Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 70: Bí mật của Tô Hồng Phi



Sau khi Liễu Thành Phong và Tư Lăng chia tay, cậu ta liền đi một chuyến tới Tiệm Thông Thành Phù, cầm linh phù mà mấy sư đệ sư muội làm ra  giao cho người phụ trách trong cửa hàng rồi mới chậm rãi trở về sư môn.

Về đến phái Thiên Tông, sắc trời đã sẫm tối, Liễu Thành Phong ngắm nhìn sắc hoàng hôn còn sót lại nơi chân trời, giữa hai lông mày trong sáng nhuộm một chút sầu lo. Nhớ tới sáng nay đi bái kiến sư phụ, sư phụ nói sư tỷ bị thương, lúc đó hắn đã trực tiếp đi tới động phủ của sư tỷ, muốn xem tình hình thế nào, nhưng lại phát hiện bên trong không có đáp lại, Truyền Âm phù cũng không có động tĩnh, làm hắn thực lo lắng.

Đã nghĩ tới, Liễu Thành Phong liền lấy ra phi kiếm, bay thẳng đến động phủ của Tô Hồng Phi.

Nửa đường, gặp phải Tiêu Trạc toàn thân chật vật mệt mỏi, Liễu Thành Phong ngừng lại, kinh ngạc nói: "Tiêu sư huynh, huynh làm gì mà thê thảm vậy? Huynh mới từ cấm địa về à?" Phương hướng vừa rồi của Tiêu Trạc đúng là cấm địa của Thiên Tông phái.

Cái gọi là cấm địa chính là một Tiểu cảnh của Thiên Tông phái, nghe nói nơi đó là do mấy triệu năm trước, vị Khai sơn tổ sư gia [1]của phái Thiên Tông đã tự tay chế tạo để làm nơi tu luyện cho hậu nhân. Bình thường, đệ tử Trúc Cơ muốn tôi luyện bản thân, có thể xin sư môn một cái ngọc giản chứng minh thân phận rồi lập tức có thể vào cấm địa, ở nơi đó thu được thành quả không tưởng tượng nổi.

[1]* Người sáng lập. Vốn là từ dùng trong Phật học, chỉ người đầu tiên xây dựng chùa trên một ngọn núi nổi tiếng, sau được dùng để chỉ người hay nhóm người đầu tiên sáng lập ra một ngành nghề, ở đây là người lập ra môn phái.

Nhìn thấy Liễu Thành Phong, Tiêu Trạc vốn có chút phiền muộn bỗng trở nên ung dung mấy phần, gật đầu nói: "Đúng vậy, Liễu sư đệ mới vừa xuất quan sao?"

"Ừm, mới xuất quan hôm kia." Liễu Thành Phong lộ ra một nụ cười như ánh mặt trời, nói rằng: "Tiêu sư huynh, đệ có nghe nói chuyện của Nguyệt sư tỷ và phái Nhạc Hải, Nguyệt sư tỷ không sao chứ?"

Nói đến chuyện này, vẻ mặt Tiêu Trạc vốn có chút dịu đi lại trở nên vô cùng không tốt. Hắn không khỏi nhớ tới một tháng trước tu sĩ Nguyên Anh phái Nhạc Hải tới cửa đến đòi công bằng cho việc Nguyệt Thiên Dạ đả thương người. Không thể bảo vệ nữ nhân mình yêu thích làm hắn hết sức đau khổ, cũng làm cho hắn ý thức được tu vi của mình vẫn còn quá thấp. Lại thêm, từ khi biết Nguyệt Thiên Dạ, hắn luôn trì hoãn tu hành, cho nên một tháng qua mới luôn cố gắng đi cấm địa mài giũa chính mình như vậy.

"Nguyệt sư tỷ của đệ bị thương nghiêm trọng, hiện đang bế quan chữa thương."

Sau khi nghe xong, Liễu Thành Phong vội vàng hỏi: "Nguyệt sư tỷ không sao chứ?" Tuy rằng có nghe Nguyệt Thiên Dạ bị thương, nhưng nghe nói nàng ta lợi hại đến mức có thể thoát được một đòn của tu sĩ Nguyên Anh, làm hắn nhận thức được sự lợi hại của Nguyệt Thiên Dạ.

"Yên tâm, sẽ nhanh khỏi thôi."

Hai người lại hàn huyên một hồi, Tiêu Trạc nói: "Liễu sư đệ, có thể không lâu nữa ta sẽ rời sư môn ra ngoài rèn luyện, đến lúc đó..." Do dự một chút, cuối cùng đem ý định bảo Liễu Thành Phong hỗ trợ chăm sóc Nguyệt Thiên Dạ nuốt trở lại. Hắn biết, so với vị sư đệ nhân duyên tốt nhà mình, Nguyệt Thiên Dạ vì một ít nguyên nhân cho nên quan hệ với người ở Thiên Tông phái cũng không tốt. Tiêu Trạc hiểu đó là do những người nọ hiện vẫn không biết con người của Nguyệt Thiên Dạ, nếu bọn họ đều biết Nguyệt Thiên Dạ luyện đan luyện khí lợi hại cỡ nào, còn không tới nịnh bợ mới là lạ đó?

Lần vào bí cảnh này, Nguyệt Thiên Dạ chọc tới tu sĩ phái Nhạc Hải, khiến sư phụ Tiêu Trạc nhận ra đồ đệ mình bị Nguyệt Thiên Dạ mê hoặc đến vì nàng sinh vì nàng chết, thực sự không phải việc tốt, muốn tách bọn họ ra. Vì thế sư phụ Tiêu Trạc hi vọng hắn ra ngoài rèn luyện một phen, Tiêu Trạc không cách nào phản đối an bày của sư phụ được cả. Nguyệt Thiên Dạ bị thương nghiêm trọng, có lẽ cần một năm rưỡi nữa mới có thể khôi phục, nếu mình không ở đây, còn không biết những đệ tử nhìn Nguyệt Thiên Dạ không vừa mắt sẽ bắt nạt nàng tới cỡ nào đây.

Sau khi tách khỏi Tiêu Trạc, Liễu Thành Phong tiếp tục hướng tới động phủ của Tô Hồng Phi, chỉ chốc lát sau đã đến nơi.

Trước Động phủ có bày trận pháp, Liễu Thành Phong thử thử, phát hiện trận pháp còn lợi hại hơn trước đây, hẳn là trình độ bày trận của Tô sư tỷ lại tăng lên rồi.

Truyền Âm phù vẫn không liên lạc được với ai, Liễu Thành Phong suy nghĩ một chút, hết sức vô lại lưu manh xông vào trong trận pháp.

*****************************

Trong động phủ, không một bóng người.

Sau đó không lâu, không gian khẽ chuyển động, một bóng người bỗng xuất hiện ở trong động phủ.

Tô Hồng Phi còn chưa đứng vững, đã không chống đỡ được mà phun ra ngụm máu, sắc mặt xám xịt mà ngã xuống trên giường. Sau khi gắng gượng ngồi xếp bằng xong, nuốt một viên linh đan chữa thương, mới ngồi xuống bắt đầu chữa thương.

Tô Hồng Phi lần này đả tọa mất năm ngày năm đêm, sau năm ngày thì thương thế mới khá hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng tái nhợt, một dáng vẻ máu huyết hao tổn quá nghiêm trọng.

Cảm giác được máu huyết hao tổn một nửa, Tô Hồng Phi cười khổ một tiếng, không nghĩ tới con rồng kia lại khó đối phó như vậy, thật không biết Nguyệt Thiên Dạ kiếp trước làm thế nào có thể thu phục Thần Long thành yêu sủng của mình. 

Bất quá nghĩ đến trên người Nguyệt Thiên Dạ có cái không gian tuỳ thân thần kỳ kia, cả linh dịch vạn năm cũng đưa ra được, vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Huyết mạch của Thần Long có cao quý đến đâu, nhưng cũng là một kẻ biết thời thế, trú ở một nơi có thể cung cấp cho mình linh dịch vạn năm, tin tưởng cũng là cam tâm tình nguyện. Mà nàng chỉ có được một cái Giới tử không gian luyện chế tìm được ở Huyễn Thiên bí cảnh, ngoại trừ có thể cất giữ sinh vật sống và trồng linh thảo ra thì không có cái công năng gì thần kỳ cả. Giới tử không gian tuy rằng rất lớn, nhưng cũng không thể coi là nơi tự do được, chớ trách con thần long kia không muốn ở lại. 

Thần Long là một chủng tộc cao ngạo, nếu không phải nó bị Nguyệt Thiên Dạ làm bị thương nghiêm trọng, nàng sẽ không thể nhân cơ hội thu nó vào Giới tử không gian. Mấy ngày nay, nàng luôn ở trong Giới tử không gian cùng con Thần long kia đấu trí so dũng khí, nỗ lực giày vò nó khiến nó thương càng thêm thương. Nếu Thần Long không muốn cúi đầu, vậy thì đánh tới khi nào nó đồng ý cúi đầu mới thôi.

Thật vất vả mới làm Thần Long suy yếu chỉ còn chút sức lực, không có cách nào phản đối, nàng mới có thể nhân cơ hội khế ước với nó. Nhưng lúc lập khế ước, Thần Long lại đưa ra điều kiện, nếu nàng không đáp ứng, dù có liều mạng tự bạo Long Đan nó cũng không đáp ứng khế ước với nàng. Tô Hồng Phi bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng. Mà điều kiện Thần Long đưa ra chính là, đợi khi nàng phi thăng thượng giới, phải dẫn nó cùng phi thăng; khi nàng trở thành thần tiên thì phải lập tức giải trừ quan hệ khế ước với nó.

Bởi vì trước đó đánh nhau quá ác liệc, Giới tử không gian bị hư tổn đến không còn hình dáng, cũng làm cho nàng bị thương nghiêm trọng, tinh huyết bị Thần Long nuốt hơn phân nửa. Với tình trạng này của nàng, có lẽ phải bồi dưỡng mấy năm mới có thể tu bổ đầy đủ tinh huyết lại như cũ.

Suy tưởng kết thúc, Tô Hồng Phi mắt lộ ra kiên nghị. Bất kể như thế nào, nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ, mạnh đến không ai có thể chi phối được vận mệnh của nàng! Đặc biệt là Nguyệt Thiên Dạ, những sỉ nhục khốn khó mà kiếp trước ả ta cùng những nam nhân kia đã tạo cho mình, nàng không cần trả lại từng cái từng cái, nhưng cũng đừng hòng mong nàng mặc cho bọn họ xâu xé như kiếp trước nữa.

Rốt cục giải quyết xong chuyện Thần Long, Tô Hồng Phi mới có tâm tình để ý tới cái khác. Lấy ra Truyền Âm phù, mấy ngày này đã có mấy người liên lạc với nàng, mà làm cho nàng giật mình chính là truyền âm của Liễu Thành Phong: "Sư tỷ, tỷ không ở đó à? Đệ bị nhốt trong trận pháp ngoài động phủ của tỷ nè. Mau tới cứu đệ ra ngoài đi, nếu không sư đệ sẽ chết đói mất thôi."

Tô Hồng Phi nhanh chóng dùng thần thức nhìn vào trong trận pháp, quả nhiên nhìn thấy một thiếu niên nhàm chán ngồi xổm ở trong trận, phồng cái mặt bánh bao lẩm bà lẩm bẩm, hoàn toàn không giống dáng vẻ sắp chết đói như hắn nói.

Lúc Liễu Thành Phong rốt cục được thả ra, nhất thời tủi thân, vốn là muốn bày vẻ mặt lên án nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Tô Hồng Phi thì hóa thành giật mình đau lòng.

"Sư tỷ, sao tỷ lại biến thành bộ dạng này? Tỷ bị thương lúc nào? Có nghiêm trọng không?"

Tô Hồng Phi lắc đầu, ánh mắt ôn hòa mà nhìn thiếu niên đang tìm kiếm linh đan trong túi Trữ vật của mình. Có thể nói, sau khi trở lại cõi đời này, người khiến nàng mang trong lòng cảm kích ngoại trừ sư phụ ra, chính là người tiểu sư đệ này. Đời trước tuy rằng chết sớm, nhưng oán hận và không cam lòng khiến cho nàng lưu lại thần niệm[2] ở nhân gian, cũng nhìn thấy rất nhiều chuyện sảy ra sau khi nàng chết.

[2] Thần niệm: ở đây hẳn là ý ''ý thức có sự sống''.

Sau khi cha mẹ qua đời, là Sư phụ đã thu nhận đứa trẻ mồ côi như nàng; lúc vị hôn phu của nàng phản bội, người đã tự mình đi tới đại lục Trung Ương để đòi lại công đạo. Mà tiểu sư đệ sau khi biết nguyên nhân nàng tử vong, thay đổi như một người khác, sau một lần tẩu hỏa nhập ma đã biến thành Sát Ma chỉ biết tàn sát. Dù vậy hắn vẫn nhớ tới báo thù cho nàng, cuối cùng chết ở trong tay đám Nguyệt Thiên Dạ, bất quá cũng khiến bọn Nguyệt Thiên Dạ trả giá nặng nề.

Hồi tưởng kết thúc, Tô Hồng Phi đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng từ trong túi trữ vật lấy ra một hạt châu màu đỏ to bằng nắm tay, đưa cho Liễu Thành Phong, nói rằng: "Sư đệ, đây là Tịnh Hóa Châu tỷ tìm thấy trong Bí cảnh, có thể lọc sạch sát khí trên người đệ. Đệ nhanh luyện hóa nó đi."

Liễu Thành Phong giật mình nhìn nàng. Phương thức hắn tu luyện không giống những tu sĩ khác, chính là đi theo con đường giết chóc, sức chiến đấu cao hơn một cấp so với tu sĩ cùng cấp, khiêu chiến vượt cấp xưa nay không là vấn đề. Bất quá sau mỗi lần chiến đấu, cả người sát khí tràn ngập không tiêu tán, dần dần sẽ hóa thành tà khí lưu lại trong thân thể.

Tu vi của hắn càng cao, tà khí lưu lại càng nhiều, lúc tà khí đầy tràn, đó là lúc nó bắt đầu ăn mòn thân thể cùng linh thức của hắn, mang đến ảnh hưởng tiêu cực không thể dự tính. Nếu hắn không cách nào áp chế sát khí, sẽ nhanh chóng có một ngày tẩu hỏa nhập ma, trở thành Sát Ma bị sát khí khống chế, không còn bản tâm của chính mình.

Nếu có Tịnh Hóa Châu thì khác, mỗi lần sát khí sinh ra sẽ bị Tịnh Hóa Châu thanh trừ, từ nay về sau sát khí sẽ không còn trở thành mầm họa của hắn nữa.

"Sư tỷ..." Liễu Thành Phong thì thào kêu một tiếng, không biết nên nói cái gì. Không cần phải nói, Tịnh Hóa Châu này nhất định là do sư tỷ trải qua ngàn vạn hiểm nguy mới tìm được, lại không nghĩ rằng nàng tìm nó là vì mình.

Tô Hồng Phi mỉm cười mà xoa nhẹ đầu của hắn, nhẹ giọng nói: "Sư đệ, sau này sát khí sẽ không còn là sự uy hiếp của đệ nữa. Phải tu luyện thật tốt, không nên..." làm chuyện điên rồ nữa.

Liễu Thành Phong tiếp nhận Tịnh Hóa Châu, cảm động gạt đi  hơi nước trong mắt, kéo tay của nàng nói: "Sư tỷ, tỷ đối với đệ còn tốt hơn cả cha mẹ. Đệ sẽ tu luyện thật chăm chỉ, sau này có ai dám bắt nạt tỷ, đệ sẽ giúp tỷ bắt nạt trở lại."

Tô Hồng Phi mặt đen, tình cảm của mình ở trong lòng sư đệ có địa vị giống như cha mẹ hắn hả? Bất quá cha mẹ thì cha mẹ, với tuổi tác tâm lý của nàng, làm cha mẹ của hắn còn thừa sức.

Sư tỷ đệ hai người lại trò chuyện một lúc, biết sư đệ hôm nay xuống núi tìm Tư Lăng uống rượu, Tô Hồng Phi sửng sốt một chút. Nhìn sư đệ kể lễ tới cao hứng, trong mắt có chút phức tạp, bất quá lại không nói gì. Thế giới này đã có chút không giống với thế giới nàng từng trải qua, không thể tiếp tục dựa vào ký ức để suy đoán.

Trước tiên, lúc Tư sư huynh mất tích Tư Lăng biểu hiện lo lắng rất chân thực. Đời trước nàng thật ra biết được lúc Tư sư huynh mất tích, "Tư Lăng" còn từng nói với Nguyệt Thiên Dạ, nếu Tư sư huynh vĩnh viễn mất tích thì tốt rồi, sẽ không còn ai ngăn cản bọn họ. Bất quá may là mười năm sau, Tư sư huynh đã trở lại; còn mười năm này hắn đã đi nơi nào thì chỉ có mấy trưởng bối trong sư môn mới biết được. Khi đó nàng vừa vặn đến thăm sư phụ, trùng hợp nghe được sư phụ nói, mười năm này Tư sư huynh là lưu lạc đến Ma giới. Huynh ấy không chỉ bình an trở lại, còn tu luyện đến Kim Đan kỳ, nếu không là người thiên tư ngất trời, sao có thể tu luyện đến Kim Đan kỳ ở Ma giới - nơi bất lợi cho nhân tu kia chứ.

Đối với người thân, Liễu Thành Phong xưa nay không giấu giếm gì, hắn  tiếp tục kể lại những chuyện đã xảy ra gần đây cho nàng nghe. Lúc nghe được Nguyệt Thiên Dạ thoát khỏi một đòn của tu sĩ Nguyên Anh phái Nhạc Hải, Tô Hồng Phi cũng không kỳ quái. Chuyện xảy ra với Nguyệt Thiên Dạ kỳ thực không sai biệt nhiều so với đời trước; mà nàng cũng biết Lưu Hải Uy chết không phải do Nguyệt Thiên Dạ hạ thủ, là do tên bán yêu Đồ Mục kia.

Có thể nói, toàn bộ Tây Cảnh, người tu vi cao nhất chính là cái tên bán yêu kia. Đây là một tai hoạ ngầm, Tô Hồng Phi vẫn luôn né tránh đối đầu cùng Đồ Mục. Bất quá chuyện này cũng chính là ngòi nổ mở đầu một loạt những chuyện phát sinh sau này. Thật là làm cho nàng có chút lo lắng.

Trò chuyện đủ mọi thứ xong, Tô Hồng Phi liền bảo Liễu Thành Phong trở về luyện hóa Tịnh Hóa Châu.

Chờ sau khi Liễu Thành Phong rời đi, Tô Hồng Phi lại tiếp tục tĩnh dưỡng mấy ngày, sau đó mới tiến vào Giới tử không gian tìm con Thần Long đang thoi thóp vì bị thương kia.  Thật vất vả mới khế ước được với nó, cũng không thể mặc nó chết ngay bây giờ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.