Thời điểm hắn lùi lại, một bóng đen xẹt qua trước mặt, sau đó tinh thạch trên vương miện bị một móng vuốt cào cho một phát. Vương miện lập tức văng ra khỏi ngai vàng, ""cộp"" một tiếng rơi xuống sàn nhà sáng bóng đến có thể soi gương.
Tư Lăng kinh ngạc nhìn Trọng Thiên đứng ở bên cạnh vương miện, gào gào với hắn. Lúc này Tiểu Yêu Liên cũng thò đầu nhỏ, chỉa lá sen ra ngoài, nó sợ hãi liếc nhìn chiếc vương miện này, lại tiếp tục sùng bái mà nói với Tư Lăng: “Tư công tử, huynh không bị Huyễn Thạch mê hoặc, thực sự là quá tốt rồi. Chủ nhân nói viên tinh thạch màu đen này là Huyễn Thạch, nó là một loại tâm thạch ở Biển Vô Tận do hải yêu sinh trưởng ở mấy chục triệu mét bên dưới đáy biển thai nghén thành, có thể mê hoặc lòng người, khiến tinh thần của người ta chết đi trong ảo tưởng của chính mình cho đến khi biến mất hoàn toàn.”
Nghe xong Tiểu Hồng giải thích, trong lòng Tư Lăng kinh hãi một trận. Nếu mình không khống chế được sự mê hoặc mà sờ vào nó, có lẽ sẽ lập tức bị nó mê hoặc mà đội vương miện lên. Đến lúc đó cũng chỉ có thể tử vong trong chính ảo tưởng của mình, chỉ còn sót lại một cái xác không hồn.
Đang vui mừng, lại thấy Trọng Thiên phun một ngụm yêu hỏa về phía vương miện. Sau đó trong cung điện yên tĩnh vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, giống như có thứ gì đó bị yêu hỏa nhốt lại thiêu đốt. Chẳng mấy chốc, âm thanh đó càng ngày càng nhỏ lại, mãi đến lúc mất hẳn.
Chờ lúc Trọng Thiên thu hồi yêu hỏa lại, vương miện này vẫn chẳng có gì thay đổi so với trước. Trọng Thiên hất một vuốt, ném nó về phía Tư Lăng, Tư Lăng cực kì đề phòng với nó, nào dám tiếp xúc với thứ đồ chơi này, liền nhanh nhẹn né qua. Thấy bộ dạng không tiền đồ của hắn, Trọng Thiên trực tiếp cào cho một vuốt, tuy rằng không bị thương không chảy máu, nhưng cũng rất đau.
“Làm gì vậy?” Tư Lăng vuốt ngực bị đập đau, nén giận nói.
Trọng Thiên cao ngạo gừ gừ.
“Tư công tử, chủ nhân là nói nó đã xóa đi nguyên thần trên Huyễn Thạch, không còn thứ sai khiến nó quấy quá nữa, Huyễn Thạch này chỉ còn là Huyễn Thạch bình thường thôi. Giờ huynh chạm vào nó cũng không sao cả.” Tiểu Hồng muội muội quan tâm giải thích.
Sau khi nghe xong, Tư Lăng bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra yêu hỏa vừa nãy của Trọng Thiên là để thiêu chết Nguyên Thần bám trên Huyễn Thạch này, có vẻ lúc trước hắn bị mê hoặc cũng là do nguyên thần này giở trò quỷ. Mặc dù biết đã không còn nguy hiểm, nhưng Tư Lăng vẫn cẩn thận nhặt nó lên, dùng một tầng hồn lực mỏng bao trùm lấy bàn tay tiếp xúc với vương miện. Sau khi phát hiện không có gì kỳ lạ, sau đó lại được Trọng Thiên giải thích thì mới truyền linh lực vào khối Huyễn Thạch này.
Trong nháy mắt, đầu Tư Lăng sinh ra rất nhiều ý nghĩ, sau đó cả khóe mắt đều là ý cười.
Nhặt được bảo vật rồi!
Huyễn Thạch này tuy rằng có thể mê hoặc lòng người, nhưng tương tự nó cũng có loại bỏ tất cả những thứ ảo ảnh, có thể nói tất cả ảo ảnh trên thế gian này ở trước mặt nó đều không có gì đáng sợ. Bảo bối hiếm có như thế, có linh thạch cũng không mua được đâu. Mà chủ nhân của Huyễn Thạch này trước kia đã cưỡng ép đem nguyên thần bị xóa ý thức của một tu sĩ nào đó bỏ vào trong Huyễn Thạch để làm hồn khí cho nó, làm Huyễn Thạch biến thành vũ khí giết người đáng sợ. Hiện giờ không có nguyên thần điều khiển, Huyễn Thạch liền có thể tuân theo ý chí của người sử dụng nó.
Tư Lăng biến Huyễn Thạch và vương miện thành vật sưu tập của mình, đồng thời thu vào túi trữ vật. Sau này có gặp kẻ địch am hiểu sử dụng ảo thuật cũng không phải sợ nữa rồi.
Vật đáng tiền, hiếm có nhất trong Đại điện này chính là chiếc vương miện, những thứ đồ khác so ra đều có chút thua kém. Bất quá lúc Tư Lăng sờ sờ chất liệu của ngai vàng, phát hiện vật liệu chế tác nó lại là loại mà mình gặp ở cái hành lang uốn khúc vô tận kia, hắn liền không chút do dự thu toàn bộ ngai vàng vào túi trữ vật.
Tư Lăng tựa như một tên keo kiệt hám tiền vơ vét hết đám pháp khí trang trí khắp đại điện, sau đó mới hài lòng mang theo hai con yêu rời đi. Đối với hành vi tiết kiệm đến giọt cuối cùng này của Tư Lăng, Trọng Thiên và Tiểu Yêu Liên đều không có ý kiến gì. Giờ bọn chúng là ăn của Tư Lăng uống của Tư Lăng, thứ Tư Lăng có trong tay cũng tương đương với thứ của chúng nó, vì lẽ đó chúng còn ước gì Tư Lăng mang hết toàn bộ đại điện đi theo luôn.
Cửa lớn Cung điện bị đẩy ra, Tư Lăng đi ra ngoài, đầu tiên là nhìn thấy một cái hành lang thật dài. Hai bên hành lang là một cái ao xanh biếc sóng vỗ dập dờn, tiếp đó, trên ao xây dựng mấy cái cầu hình vòm dẫn tới các cung điện trên nước. Trong ao mọc đầy hoa sen, nước ao trong suốt thấy tận đáy, thỉnh thoảng mấy con cá với đầy đủ sắc màu rực rỡ bơi ngang qua. Mọi thứ đều hết sức xa hoa hào nhoáng. Bất quá khi nghe được âm thanh, những con cá kia nhảy lên khỏi mặt nước ba mét, lộ ra một hàm răng bạc sắc nhọn, hàm răng kia chiếm hai phần ba diện tích cơ thể, khiến người ta thật chẳng có cách gì coi nơi này là cung điện Đế vương ở Giới trần tục được.
Tư Lăng lại nhìn về phía cung điện mình vừa đi ra, phía trên cung điện có một hoành phi nền vàng khung đen, bên trên viết ba chữ rồng bay phượng múa vô cùng cổ xưa, có vẻ là văn tự thời kỳ Thượng Cổ, không giống với văn tự hiện tại. Tư Lăng vừa nhìn liền cảm giác mình biến thành mù chữ, hắn đọc không ra văn tự này.
Khả năng là biết được giờ hai mắt của Tư Lăng luống cuống, Trọng Thiên bày tỏ nó sẽ phiên dịch giúp cho, nó nói cho Tư Lăng biết ba chữ trên có ý là: ""Đế Vương Điện"".
Với việc Trọng Thiên có thể đọc hiểu chữ viết trên đó, Tư Lăng hết sức kinh ngạc, hỏi: “Sao ngươi lại biết? Tiểu Hồng muội muội cũng biết chứ?”
Tiểu Yêu Liên lắc đầu, non nớt giải thích: “Trong truyền thừa của Tiểu Hồng không có văn tự loại này, trong truyền thừa chủ nhân mới có.”
Tư Lăng vừa nghe xong, hai mắt tỏa ánh sáng, cẩn thận mà sờ sờ đuôi nhỏ của Trọng Thiên đang quấn trên cánh tay hắn, cười ha hả nói: “Ta trách oan ngươi rồi, Trọng Thiên cũng rất giỏi nha! Sau này có thời gian ta sẽ làm thịt nướng cho ngươi ăn!”
Địa vị của Trọng Thiên ở trong lòng Tư Lăng từ kẻ ham gây chuyện tham ăn đã biến thành yêu thú biết một ngoại ngữ rồi.
Tư Lăng đi dạo ở trong cung điện, cũng không biết đây là nơi nào, quá yên tĩnh, làm hắn cảm giác mờ mịt, không khỏi nghiêng đầu hỏi Trọng Thiên trên vai mình: “Ngươi có cảm giác nơi này có thứ gì không? Thứ mà ngươi cần hay gì đó?”
Trọng Thiên lườm hắn một cái, Tiểu Hồng trả lời thay: “Chủ nhân nói đồ vật nó cần không ở đây. Bất quá cách nơi này rất gần, chỉ khi đến một khoảng cách nhất định trong phạm vi thì chủ nhân mới có thể cảm ứng được vị trí rõ ràng của nó.”
Tư Lăng sau khi nghe xong có chút thất vọng. Lúc trước Trọng Thiên tìm tới hắn là để thỏa thuận ước định, muốn hắn giúp đỡ nó tiến vào Huyễn Thiên bí cảnh tìm kiếm đồ vật nó cần. Tư Lăng tất nhiên tò mò hỏi nó muốn tìm thứ gì, chẳng qua là Trọng Thiên không thèm nói, Tư Lăng hỏi không được nên cũng không hỏi nữa, đỡ phải bị nó tức chết.
Bất quá, nghĩ đến những thứ vừa nãy vơ vét được ở cung điện, hắn lại không khỏi cười híp cả mắt, hoàn toàn không còn vẻ ngoài đơ đơ như ở trước mặt người ngoài nữa. Bộ dáng vui sướng ra mặt này thật khác biệt quá lớn so với hình tượng lúc bình thường, thậm chí có chút thổ bỉ, khiến Trọng Thiên trực tiếp đập đuôi vào mặt giúp hắn kiềm chế một chút.
Tiếp đó Tư Lăng tùy ý chọn một con đường bước đi. Hắn tiến vào Huyễn Thiên bí cảnh đã được hai tháng, tính toán thời gian thì còn không tới một tháng nữa Huyễn Thiên bí cảnh sẽ đóng lại, đến lúc đó lần mở ra kế tiếp sẽ là hai mươi năm sau. Mà thứ Trọng Thiên cần đến nay vẫn chưa tìm được, Tư Lăng cũng có chút lo âu là sẽ để vuột mất, đến lúc đó chính mình cũng sẽ bị nó ""giận chó đánh mèo"" oan uổng.
Tư Lăng lại vòng vòng trong cung điện mấy ngày. Không gian ở đây vô cùng lớn, không có một bóng người, thế nhưng lại nuôi dưỡng rất nhiều yêu thú cùng con rối nguy hiểm. Tư Lăng cảm thấy chủ nhân cung điện này quả thực tên biến thái, đa nghi rất nặng. Cái cung điện nhìn có vẻ an tĩnh này lại bị biến thành nơi nguy hiểm tứ phía, mỗi một cửa lớn trong cung điện đều bố trí đầy cạm bẩy và trận pháp, còn dùng thêm một ít yêu thú cấp cao thời Thượng Cổ để giữ cửa nữa. Lúc mới bắt đầu Tư Lăng còn tràn ngập ý nghĩ vơ vét nhiều đồ tốt một chút, hiện tại Tư Lăng đã không dám nghĩ như vậy nữa, mỗi lần đến một cung điện đều phải cẩn thận mà ẩn giấu hành tung, đỡ cho bị trận pháp, cạm bẩy trên cửa hoặc là yêu thú giữ cửa chơi cho mấy phát.
Bất quá Tư Lăng đã phát hiện ra một vấn đề, mấy cung điện này khi đi vào thì bị cản trở, như muốn ra ngoài thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Xem ra chủ nhân cung điện này chỉ là muốn ngăn cản người khác đi vào thôi.
Tư Lăng không khỏi sinh ra một ý nghĩ, nơi này chắc không phải là động phủ của tu sĩ Thượng Cổ của Huyễn Thiên bí cảnh đó chứ? Lẽ nào cánh cửa trên đảo trung tâm Song Tử Hồ là dẫn về nơi này? Hay là cơn lốc màu đen kia đã cuốn hắn vào một cái đường tắt, giúp cho hắn đỡ mất thời gian tới nơi này hơn so với người bên ngoài?
Nếu là như vậy, cũng giải thích được tất cả. Không trách được những cung điện này lại có nhiều bảo bối hiếm có như vậy, mỗi một thứ đưa ra đi đều đủ để người ta đỏ mắt tranh giành. Mà Tư Lăng mấy ngày nay cũng trải qua trăm cay nghìn đắng mới có thể đột phá được hai gian đại điện, vơ vét được kha khá thứ ở bên trong.
Nhưng mà, bảo vật tuy rất tốt, nhưng với tu vi của Tư Lăng bây giờ thì không cách nào tiến vào nhiều cung điện hơn được. Lúc hắn đang tiến vào một cung điện tên là “Hỏa Vân Điện”, bị một con rối giữ cửa với tu vi Nguyên Anh gây thương tích. Tuy rằng bị thương có chút nặng, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt, Tư Lăng ở bên trong thu hoạch được hai khối Thiên Hỏa bị phong ấn, trong đó khối màu xanh đã bị Trọng Thiên nuốt trọn, còn lại một khối màu tím thì Tư Lăng nhất quyết không cho nó ăn, hắn muốn để lại cho đại ca.
Tư Lăng biết Tư Hàn thôn phệ Băng Diễm, làm cho khí tức trên người sinh ra biến hóa, cả linh căn cũng có vẻ không giống như linh căn biến dị hệ băng bình thường, cần phải tiến hóa hơn một chút, có vẻ phải tiếp tục thôn phệ thêm Băng Diễm biến dị nữa. Mà khối hỏa diễm bị phong ấn ở trong băng tinh kia hiện ra màu tím sáng, toả ra khí tức Thiên Hỏa, tuy rằng cái đứa mới chuyển nghề sang tu tiên như Tư Lăng thì không cách nào tìm hiểu được thông tin của nó, bất quá nhìn dáng vẻ thèm thuồng của Trọng Thiên thì đã xác định nó hết sức lợi hại. Thứ tốt đương nhiên phải để lại cho đại ca.
Liên tiếp xông qua hai cung điện, Tư Lăng cũng biết đồ vật bên trong mặc dù không tệ, nhưng với thực lực bây giờ của hắn thì thực sự không đấu lại những yêu thú hay con rối giữ cửa kia, cũng không thể tiếp tục tham lam nữa, chữa khỏi vết thương xong bèn tiếp tục lên đường.
Lại đi dạo hai ngày, Tư Lăng rốt cục rời khỏi được cung điện khắp nơi đầy bảo vật nhưng lại làm người ta không thể phá vỡ này, hắn đi tới phần cuối của cung điện.
Tư Lăng nhìn về cái thang trời dẫn tới một cái cung điện trên tầng mây, lúc này mới phát hiện cung điện đó được treo ở giữa không trung, hơn nữa giữa cung điện này và những cung điện khác được nối với nhau bằng một cái thang trời. Bốn phía sương mù quanh quẩn, mây trắng trôi bồng bềnh, tựa như tiên cảnh vậy. Chỉ là, Tư Lăng hiện tại thấy khá lúng túng, lên đi hay là đi xuống bây giờ?
Trọng Thiên trực tiếp dùng móng vuốt vỗ vào mặt Tư Lăng, bảo Tư Lăng đi xuống.
“Thứ ngươi muốn ở phía dưới?” Tư Lăng hỏi.
Trọng Thiên dùng đuôi quét một vòng quanh mặt Tư Lăng, sau đó gật gù.
Như thế Tư Lăng bèn bước lên thang trời đi xuống phía dưới.
Thang trời không biết có bao nhiêu bậc, rõ ràng mắt thường có thể nhìn thấy nơi cuối của cung điện, nhưng đã đi rất lâu vẫn như dậm chân tại chỗ vậy. Tư Lăng dứt khoát trực tiếp ngự kiếm bay xuống, còn vỗ thêm trên người tấm Thần Hành phù, dù thế vẫn bay mất một ngày mới đến cung điện phía dưới.
Tư Lăng mới vừa bước vào cung điện, liền cảm giác được trong cung điện có người đấu pháp. Hắn giật mình đồng thời cũng có mấy phần cao hứng, rốt cục có thể gặp người khác để hỏi xem nơi này rốt cuộc là đâu rồi. Bất quá Tư Lăng không có nóng nảy lỗ mãng chạy ra, sau khi vỗ trên người tấm Liễm Tức phù thì mới tiến vào cung điện.
Sau khi thêm một đoạn đường, hắn rốt cục nhìn thấy hai phe tu sĩ đang đấu pháp ở một chỗ bên trong cung điện. Chờ khi nhìn rõ người của hai phe, Tư Lăng giật mình, trong thần thức phát hiện một ám khí giống như một cây kim nhỏ xíu không biết xuất hiện từ đâu bắn nhanh về hướng một người trong đám, Tư Lăng sắc mặt đại biến, vội vàng nhắc nhở: