ, như vậy cũng tốt.

Lại hàn huyên vài câu, Tư Lăng liền cùng bọn họ tách ra, mang theo Lâm Dương đi vào trong rừng cây phụ cận.

Lâm Dương dọc theo đường đi đều trầm mặc ít nói, hơn nữa tình huống lúc trước hắn cũng không có tư cách xen mồm. Bất quá trong đầu lại xoay chuyển không ngừng, từ sau khi Tư Hàn nhắc nhở trong lòng khu rừng có khác thường đến khi gặp được những tu sĩ này, Lâm Dương cũng khẳng định trong tâm rừng rậm tuyệt đối có thứ tốt đủ để đả động những danh môn đại phái kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.