Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 322: Tiên Linh Dịch



Nếu đã quyết định đưa tiên linh dịch cho Văn Nhân Bạch Cập, Tư Lăng liền quyết định lập tức đi, cũng giúp ông ta đúng lúc dưỡng lành thương, chuẩn bị cho trận chiến đấu sắp tới.

Tiểu Yêu Liên sớm đã lấy ra một lọ tiên linh dịch giao cho Tư Lăng, sau đó trốn trở về trong tay áo nàng. Trọng Thiên nhảy đến trên vai Tư Lăng, tuy rằng biểu hiện thực bình tĩnh, nhưng cái đuôi không ngừng vẫy tới đưa lui đã bán đứng tâm tình nó. Nó tựa hồ hết sức thấy hứng thú với việc sắp sửa đi đưa tiên linh dịch cho Văn Nhân Bạch Cập, mắt cũng sáng rỡ cả lên.

Chỉ có Tư Hàn cùng Bạch Hổ là ở lại trong phòng.

Rất nhanh liền đi tới trước phòng nghỉ ngơi của Văn Nhân Bạch Cập, Tư Lăng gõ cửa, chỉ một lát liền có người tới mở cửa. Người mở cửa là Hiền Tu đang giúp Văn Nhân Bạch Cập hộ pháp.

"Hiền Tu tôn giả, Các chủ thế nào rồi?" Tư Lăng hỏi.

Hiền Tu ôn hòa nói: "Thương thế Các Chủ có chút nghiêm trọng, cần tốn chút thời gian." Dứt lời, hơi hơi nhíu mi, tuy rằng có tiên đan, nhưng tiên đan lại không phải vạn năng, tốc độ phục hồi vẫn có chút chậm, hơn nữa hiện tại lại là thời kỳ giành giật từng giây, thương thế thật chậm trễ không được, nhưng cũng không có biện pháp gì.

"Cái này cho Các Chủ chữa thương." Tư Lăng nói xong, từ vòng tay trữ vật lấy ra bình tiên linh dịch.

Hiền Tu nhìn thoáng qua, không biết là vật gì, bất quá vẫn cho nàng đi vào  trước, rồi đóng cửa lại. Hiền Tu hành sự cẩn thận, tuy không biết Tư Lăng đưa thứ gì lại đây, nhưng có thể làm cho nàng mong chờ đưa tới, mặc kệ tốt xấu đều là một mảnh tâm ý, tuyệt đối không thể tùy tiện nói ngoài cửa được, miễn cho bị người ta dòm ngó, sinh ra lòng xấu xa, gây chuyện bất lợi cho nàng.

Vào cửa, Tư Lăng rất nhanh liền nhìn thấy trận pháp giữa trung tâm phòng, Văn Nhân Bạch Cập đang ngồi giữa trận pháp, một thân lam bào vẫn đỏ như máu, thương tích bề ngoài ngược lại đã được chữa trị.

"Đây là tiên linh dịch, có thể giúp Các Chủ mau chóng khôi phục." Tư Lăng đưa cái lọ qua cho hắn, lại nói: "Là Trọng Thiên muốn đưa tới đây."

Hiền Tu có chút kinh ngạc, nhìn con yêu thú màu đen ngồi xổm trên vai Tư Lăng, lại thấy nó có chút cao ngạo liếc nhìn hắn. Đáng tiếc bề ngoài là con yêu thú con, cao ngạo không thành ngược lại biến thành kiêu căng, tính trẻ con. Về phần tiên linh dịch này, tuy rằng trân quý, bất quá môn phái cũng không phải không có, tuy rằng không để tâm, nhưng hắn cũng muốn cảm động và ghi nhớ phần tâm ý của bọn họ.

Lúc này, Văn Nhân Bạch Cập mở mắt, tự nhiên cũng thấy được bộ dáng đắc ý của con yêu thú đen ngồi trên vai Tư Lăng, cười nhạo nói: "Nhanh như vậy liền báo ân rồi? Tiên đan bát phẩm của ta không phải là một lọ tiên linh dịch là có thể triệt tiêu đâu." Dù cho bị thương nghiêm trọng, vẫn không đổi được tật xấu miệng.

Tư Lăng vốn tràn đầy kính ý với hắn, nhưng trong giọng nói đáng đánh đòn này đã tiêu tan vài phần, khôi phục thái độ bình thường, nói: "Các chủ, tiên linh dịch  này có thể giúp thương thế của ngài nhanh khôi phục, là Trọng Thiên tìm được." Đúng là của Trọng Thiên. Thứ gì của Tiểu Yêu Liên Tư Lăng chưa bao giờ tham lam, nó là tiểu đệ cuả Trọng Thiên, Trọng Thiên có đôi khi cũng có quyền sử dụng.

Văn Nhân Bạch Cập tiếp nhận bình linh dịch kia, mở ra, trong phòng nháy mắt tràn ngập tiên linh khí tinh thuần, dù là hai người kiến thức rộng rãi, cũng nhịn không được mặt lộ vẻ kinh dị. Bởi vì đây là tiên linh dịch hệ mộc rất quý hiếm, tuy không phải không lấy được, nhưng bởi vì hiện nay tình huống nguy cấp, vừa vặn đúng là cần thứ này, đưa đến thật là đúng lúc. Hơn nữa, xem xét kĩ sẽ phát hiện tiên linh dịch này hết sức thuần khiết, cũng không phải tiên linh dịch tầm thường, chỉ sợ là có được cơ duyên cực lớn mới có được.

Thấy bọn họ sắc mặt khác thường, Trọng Thiên càng thêm đắc ý, cảm thấy có mặt mũi, đuôi vung vẩy không ngừng.

Tư Lăng trong lòng cười thầm Trọng Thiên đắc ý, cũng không biết nó phân cao thấp cái gì với Văn Nhân Bạch Cập, trên mặt lại hết vờ vịt, nói: "Vật ấy chắc chắn có lợi cho vết thương của Các Chủ, mong Các Chủ mau chóng khôi phục."

Văn Nhân Bạch Cập nhận, lại nhìn con yêu thú không giấu được đắc ý kia, cũng nhịn không được buồn cười. Vốn cho là con yêu thú giảo hoạt ghê tởm, hiện tại xem ra chỉ là tuổi không lớn, coi như là kỳ ấu sinh, bất quá bởi vì huyết mạch nên khai trí tương đối sớm so với các yêu thú khác. Cũng may là đi theo đứa nha đầu ngốc, được dẫn đường rất tốt, tuy rằng có chút bất hảo, nhưng cũng không phải là tội ác tày trời.

Hiền Tu ngược lại thực lòng cảm tạ một phen, lại dặn dò Tư Lăng: "Tiên linh dịch tuy rằng hiệu quả chữa thương tốt, nhưng nếu bị tà sương của đám tà ma kia gây thương tích, tiên linh dịch cũng không được việc. Cho nên nếu  gặp được chúng nó, tận lực không để cho mình bị chúng nó gây thương tích. Khả năng đoạn đường này sẽ không thái bình, thậm chí sẽ cần các ngươi ra ngoài đối phó với địch, đến lúc đó cẩn thận một chút."

Tư Lăng cung kính đáp lời, mới cáo từ rời đi.

Chờ sau khi nàng rời đi, Văn Nhân Bạch Cập lại mở mắt, nhìn hướng cửa một lát, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: "Không nghĩ tới người kia lại sinh ra loại con gái có tính nết này, ngày nào đó hắn từ Nộ Hải đi ra, không biết có thể xấu hổ che mặt chạy trốn hay không."

Hiền Tu vén áo choàng ngồi vào bồ đoàn ngoài trận pháp, cũng cười nói: "Mặc kệ nàng là thân phận gì, riêng phẩm tính này lại là rất khó được. Cho dù thiên tư trác tuyệt, lại không có đức hạnh tốt, Đạo Tâm chính thống, cuối cùng cũng không lên được chính đạo. Thiên Đạo tuy vô tình, lại cũng công bình, một hớp uống, một miếng ăn; có được có mất, đều tự nó có suy tính."

Muốn nhìn một người, ngoài phương thức hắn làm việc, giữ vững Đạo Tâm, còn có thể xem những người chung quanh hắn, hoặc yêu sủng cùng hắn làm bạn. Khi yêu thú mở linh trí thì tâm trí chúng nó là một mảnh thuần khiết, nếu cùng tu sĩ ký kết khế ước, hành vi cùng tính cách cũng sẽ bị chủ nhân ảnh hưởng.

Nghe xong, Văn Nhân Bạch Cập cũng nghĩ đến tên đầu sỏ dẫn đến Hằng Châu đảo sụp đổ, khiến bọn họ vội vàng thoát thân, gật đầu nói: "Trăm vạn năm trước, nghe nói người đó cũng là tư chất xuất chúng, ngộ tính trác tuyệt, đáng tiếc lại tâm thuật bất chính, động một cái là diệt cả tộc người ta, san bằng linh đảo, chế tạo sát nghiệt. Do đó mới bị tổ tiên Đông Phương gia tộc liên hợp  với vài vị Đại Năng giả trấn áp dưới Liệt Diễm. Mọi người đều cho là hắn nhất định phải chết, Thần Hồn đều tan, ai biết vẫn để cho hắn đoạt xá mà sinh, lại nổi lên hỗn loạn."

Dứt lời, Văn Nhân Bạch Cập lại nhíu mày, cảm thấy khó giải quyết. Hắn cũng lật xem một ít quyển trục bí tông của gia tộc, tự nhiên cũng biết thân phận người áo đỏ ngày đó. Trăm vạn năm trước hắn chính là nhân vật thiên tài trong nhân tu, hoàn toàn xứng đáng với từ "con cưng của trời", bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện, cũng làm cho gia tộc hắn đang từ tam lưu nhảy lên thành nhất lưu. Đáng tiếc thủ đoạn của hắn khốc liệt, phất tay là trực tiếp diệt tộc  người ta, cướp đoạt tài nguyên tu luyện của người khác, dã tâm bừng bừng. Hắn muốn trừ bỏ những gia tộc khác, để tất cả gia tộc thần phục với hắn. Hành vi càng lúc càng không kiêng nể gì, rốt cuộc xúc phạm tới lợi ích của mấy đại gia tộc đương thời, họ mới liên thủ trấn áp hắn.

Lần này hắn từ Liệt Diễm trở về, rơi vào tà đạo, thủ đoạn làm việc càng thêm độc ác bá đạo, xem ra là muốn báo thù năm xưa. Trong thập tam đại gia tộc, liền có một nửa gia tộc đều có thù với hắn.

Hiền Tu cũng nghĩ đến điểm này, giữa mi mày cũng nhiễm lên vẻ buồn rầu. Nếu tà vật của vùng  Liệt Diễm xâm nhập tiên linh giới, ô nhiễm tiên linh khí, vậy sẽ ảnh hưởng cực lớn với tu sĩ, thậm chí sẽ tạo thành thương vong to lớn, đến lúc đó không một gia tộc nào có thể may mắn thoát khỏi.

************************

Hành trình kế tiếp quả nhiên như bọn Hiền Tu nói, trên đường không yên ổn.

Rất nhiều tà vật từ vùng Liệt Diễm chạy đến đại lục nhân tu hoành hành, làm ô nhiễm tiên linh khí các nơi. Qua kiểm chứng, mới biết có người khai thông rất nhiều thông đạo từ vùng Liệt Diễm tới địa giới nhân tu, do đó không ngừng có tà vật đi tới địa giới nhân tu. Ngoài ra, đám tà tu không chốn dung thân cũng cho rằng thời cơ của mình đã tới, ào ào xuất thế, cùng liên thủ với những tà vật kia, cùng nhau ngầm chiếm địa giới cùng các đảo nổi của nhân loại. Rất nhiều tiểu gia tộc không thể không chạy tới các đại gia tộc tìm kiếm che chở.

Tư Lăng cũng cùng mọi người rời Phi Thiên thuyền ra ngoài giết tà thú vài lần, còn từng động thủ với một vài tà tu chặn đường cướp bóc. Bất quá mỗi lần  có tà ma xuất hiện, đám lính quèn bọn họ cũng sẽ bị đuổi trở về, để các sư huynh sư tỷ tu vi Hợp Thể kỳ ra, bảo hộ  bọn họ trong Phi Thiên thuyền.

Tư Hàn ngược lại là có chút bận tâm Lôi Xá trưởng lão. Chỉ là đã qua một tháng, vẫn không có ai nhận được tin tức, không biết tình hình chiến đấu  bên kia thế nào, ai thua ai thắng. Nhìn đông đảo tà vật hoành hành tại đại lục, trong lòng mọi người có chút trĩu nặng, tự nhiên sẽ sinh ra một loại ý tưởng bi quan rằng những lão quái  Độ Kiếp kỳ kia có thể cũng không địch lại người áo đỏ kia.

Sau vụ nổ Hằng Châu đảo, tất cả tu sĩ trên đảo đều triệt để rời đi. Không trung Hằng Châu đảo đã trở thành chiến trường của những tu sĩ cấp cao kia,  đến cả tu sĩ  Đại Thừa kỳ cũng không thể tiếp cận quá gần, tránh để uy lực đáng sợ kia lan đến. Kết quả thảm nhất là, căn bản không kịp trốn liền trực tiếp hóa thành bột mịn. Vì thế, các tu sĩ còn lại đều sợ hãi ào ào chạy trốn, càng thêm sợ hãi với thứ quái vật đang đối đầu với các lão quái.

Bởi vì không có truyền tống trận, từ Hằng Châu đảo ngồi Phi Thiên thuyền về Thiên Sơn đảo, tốc độ nhanh nhất cũng mất một năm, thêm vào đó lại có yêu tà chặn đường, chặn đường về càng thêm chậm chạp.

Qua nửa năm, rốt cuộc có tin tức truyền đến.

Tư Lăng cùng Văn Nhân tuệ ngồi trong một góc hẻo lánh trong đại sảnh, nghe các sư huynh sư tỷ khác thảo luận trận chiến trên Hằng Châu đảo. Nghe nói sau đó lại có tu sĩ Độ Kiếp kỳ của thập tam đại gia tộc chạy qua hiệp trợ, bỏ ra cái giá nặng nề, rốt cuộc làm người áo đỏ kia bị thương nặng chạy về Liệt Diễm. Đáng tiếc là, tuy rằng hắn chạy trở về, nhưng phong ấn Liệt Diễm đã bị đánh vỡ, không ngăn cản được những tà vật kia ào ào dốc toàn bộ lực lượng, không thể không bắt những tu sĩ bọn họ đuổi chúng trở về.

Đây là một chuyện cần trường kỳ kháng chiến. Tà ma tàn sát bừa bãi, tà tu hoành hành, tiên đạo rối loạn... Có thể nói, hiện tại dưới đất đã thực hỗn loạn, nơi duy nhất coi như an toàn chỉ có những đảo nổi kia.

"Lôi Xá trưởng lão không sao chứ?"

"Nghe nói cũng bị trọng thương, đã về thánh địa gia tộc chữa thương."

"Thiên Sơn đảo thì sao? Lần này có chịu ảnh hưởng không?"

"Yên tâm, Thiên Sơn đảo còn có Đảo chủ, trưởng lão cùng Hiền Anh tôn giả tọa trấn mà, hoàn toàn sẽ không có kết cuộc như Hằng Châu đảo đâu."

"Khắp nơi đều không an toàn, chỉ sợ sau khi về gia tộc, chúng ta cũng cần ra ngoài diệt tà vật."

......

.........

Khắp nơi đều là nghị luận ầm ỉ, bất quá cũng nghe được rất nhiều chuyện mình muốn biết.

Thấy nghe được đủ, Tư Lăng tạm biệt Văn Nhân Tuệ, lại nhảy trở về gian phòng Tư Hàn, đem chuyện mình nghe thấy ở trong đại sảnh nói cho hắn biết.

"Đại ca, Lôi Xá trưởng lão tuy rằng bị thương, bất quá tính mạng không ngại." Tư Lăng nói.

Tư Hàn mặt mũi vẫn như băng như sương, nhìn giống như cũng không thèm để ý đến vạn vật trên thế gian, nhưng lại có thể từ gợn sóng nhỏ nhoi trong ánh mắt nhìn ra hắn vẫn cực kỳ quan tâm chuyện Lôi Xá trưởng lão bị thương. Nghe được Lôi Xá tính mạng không ngại, ngược lại là nhẹ nhàng thở ra.

Tư Hàn trầm ngâm một lát, nói: "Sau khi về gia tộc, các ngươi cùng ta ra ngoài lịch lãm thôi." Thế đạo này người mạnh là vua, cá lớn nuốt cá bé, Tư Hàn cũng không thể chắc mình gặp được cường giả có thể toàn thân trở ra, huống chi Tư Lăng cùng mấy con yêu thú thực lực quá yếu kém, chi bằng lại đi tăng cường một phen.

Tư Lăng còn chưa kịp phản ứng đâu, Trọng Thiên, Tư Bạch, Tiểu Khôi đã ngao ngao kêu lên, xoa tay, chuẩn bị đi đại sát tứ phương, xử lý đám tà thú  quấy rối kia -- quả nhiên là một đám hung tàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.