Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 247: Cái cớ giết chết Tư Lăng



Không khí của hiện trường quá quái dị, cuối cùng vẫn là Lâu Vọng Tinh cưỡng chế bắt những người dự thi kia rời đi. Về phần những tu sĩ Nguyên Anh của các môn phái vẫn muốn nán lại, thành Vọng Tinh ít nhiều vẫn phải cho chút mặt mũi, không có cưỡng chế đuổi xa.

Lâu Vọng Tinh dẫn theo vài vị trưởng lão thành Vọng Tinh, gõ cửa ghế lô, căn cứ vào tôn trọng, mới nhẫn nại không trực tiếp đá cửa ra.

Một lát sau, cửa ghế lô mới mở ra. Mọi người nhìn vào, liền nhìn thấy hai người ngồi trong ghế lô, Vệ Quan Nhai ngồi ở chỗ gần cửa sổ, vẫn giữ vững phong thái thanh thản ưu nhã, mà người còn lại thì sắc mặt có chút trắng bệch mà ngồi trên ghế đối diện với hắn, nhìn qua -- giống như mới vừa bị khi dễ vậy.

Vì thế mọi người rất nhanh lại nghĩ tới tin đồn Vệ Quan Nhai yêu thích nam phong, chẳng lẽ hắn ta thật sự coi trọng cái tên nam nhân diện mạo còn xinh đẹp hơn nữ nhân này, nên mới mang hắn đi?

"Vệ đảo chủ, tranh tài hôm nay đã kết thúc, không biết Vệ đảo chủ có an bài gì?" Lâu Vọng Tinh khách khí hỏi, kỳ thật trong lòng ước gì hắn ta mau mau biến mất, đừng dính lấy thành Vọng Tinh của mình nữa, lỡ như Vọng Tinh thành bị lây khí vô lại của hắn ta thì làm thế nào?

Vệ Quan Nhai mỉm cười, "Không vội, khó lắm mới gặp được việc trọng đại như thế này, bản quân tự nhiên hi vọng có thể xem cho thoải mái, cũng muốn nhìn xem vị Phù lục sư nào cuối cùng có thể nhận được Linh đảo của ta."

Ngươi rõ ràng dự định đến thời điểm đó sẽ lấy cớ linh đảo ở vùng Nam Hải, trực tiếp bắt người đến Nam Hải. Rồi ngoài sáng bảo hắn giúp ngươi quản lý Linh đảo, nhưng ngấm ngầm giữ người ở lại đó, áp bức hắn chế phù đúng không sao? Quả nhiên vô sỉ cực kỳ. Mà càng vô sỉ là...

"Về phần thân thế Tiểu Lăng Tử có liên quan với Ma tộc mà các ngươi nói, các ngươi hiện tại ở gây truy cứu sự tình này, không thấy đỏ mặt sao?" Vệ Quan Nhai mắt sáng nhíu lại, một bộ dáng vô cùng đau đớn, "Huynh trưởng người ta vì tồn vong sinh tử của đại lục Thương Vũ chúng ta, trả giá lớn như thế, nhưng các ngươi xoay người liền trở mặt không nhận thức. Lúc Tư Hàn không có ở đây liền khi dễ huynh đệ người ta không có chỗ dựa, nghĩ thừa dịp Tư Hàn không ở đây mà trừng phạt huynh đệ hắn, các ngươi thật sự không đuối lý sao? Sẽ không sợ tương lai khi phi thăng nổi tâm ma, bị lôi kiếp đánh chết à. Làm tiền bối của các ngươi, bản quân khả năng rất nhanh cũng sẽ phi thăng Thượng Giới, thế cục Thượng Giới không giống với Hạ giới, chúng ta đều là người đến từ đại lục Thương Vũ, tự nhiên hi vọng ở Thượng giới sẽ có nhiều tu sĩ phi thăng đến từ Thương Vũ đại lục..."

".............."

Tư Lăng lần đầu tiên biết, cái gì gọi là "lớn tiếng doạ người", cái gì gọi là tốt hay xấu đều từ một người nói. Chỉ nhìn thôi đã không thể không ca ngợi, đồng thời âm thầm hạ quyết tâm, hắn phải học tập Vệ Quan Nhai, học tập tài ăn nói của hắn! Siết chặt nắm tay, cứ quyết định như vậy!

Tu sĩ cấp cao các phái đi theo Lâu Vọng Tinh đến tự nhiên cũng nghe được tên này nói, nhất thời sắc mặt khác nhau, phấn khích lộ ra, trong lòng nghẹn một cơn giận, không biết làm sao thiếu chút nữa làm bọn họ nhồi máu cơ tim.

Quả nhiên con người khi vô sỉ đến cảnh giới nhất định, cái gì cũng dám nói, lại còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, giống như bọn họ còn tiếp tục truy cứu sự tình này, bọn họ về sau nhất định sẽ có tâm ma, tương lai phi thăng Thượng Giới nhất định sẽ bị Lôi kiếp đánh chết vậy -- CMN! Lôi kiếp sao không đánh chết tên này đi?

Rõ ràng bọn họ không có ý này, chỉ là cảm thấy nếu có huyết thống Ma tộc, tự nhiên không thể sống ở Thương Vũ giới, y theo quy củ trước nay, người của Ma tộc ai mà không giết cho sảng khoái, giết trước nói sau, còn quản cái khác? Hơn nữa đây cũng là vì mục đích chung. Nhưng bọn họ thật sự không có lang tâm cẩu phế quên đi cống hiến của Tư Hàn với Thương Vũ giới, tự nhiên cũng là tôn trọng người kia. Thế nhưng tư là tư, Thương Vũ giới nếu trà trộn người Ma tộc vào...

Lâu Vọng Tinh rốt cuộc không duy trì nổi vân đạm phong thanh[1] của người đứng đầu một thành và hàm dưỡng của tu sĩ đỉnh giai nữa, mặt đen lại nói: "Vệ đảo chủ, ý của ngươi bản quân hiểu được, nhưng bản quân không cam đoan những người khác cũng hiểu được. Dù chúng ta nhìn mặt mũi Tư Hàn mà không truy cứu việc này, nhưng ngài có thể bảo đảm người này... Tương lai sẽ không làm nguy hại đến Nhân tu Thương Vũ giới hay sao? Phải biết Ma tộc xưa nay như hổ rình mồi với Thương Vũ giới, cách một thời gian lại xâm nhập Thương Vũ giới, Nhân Ma hai tộc khó có thể chung sống hoà bình!"

[1]Gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ. Ý chỉ sự bình thản, tự nhiên, điềm tĩnh.

"Bản quân tất nhiên là không thể cam đoan!"

"Vậy..."

Mọi người không hiểu nhìn Vệ Quan Nhai, không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì. Nhìn ý tứ là muốn bảo vệ Tư Lăng, nhưng lại không thể cho mọi người một cái cam đoan, để bọn họ có bậc thang mà xuống, buông tha hắn ta.

Vệ Quan Nhai đứng dậy, mỉm cười nhìn chư vị tu sĩ ở đây, nói: "Bản quân tuy không thể cam đoan, nhưng lại có thể bảo đảm trước khi bản quân phi thăng, người này chắc chắn sẽ không làm cái gì nguy hại cho Thương Vũ giới."

Nghe vậy, trong lòng mọi người oán thầm. Nói nhiều như vậy, còn không phải muốn bảo vệ người ta, gom vào thế lực của hắn sao?

Lâu Vọng Tinh hơi suy tư, rồi cực kỳ sảng khoái nói: "Như thế, tại hạ cũng tin tưởng Vệ đảo chủ." Với việc người này càn quấy nói bậy, Lâu Vọng Tinh cũng sinh ra một loại cảm giác vô lực mệt mỏi không yêu được nữa. Cuối cùng thì nghĩ, thôi vậy, mặc hắn muốn làm gì thì làm, dù sao trải qua việc này, thân thế Tư Lăng đã khiến người ta nghi ngờ, có lẽ còn có rất nhiều tu sĩ vô cùng tình nguyện trừ khử người này. Dù không thể quan minh mà làm, âm thầm cướp giết cũng là chuyện thường, đến lúc đó thì không còn liên quan đến bọn họ nữa.

Vệ Quan Nhai mỉm cười, tay áo vung lên, nói: "Được rồi, các ngươi cũng tan đi."

Mọi người rời đi hết, Tư Lăng cũng nói lời cám ơn với Vệ Quan Nhai. Mặc kệ nói như thế nào, Vệ Quan Nhai hôm nay cũng giúp hắn một đại ân, bằng không lúc này hắn có lẽ sẽ trở thành chuột chạy qua đường, mỗi người ở đại lục Thương Vũ đều muốn giết chết. Phần ân huệ này thật là rất lớn.

Vệ Quan Nhai thản nhiên tiếp nhận lòng biết ơn của hắn. Lúc Tư Lăng cáo từ rời đi thì đột nhiên nói: "Ngày khác khi ngươi phi thăng Thượng Giới đi tìm cha ngươi, nhớ rõ nói cho hắn biết, con trai hắn thiếu Bản quân một ân tình, cũng coi như là triệt tiêu một nửa nhân quả lúc trước nợ hắn."

Tư Lăng mặt không thay đổi gật đầu.

************************

Rời hội trường, liền nhìn thấy cách đó không xa mọi người Thiên Tông phái còn đang chờ tại lối ra hội trường. Ngoại trừ Thiên Tông phái, còn có Hứa thiếu Cách, huynh đệ Ẩn Táp, Ẩn Viêm cũng có mặt. Chỉ thấy đệ tử Thiên Tông phái vẻ mặt mang địch ý nhìn Hứa Thiếu Cách, mà Ấn Táp thì lạnh nhạt không thèm đếm xỉa, Ẩn Viêm e sợ thiên hạ không loạn cười xấu xa.

Đương nhiên, sau khi nhìn thấy hắn xuất hiện, sự lạnh nhạt của Ẩn Táp biến mất, Ẩn Viêm cười xấu xa biến thành nén giận, mà Hứa Thiếu Cách thì vẻ mặt đầy xin lỗi.

Hứa Thiếu Cách gọi Tư Lăng sang một bên, nói: "Tư đạo hữu, tại hạ muốn vì sư muội giải thích chuyện hôm nay với huynh. Trước khi đi đến đây, Phiên Nhiên sư muội từng giao phó tại hạ nếu gặp huynh thì giúp nàng chào hỏi, không nghĩ tới..." Không nghĩ tới vì thế mà khiến Tư Lăng rước lấy một thân nước bẩn.

Nói tới thì Hứa Thiếu Cách cũng rất khổ sở. Trước khi hắn đi, không chỉ sư muội túm lấy hắn, ép hắn có gặp được Tư Lăng thì giúp nàng chào hỏi người trong lòng, mà sư phụ cũng vì ái nữ mà gọi hắn tới đặc biệt trịnh trọng giao phó, nhất định phải quan sát cẩn thận cái tên Tư Lăng kia có bản lãnh gì, có bản lĩnh kết thành đạo lữ song tu với con gái ông hay không. Bởi vì có hai ngọn núi lớn đè nặng, Hứa Thiếu Cách chỉ có thể nghe theo. Nhưng mà, lại không nghĩ rằng đệ tử Hứa Phiên Tiên mà Đan Phù tông bọn họ xem trọng có động cơ không thuần khiết, vì cái tên Kỷ Trường Ca, thậm chí không tiếc lấy mình ra đặt cược.

Tư Lăng trầm giọng nói: "Hứa đạo hữu, tại hạ cũng gửi lời hỏi thăm tới Hứa cô nương. Về phần Hứa Phiên Tiên, hôm nay nàng ta khắp nơi nhằm vào Thiên Tông phái, đã chọc giận tới Thiên Tông phái, việc này tại hạ mặc kệ, các ngươi có thể đi tìm Tô Hồng Phi Tô đạo hữu, có chuyện gì cứ việc nói cùng nàng." Tô Hồng Phi mới thật sự là người của Thiên Tông phái, Tư Lăng là một Khách khanh trưởng lão, không tiện vượt quá chức phận, về phần sau này có gặp thì lại nói sau.

Hứa Thiếu Cách gật đầu, việc này hắn tất nhiên không thể tránh khỏi, lúc trước cũng đã đi tìm Tô Hồng Phi. Nghĩ nghĩ, vẫn là nói: "Tư đạo hữu, huynh nên cẩn thận hơn nữa." Vốn muốn nói tới việc Kỷ Trường Ca, nhưng nghĩ lại vẫn là ngậm miệng.

"Đa tạ."

Chờ khi Hứa Thiếu Cách rời đi, huynh đệ Ẩn thị không cam nguyện đi tới trước mặt Tư Lăng, thấy Tư Lăng đưa một bộ mặt lãnh diễm cao quý nhìn mình, đối với hai tên nam nhân yêu sắc đẹp mà nói, quả thực là một loại khổ hình, thật muốn cào nát gương mặt này, nhưng lại bị quản chế bởi thứ trong đầu, không dám làm càn.

"Hôm nay đa tạ hai vị." Tư Lăng chắp tay hướng về phía bọn họ.

Ẩn Táp lạnh nhạt nói: "Ngươi nên biết ý tứ của chúng ta."

Ẩn Viêm thối mặt nói: "Đúng vậy, đừng tưởng là chúng ta hảo tâm giúp đỡ ngươi!" Sau đó lại truyền âm nói với Tư Lăng: "Đại ca ngươi còn chưa có trở về sao?" Trong thanh âm rõ ràng có sợ hãi.

"Còn chưa." Tư Lăng biết bọn họ vội vàng tiến lên biểu hiện là là vì cái gì, tiếp tục lãnh diễm cao quý, lãnh khốc vô tình nói: "Vệ đảo chủ lúc trước nói, có lẽ cần một trăm năm nữa mới trở về."

Nghe xong, huynh đệ Ẩn thị vẻ mặt khó coi, cũng không dong dài cùng Tư Lăng, trầm mặt rời đi.

Chờ bọn hắn rời đi, Tư Lăng cùng Thiên Tông phái trở lại khách sạn, dọc theo đường đi nói nói cười cười, không khí hết sức hòa hợp, giống như không ai để ý chuyện lúc trước Hứa Phiên Tiên nghi ngờ thân thế Tư Lăng. Thấy bọn họ không đề cập tới, Tư Lăng cũng không vội nói.

**********************************

Vọng Tinh thành, trong một khách điếm thanh tịnh và đẹp đẽ, mấy nam nhân ngồi trong một phòng.

"Phiên Tiên thất bại." Kỷ Trường Ca xa xăm nói.

"Vệ Quan Nhai là có ý gì?"

Những người khác nhìn tới nam nhân vừa cất lời, không có mở miệng. Không ai biết Vệ Quan Nhai là có ý gì, Vệ Quan Nhai tuy rằng thích xen vào việc của người khác, nhưng quả thực là nghĩ không ra hắn ta vì sao lại giúp một người hoàn toàn không có quan hệ gì với hắn. Về phần Vệ Quan Nhai nói cha Tư Lăng là lão bằng hữu của hắn, mọi người đều cho rằng đây chỉ là lý do để hắn xen vào việc của người khác, không để ở trong lòng.

"Mặc kệ hắn là ý gì, Tư Lăng tất yếu phải chết!"

Lời này vừa nói ra, mọi người tại chỗ đưa mắt nhìn nhau, đều gật đầu đồng ý.

Chỉ có một người hơi hơi nhướn mày, thanh âm có chút cà lơ phất phơ, "Kỳ thật hắn có chết hay không cũng không có quan hệ gì, vấn đề là Thiên Dạ tương đối để bụng với hắn thôi..."

"Dung Hoán Thiên, câm miệng!"

Dung Hoán Thiên nhìn nam nhân lạnh giọng quát bảo mình câm miệng, nhún nhún vai, không nói gì nữa.

Đợi sau khi mọi người rời đi, Dung Hoán Thiên nhìn Kỷ Trường Ca vẫn ngồi ở nguyên vị trí, không nhịn được nói: "Vì sao nhất định phải giết hắn?"

Kỷ Trường Ca lạnh lùng nhìn hắn một cái, đột nhiên nói: "Ta vẫn không rõ, vì sao ngươi lại ở bên người Thiên Dạ? Mà ngươi đối với nàng cũng không phải là thật lòng?"

"Ai nha, để ngươi nhìn ra rồi sao? Thật là ngượng ngùng!" Dung Hoán Thiên cười hì hì nói: "Bất quá Thiên Dạ đúng là một nữ nhân thần bí, đi theo bên người nàng rất nhiều lạc thú nha."

Kỷ Trường Ca căn bản khinh thường câu trả lời của hắn, lạnh giọng nói: "Đừng để ta biết ngươi có mục đích gì, bằng không đừng trách ta vô tình!" Nhìn hắn một cái, Kỷ Trường Ca nhớ tới ánh mắt của Đồ Mục, Dung Hoán Thiên xem ra cũng sẽ không sống được bao lâu.

"Ai nha nha, làm gì kích động như vậy chứ, ta..."

Kỷ Trường Ca không nghe lời của hắn nữa, đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.