Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 53: Huyễn Thiên bí cảnh (9) - Tế đàn



Thuyền đi được năm ngày, rốt cục đến đảo giữa hồ.

Xa xa nhìn tới, đó là một hòn đảo vô cùng lớn. Trên đảo một màu xanh biếc bạt ngàn, thực vật sinh trưởng cực kỳ tươi tốt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng dáng yêu thú trong bụi cỏ lóe lên một cái rồi biến mất. Phía sâu trong hòn đảo thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng thú kêu, sau đó là đủ loại chim kêu vang rộn rả rồi từ thân cây cao phóng lên trời. Mọi thứ đều tạo cho người ta một loại cảm giác nơi này rất bình yên an tĩnh.

Thuyền đỗ lại ở một chỗ nước cạn, sau khi ba người lên bờ, Pháp Lãng liền đem thuyền cất đi.

Tư Lăng phóng tầm mắt tới phía sâu trên đảo, ánh mắt nặng nề. Trọng Thiên vẫn như bình thường tiếp tục ngồi xổm ở trên bả vai hắn, đuôi quấn lấy cổ Tư Lăng, trong lúc vô ý siết chặt đuôi làm hắn suýt chút nữa thở không được.

"Tư công tử, chủ nhân nói khí tức của đảo này không bình thường." Tiểu Yêu Liên truyền âm cho Tư Lăng.

Tư Lăng thản nhiên đáp một tiếng, hắn cũng cảm giác được có chút không đúng. Bắt đầu từ lúc đặt chân lên mảnh đất này, cảm giác đó luôn theo sau như hình với bóng. Bất quá đó chỉ là một loại cảm giác, bảo hắn nói ra có chỗ nào kỳ quái thì cũng nói không được, Tư Lăng chỉ có thể âm thầm cảnh giác.

Ba người nghỉ ngơi ở rừng cây nhỏ cách bờ không xa, cũng thuận tiện xem xét lộ trình kế tiếp. Pháp Lãng cũng mở địa đồ ra nghiên cứu đường đi. Kỳ thực tấm bản đồ kia Tư Lăng đã ghi nhớ ở trong đầu, bản đồ đó mặc dù đã được vài người chỉnh sửa, nhưng vẫn còn có vẻ rất đơn sơ, Tư Lăng có chút lo lắng Pháp Lãng mò không ra đường.

Bất quá Tư Lăng hiển nhiên là lo lắng không không, Pháp Lãng nhìn một chút liền kiên định nói: "Ta đã từng đọc bản chép tay của tổ phụ viết, kết hợp với các tuyến đường trên bản đồ, chỗ cần đến hẳn là ở trung tâm đảo."

Đang cho ăn Bách Biến Thú ăn, Truyền Sơ nghe xong, lông mày hơi nhíu lại, lúc nàng đang chuẩn bị cất lời thì nghe được Tư Lăng nói rằng: "Trên đảo này có rất nhiều yêu thú cấp cao, chúng ta cẩn thận một chút!"

Điều này cũng là lo sợ của Truyền Sơ. Tuy rằng nàng là Ngự Thú sư, nhưng cũng bởi vì thường xuyên cùng yêu thú qua lại nên càng rõ chỗ đáng sợ của yêu thú, nếu không cẩn thận chọc phải những yêu thú cấp cao kia, bọn họ chắc chắc sẽ lãnh đủ[1].

[*][1]Nguyên văn là (也够他们喝一壶了): Cũng đủ cho bọn họ uống một bình. 

Giải thích cụm từ 喝一壶 : 

1: nghe giống như uống trà, hay uống rượu nhưng ý tứ thật ra là từ ''quá". Ý nói là quá khó chơi, rất nghiêm trọng.

2: Uống một bình rượu liền 1 lúc nếu không bị say cũng bị sặc. Ý là một lần chịu thiệt mới được 1 bài học. 

Pháp Lãng gật đầu, mắt nhìn về phía hai người, trong lòng rất cảm kích. Hòn đảo này nguy hiểm không hề lường trước được; dù rằng trước khi đến quả thật đã nghĩ tới những nguy cơ trong đó, nhưng từ khi bước chân lên đảo, mới phát giác nguy hiểm phía trước còn vượt xa dự đoán, cũng vượt quá mức thù lao mà hắn trả cho hai người. Lúc này nhìn sắc mặt hai người bình tĩnh, không có ý lùi bước, cũng biết bọn họ đã quyết định cùng hắn đi tới tận nơi cần đến. Hắn làm sao không xúc động cho được?! Tu Tiên Giới này, tuy rằng nhân tính ích kỷ, nhưng cũng không phải không có tình nghĩa tồn tại.

Ba người nghỉ ngơi một lúc, rồi xuất phát về hướng sâu trong hòn đảo.

Trên đường, Tư Lăng cho bọn họ mỗi người một tấm Liễm Tức phù tự làm, giúp mọi người tận lực tránh lộ hơi thở ra ngoài, như vậy cũng có thể giảm thiểu chuyện bị yêu thú phát hiện kéo tới gây phiền phức. Hai người thấy hắn lấy ra linh phù tứ phẩm cũng không quá kinh ngạc, ở trong lòng bọn họ cho rằng, có người huynh trưởng là đệ tử nội môn phái Thiên Tông, chắc hẳn gia thế cũng không kém. Cộng thêm trước lúc vào Huyễn Thiên bí cảnh, bọn họ cũng nhìn thấy Tư Hàn, cũng hiểu rõ địa vị của hắn ở Thiên Tông phái, cho nên trên người Tư Lăng có linh phù tứ phẩm cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Nhờ có Liễm Tức phù, cả bọn dễ dàng tránh được rất nhiều dò xét của yêu thú, thời gian đi đường cũng rút ngắn rất nhiều, không cần phải phí sức ẩn trốn. Bất quá càng tiến vào sâu bên trong đảo, chủng loại yêu thú càng ngày càng phức tạp, cấp bậc cũng càng ngày càng cao, làm cho bọn hắn không thể không đi lòng vòng để tránh né.

Mất thêm hai ngày, họ rốt cục đến một tế đàn đổ nát ở trung tâm đảo.

Đúng vậy, từ các vết tích của những năm tháng xói mòn có thể nhìn thấy trước đây hẳn là một cái tế đàn. Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm, bề mặt lưu lại các vết tích loang lổ, thậm chí một số thứ đã bị thời gian thay đổi dáng dấp vốn có, chỉ còn có thể nhìn thấy bên trong lộ ra một bãi đá gồ ghề.

Tư Lăng ngồi xổm người xuống, nhặt một khối xương trắng trên đất lên xem xét, rất nhanh liền phát hiện đây là một loại xương yêu thú, hơn nữa kết cấu vô cùng cứng rắn, nhưng đáng tiếc là trải qua thời gian quá lâu, có nhiều dấu vết bị ăn mòn, tác dụng không lớn. Điều này làm cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái, Huyễn Thiên bí cảnh nếu là Tiểu Thế Giới do tu sĩ Thượng Cổ khai phá, lẽ ra không nên có phàm nhân sinh sống mới đúng; nhưng xem tế đàn này, kỳ thực giống như đã thờ cũng gì đó. Hoặc không phải thờ cúng, mà là hiến tế?

Ngay lúc Tư Lăng quan sát xung quanh, Pháp Lãng chỉ xem xét một chút liền bắt đầu hành động. Chỉ thấy hắn đứng ở trước tế đàn tụng niệm, sau đó căn cứ vào những quy tắc đặc thù của trận pháp mà sắp xếp lại những vòng tròn đặc biệt ở xung quanh, vừa đi hai tay vừa kết ấn, đem từng đạo từng đạo pháp quyết đánh vào từng vị trí nào đó. Truyền Sơ cùng Tư Lăng tự nhiên nhìn ra được hắn là đang phá giải trận pháp, đều đứng ở một bên không quấy rầy hắn, thuận tiện cảnh giới, phòng ngừa yêu thú cấp cao gần đó phát hiện tới quấy rối.

Không lâu sau, Pháp Lãng lại đứng ở trước tế đàn, hai tay kết ấn thật nhanh, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ nhìn thấy bóng mờ. Ngay sau đó, tế đàn phát ra một trận âm thanh ầm ầm ầm, sau đó bệ đá kia liền chìm vào trong lòng đất, thay vào đó là một cửa đá cao lớn được điêu khắc hoa văn kỳ lạ. Cửa đá kia không nhìn ra làm bằng chất liệu gì, nhưng trong những hoa văn đó lưu chuyển ánh bạc sẫm màu lại mơ hồ toát ra khí tức nguy hiểm.

Làm xong một loạt những thứ cần thiết, thời gian đã qua hai canh giờ, trên trán Pháp Lãng túa mồ hôi, mệt đến mức trực tiếp ngồi phịch xuống đất. Tư Lăng đi qua đưa cho hắn một quả linh quả, đây là loại linh quả có thể giải khát và khôi phục tinh thần. Pháp Lãng lúc đầu không hiểu, bất quá cũng sẽ không từ chối ý tốt của Tư Lăng, cắn một cái, phần thịt quả giòn khấu, nước trong veo, lướt qua yết hầu không chỉ giúp giải khát, ngay cả vừa nãy tập trung tinh thần quá độ mà có chút căng não cũng trở nên thư thả thêm mấy phần.

"Đây là linh quả gì?" Pháp Lãng ngạc nhiên nói.

"Diệu Linh Quả." Tư Lăng thản nhiên nói, không giải thích với bọn họ chuyện phát hiện ra linh quả này chính là công lao của Tiểu Yêu Liên. Bởi vì Tiểu Yêu Liên, Tư Lăng đã phát hiện được rất nhiều linh quả mà những tu sĩ khác đều không biết ở cái bí cảnh này. Đều là những thứ có tác dụng rất lớn vào những thời điểm mấu chốt, điều này làm hắn cảm thấy Tiểu Yêu Liên còn hữu dụng hơn nhiều so với Trọng Thiên. Thật là một bảo bối!

Truyền Sơ cười nói: "Ta còn đang thắc mắc tại sao Tư đạo hữu đến nơi nào cũng đều đi tìm linh quả, thì ra là vì muốn tìm ra nhiều linh quả như vầy." Nói xong, chính mình cũng lấy ra một viên linh quả đút cho Bách Biến Thú, chủ sủng hai đứa đều là một bộ dáng ân ân ái ái.

Tư Lăng cười cười không trả lời.

Nghỉ ngơi một lát, Pháp Lãng đã khôi phục tinh thần, cùng hai người đồng thời đứng ở trước cánh cửa,  giải thích với bọn họ: "Lúc trước xung quanh tế đàn này có bày một cái trận pháp ẩn giấu, dùng để che giấu cánh cửa này. Ta hoài nghi tế đàn này bất quá chỉ là thủ thuật che mắt, chủ yếu là vì muốn ẩn giấu cánh cửa này. Các ngươi nhìn đi, hoa văn trên cửa này là một loại trận pháp cổ xưa, ta hoài nghi nó là trận pháp do tu sĩ Thượng Cổ khắc hoạ, thật không biết phía sau cánh cửa này có cái gì, tổ phụ ta chính là mất tích ở sau cửa diện . . ."

Hai người đồng thời gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Pháp Lãng chần chừ một lúc, nhìn về phía Tư Lăng, thấp giọng nói: "Tư đạo hữu, tiếp theo có lẽ phải làm phiền huynh."

Tư Lăng nhướng mày, hỏi: "Ta phải làm gì?" Tư Lăng không khỏi nhớ tới lần đầu gặp Pháp Lãng, hắn nói nhất định phải tìm một tu sĩ Trúc Cơ kỳ có song linh căn thủy hỏa cùng hắn đi vào. Bây giờ xem ra, cái gọi là việc cần làm hẳn là ở cánh cửa này.

"Trên cánh cửa này có bày một cái trận pháp Thượng Cổ, tổ phụ ta cũng không cách nào nghiên cứu ra nguyên lý của trận pháp này, ta đoán rằng với trình độ hiện tại của Trận Pháp Sư trên đại lục Thương Vũ là không thể phá giải được nó." Nói xong, trong mắt Pháp Lãng hơi lộ ra vẻ tiếc nuối. Ở trong dòng thời gian dài dằng dặc, rất nhiều thứ được Thượng Cổ truyền lại đều đã thất truyền; dù cho là linh đan, trận pháp, Linh khí, công pháp ... mọi thứ đều rất ít có thể truyền lưu đến bây giờ. Đối với một người yêu quý trận pháp mà nói, đây là một chuyện khiến người ta vô cùng thương tiếc.

"Nếu là trận pháp Thượng Cổ, chúng ta phải làm sao để phá trận đi vào?" Truyền Sơ cau mày hỏi.

Pháp Lãng khẽ mỉm cười, "Tổ phụ ta nghiên cứu qua, tuy rằng với trình độ hiện tại thì không cách nào phá giải, nhưng còn có một lỗ hổng có thể xuyên qua. Hiến tế."

Tư Lăng khóe mắt giật giật, trong lòng hơi trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Pháp Lãng.

Truyền Sơ kinh hãi kêu lên một tiếng, lập tức che miệng lại, một đôi mắt xinh đẹp không vui trừng Pháp Lãng.

Thấy bọn họ hiểu lầm, Pháp Lãng cuống quít bổ sung: "Không phải như các ngươi tưởng tượng đâu, cũng không cần hiến tế người sống, chỉ cần một con yêu thú cấp 5 phối hợp với trận pháp đặc biệt là được. Việc Tư đạo hữu cần làm chính là truyền linh lực thuỷ hoả vào trong trận pháp, hơn nữa phải là linh lực thuỷ hoả của tu sĩ Trúc Cơ mới được."

Vẻ mặt Truyền Sơ cùng Tư Lăng tốt hơn nhiều, Truyền Sơ lại tò mò hỏi: "Vì sao nhất định phải là linh lực của tu sĩ Trúc Cơ? Những người khác không được sao?"

Pháp Lãng thở dài đáp: "Đây chính là chỗ tinh diệu của trận pháp. Trận pháp này có bố trí giới hạn, nhất định phải là linh lực của tu sĩ Trúc Cơ nắm giữ song linh căn thủy hỏa mới có thể mở ra, những người khác tuyệt đối không được. Ta cảm thấy điều kiện hà khắc này chính là để hạn chế mọi người tiến vào phía sau cánh cửa."

Nghe thế, Tư Lăng cũng rõ ràng, nghi hoặc lúc trước cũng được giải thích, tế đàn mặc này dù là thủ thuật che mắt, nhưng cũng là nơi để người muốn tiến vào hiến tế.

Sau đó Pháp Lãng tiếp tục bố trí trận pháp hiến tế, Tư Lăng và Truyền Sơ đi vào rừng bắt yêu thú.

Lại mất một ngày thì trận pháp của Pháp Lãng mới hoàn thành, mà Tư Lăng cùng Truyền Sơ hợp tác, rất nhanh liền bắt được một con Thiết Tê Giác cấp 5.

Thiết Tê Giác bị trói bằng pháp thuật đặt vào trung tâm trận pháp. Có vẻ nó cũng linh cảm được nguy hiểm, tuy rằng bị trói thành cái bánh chưng, nhưng vẫn rất nỗ lực giẫy giụa. Tư Lăng đứng ở chỗ Pháp Lãng chỉ định, chờ lúc Pháp Lãng lên tiếng, liền phóng linh lực thuỷ hoả về hướng trận pháp. Đương nhiên là không chỉ đơn giản trực tiếp phóng linh lực vào là được, còn phải điều khiển linh lực thủy hỏa cùng một tần suất, cùng một độ lớn, có một chút xíu khác biệt cũng không được, làm cho Tư Lăng cũng khá phí sức một lúc. May là gần đây Tư Lăng vừa học tập khống chế hồn lực cũng đồng học tập khống chế linh lực, bằng không thì còn phải mất thời gian luyện tập Khống Linh thuật thật tốt mới có thể ra trận.

Cùng với lúc linh lực được đưa vào, trận pháp sáng lên, ánh sáng tập hợp lại với nhau cùng tràn lên trên cửa, chạy theo những hoa văn màu bạc sẫm đó. Tia sáng lúc sáng lúc tối, tạo cho người ta một loại cảm giác xa hoa tinh tế, khiến người ta nhìn ngắm si mê. Mà lúc này, sức sống của Thiết Tê Giác trong trận pháp cũng bị trận pháp hấp thu từng chút từng chút một, cho đến khi thân thể biến mất, chỉ còn sót lại một bộ khung xương màu trắng. Cái này cũng giống với bộ xương yêu thú mà Tư Lăng phát hiện lúc trước, có lẽ trước đây thật lâu, cũng có người dùng loại phương thức hiến tế này để mở cửa ra.

Lúc những luồng sáng ở hoa văn trên cửa càng ngày càng sáng rực rỡ, cánh cửa cũng bắt đầu rung động, sau đó là một hồi tiếng kẽo kẹt ghê răng vang lên, cánh cửa đá cao to rốt cục từ từ mở ra. Pháp Lãng cũng thuận theo đó lộ ra nụ cười kích động, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ có thể tìm được tổ phụ . . .

Đột nhiên, nụ cười của Pháp Lãng cứng lại, hắn lớn tiếng gào thét nói: "Tư đạo hữu, mau tránh ra!!"

Tư Lăng còn chưa kịp phản ứng, một cơn lốc đen phía sau đã bao phủ tới, không kịp lùi về sau, Tư Lăng bị cuốn vào trong cơn lốc, sau đó bị kéo vào bên trong cánh cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.