Trùng Sinh Nông Thôn Hảo Tức Phụ

Chương 2: Chương 2





“Cũng không phải chính là nàng sao, không phải ta khen nha, đứa cháu gái ngoại này của ta chính là đốt đèn lồng làng trên xóm dưới cũng chưa ra tìm đấy.

Bộ dáng chỉnh tề này, trong nhà ngoài ngõ việc nào cũng biết làm, tính tình cũng tốt, ngày thường miệng luôn nói cười, ta đau nàng như đau thân khuê nữ vậy.” Lý Đại Hồng nói đến Trương Ninh tốt như thế nào, thật là nói một ngày một đêm cũng nói không xong.
Đôi mắt Tống mẫu ngày càng thêm sáng lên, chỉ là sáng trong chốc lát lại ảm đạm đi.

Nàng thở dài nói: “Cô nương tốt như vậy, nhà người ta nguyện ý sao?” Thật ra không phải nàng cảm thấy nhi tử chính mình không tốt, chỉ là rốt cuộc đã cưới một lần tức phụ, Trương gia điều kiện không tồi, hơn nữa khuê nữ cũng tốt, rốt cuộc vẫn là không xứng với nhà người ta.
Lý Đại Hồng thấy nàng nghĩ như vậy, liền biết nàng coi trọng rồi, chỉ là trong lòng không dám nghĩ đến.

Như vậy, Lý Đại Hồng trong lòng liền an tâm rồi.

Nếu trong nhà Tống Kiến Quốc xem trọng cháu ngoại gái chính mình, về sau cháu ngoại gái lại đây, liền không ai có thể bạc đãi nàng.

Hơn nữa, có Chu Tuệ kia so sánh ở phía trước, cháu ngoại gái này của mình không phải là tốt nhất sao.
Nàng lôi kéo tay Tống mẫu nói: “Ngươi cũng đừng nói lời này, cái gì nguyện ý hay không, không phải đều xem duyên phận sao? Đại tẩu tử ngươi nếu là coi trọng, ta liền giúp ngươi chạy cái chân, đi hỏi thăm giúp, có thể thành đó là hai nhà duyên phận, chính là không thể nên duyên, kia cũng là duyên phận không tới, ngươi nói đúng không?”.
Nghe xong Lý Đại Hồng nói, Tống mẫu trong lòng cũng bắt đầu lung lay.

Từ khi nàng tự tiện chủ trương cho nhi tử chính mình lấy nữ nhân Chu Tuệ kia, nàng liền hối hận trong lòng, liền gặp nhi tử cũng không có mặt mũi nào.

Lần này lấy tức phụ, nàng cũng không nghĩ ủy khuất nhi tử, có thể cho lấy người tốt, tự nhiên muốn lấy người tốt nhất.
Tống mẫu kích động lôi kéo tay Lý Đại Hồng, “Đại muội tử a, ngươi nếu có thể thành, về sau ngươi chính là thân muội tử của ta.

Về sau có cái gì hay việc gì đều tới tìm ta, ta khẳng định không né tránh.”
“Ai da uy, ta đây đã có thể không khách rồi.” Lý Đại Hồng cười ha hả đáp ứng.
Chờ sau khi Lý Đại Hồng trở về, Tống mẫu liền vào phòng cùng khuê nữ, còn cùng bạn già nói chuyện này.
“Ngươi vừa mới cùng Lý Đại Hồng nói chính là việc này sao.” Tống lão đầu hút thuốc lá ngồi ở trên giường buồn mặt, hiển nhiên là đang nghiêm túc suy xét.
“Mẹ, có chắc chắn không?” Tống gia muội tử Tống Xuân Lan lo lắng nói.


Nàng hiện tại là bị Chu Tuệ nữ nhân này khiến dọa sợ, ai có thể biết, nữ nhân lớn lên xinh đẹp lại có thể làm ra loại chuyện này chứ.
Tống lão đầu cũng nói: “Xuân Lan nói rất đúng, chúng ta phải cân nhắc lại tìm rồi nói, tìm một cô nương an an phận phận, lớn lên bình thường là được.

Trương Ninh tốt như vậy, về sau không biết có thể hay không lấy về được đâu.” Con của hắn quanh năm suốt tháng không ở nhà, bọn họ chính là mỗi ngày trông coi đi chăng nữa, cũng chưa chắc tức phụ không vượt tường (ngoại tình) đâu.
“Nhưng chính là ta không muốn nghĩ tìm một người kém hơn so với Chu Tuệ.” Tống mẫu đột nhiên lau nước mắt khóc lên, “Lúc trước nếu không phải ta mắt bị mù, nhìn nàng thủy linh, nghĩ nhi tử khẳng định thích, như vậy liền thẳng một đường cưới về nhà.

Cũng sẽ không có sự việc mất mặt ngày hôm nay này.

Cái tên đáng chén ngàn đao, nếu là còn dám trở về, ta khẳng định cùng nàng liều mạng.

Ô ô ô……”
“Mẹ, ngươi đừng khóc, ai biết nàng có khả năng làm việc đó chứ.” Tống Xuân Lan vẫn chưa có kết hôn, có vài câu cũng nói không nên lời.
Tống lão đầu cũng là trầm mặc đã lâu, yên lặng ở trong phòng vòng quanh, một lát sau, mới thở dài nói: “Nếu không, trước nhìn xem đi, không khéo lại thật sự là một hài tử tốt.”
Đều là làm cha làm nương, đều suy nghĩ cho nhi tử của chính mình điều tốt nhất.
Ngày hôm sau, Tống mẫu liền vội chạy nhanh đi tìm Lý Đại Hồng.
Nàng nghĩ muốn trước cùng cô nương nhà người ta gặp mặt, để hai bên hiểu biết một chút, rồi mới nhắc lại việc hôn sự.

Đây cũng là điều tốt đối với cô nương nhà người ta, rốt cuộc nếu như không có sự hiểu biết về đối phương thì liền nói về việc hôn sự trước, còn nếu như là một cô nương mặt sau khinh thường người trong nhà của mình, vậy thì không đề cập đến nữa, về sau cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc cô nương người ta được làm mai không phải sao?
Lý Đại Hồng biết nàng đây là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cho nên muốn xem trước một chút mà thôi.

Nàng trong lòng có chút không cao hứng, nhưng khi nghĩ lại thì lại cảm thấy có vài phần đạo lý, xem xét lại nếu như cháu gái ngoại của mình hủy hôn, như vậy không phải thanh danh sẽ không tốt sao.

Chi bằng tìm cái lấy cớ lại đây chơi, cho nhau hiểu biết một chút, cho dù không thành cũng không ảnh hưởng cái gì.
Nàng lập tức vỗ đùi, “Haizz, ta trước kêu người báo tin kêu nàng lại đây, khi nào người tới, ta lại kêu Đại Trụ đi tìm ngươi.”
“Ai da, thật đúng là phiền toái đại muội tử ngươi.” Tống mẫu trong lòng thở phào một hơi, trên mặt cười nói tràn đầy nếp nhăn.
Tống mẫu vừa đi, Lý Đại Hồng liền bảo nhi tử của mình đi một chuyến đến nhà Trương Ninh, chỉ nói là chân đau, ngày hôm qua rượu thuốc cũng không dùng, phiền toái Trương Ninh lại qua đây một lần.
“Sao lại đi qua đó nữa, coi người trong nhà chúng ta đều không làm việc có phải hay không, Trương Ninh đi qua, ai sẽ làm cơm trưa?” Tống Hồng Mai vẻ mặt không cao hứng ở cửa cắn hạt bí đỏ.
Nàng ngày hôm qua đã phải làm cả ngày, hôm nay thật vất vả được một ngày thoải mái, chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt một ngày này đâu, giờ nếu Trương Ninh đi rồi, không phải lại muốn nàng làm việc nhà sao?

Tống Đại Trụ lần đầu tiên bị một nữ nhân như vậy thét to, trên mặt có chút xấu hổ, chỉ là hắn cùng Tống Hồng Mai sống trong một cái thôn, biết nữ nhân này có cái miệng lợi hại, cho nên cũng không để ý tới nàng.
Trương Ninh cũng mặc kệ Tống Hồng Mai, nàng biết nếu thật là sát dược rượu, dì cả nàng tuyệt đối sẽ không khiến nàng cố tình đi một chuyến như vậy.

Tìm như vậy chính là lấy cớ, chỉ sợ chuyện hôn sự nàng nhờ hôm trước có gì xảy ra rồi.
Nàng nói với Tống Đại Trụ: “Đại Trụ ca, ngươi chờ ta đi vào đổi bộ quần áo, thăm người thân cũng không thể quá keo kiệt.”
Nàng vừa nói vừa chạy nhanh vào phòng, nhanh chóng thay đổi một thân áo sơ mi điểm ô vuông đẹp đẽ, lại buộc một tóc đuôi ngựa, trên mặt cũng lau một chút, có vẻ thanh sảng (thanh mát+sảng khoái), mới đi ra.
Tống Hồng Mai thấy nàng thật muốn đi, tức khắc nóng nảy, “Ngươi thật muốn đi sao, ngươi đi rồi ai nấu cơm hả?”
“Đại tẩu quản thiên quản địa, cũng quản không được cô em chồng đi chỗ nào nha.

Trong nhà không ta liền không có cơm ăn sao?” Trương Ninh liếc nàng một cái, liền lôi kéo Tống Đại Trụ đi rồi.

Từ sau khi nàng trùng sinh trở về, nàng liền không muốn lãng phí thời gian ở trên người Tống Hồng Mai một chút nào.
Lúc đi trên đường, Tống Đại Trụ mới nói lời nói thật.
Chẳng qua hắn cũng không rõ ràng tình huống lắm, chỉ biết nương Tống Kiến Quốc tới nhà bọn họ một chuyến, cũng không biết nói cái gì, nương Lý Đại Hồng của hắn kêu hắn tới tìm Trương Ninh đi qua.
“Nương Tống Kiến Quốc là cười ra cửa sao?”
“Nhìn rất cao hứng.”
Trương Ninh lúc này trong lòng cũng rõ ràng.

Chỉ sợ là Tống gia cũng động tâm, chính là còn muốn xem thêm một chút.
Nàng tự nhận chính mình không thể kém so với các cô nương khác, càng không thể kém so với cái người tên Chu Tuệ đó, cho nên sau khi biết người Tống gia người động tâm, nàng liền không lo lắng này nọ nữa.

Tống Kiến Quốc đời trước còn không có tái hôn đâu.

Nhưng là đời này chính mình nếu có thể trùng sinh, còn có cái gì không có khả năng thay đổi nha?
Lúc đến nhà dì cả, dì cả Lý Đại Hồng quả thực ngồi ở cổng lớn làm rượu thuốc, thấy nàng tới, chạy nhanh vẫy tay bảo nàng lại đây ngồi.


Lại nói với nhi tử Tống Đại Trụ: “Ngươi đi nhà Kiến Quốc, kêu tới cùng ta trò chuyện.”
Tống Đại Trụ mở to mắt, lại không tiện hỏi nhiều, đành phải chạy nhanh đi tìm người.
Bên này Lý Đại Hồng lôi kéo tay Trương Ninh nói: “Người Tống gia nghe xong tình huống của ngươi, miễn bàn có bao nhiêu nhiều thích, người ta còn lo lắng ngươi chướng mắt bọn họ đó.

Ta nhưng chưa nói là ngươi đề nghị, chỉ nói là giúp đỡ bọn họ hỏi một chút, kết quả nàng hôm nay liền chạy tới, nói là muốn trước tiên gặp mặt đã.

Ta vốn đang không vui, cháu gái ngoại ta tốt như vậy, các ngươi còn ghét bỏ sao? Sau suy đi nghĩ lại, như vậy cũng tốt, ngươi cũng vừa lúc nhìn xem, khi tuyển nam nhân a, bà bà (mẹ chồng) phẩm tính như thế nào cũng là rất quan trọng.

Bằng không gả qua đi, phát hiện bà bà không tốt, chỉ có thể chịu.”
Trương Ninh nghe xong lúc sau, ngoan ngoãn nở nụ cười, duỗi tay ấn mắt cá chân Lý Đại Hồng, “Ta liền biết dì cả đối ta tốt nhất.”
“Tiểu nha đầu, liền ngươi nói ngọt.” Lý Đại Hồng nghĩ, nếu là việc hôn nhân này thật sự thành, về sau này có thể mỗi ngày nhìn cháu gái ngoại rồi.
Nàng lại nói: “Mẹ ngươi biết việc này không?”
Nói đến người muội tử kia của nàng, nàng cũng không biết nói gì cho tốt.

Cả ngày nhi tử chính là cái bảo bối, lại một lòng chỉ nghe muội phu kia của nàng thu xếp.

Một cô nương đang tốt đẹp, thành tích tốt như vậy, chính là không cho đi thi đại học.

Sợ cô nương vượt qua nhi tử, về sau đi ra ngoài không có mặt mũi.

Đây là cái đạo lý gì chứ.
Trương Ninh cười nói: “Mẹ ta không biết, khi nào thành lại nói.

Dù sao dì cả cũng là trưởng bối của ta, ngài nhìn trúng cũng giống nhau.”
Lý Đại Hồng biết nàng trong lòng có nỗi khổ, cũng không nói nhiều, cười nói: “Kia nha, ta người làm dì cả này, liền giúp ngươi nhìn xem cho tốt.”
“Nha, đây là chính khách tới chơi.”
Hai người đang ngồi đùa giỡn, liền nghe một cái giọng nữ từ sân cửa truyền đến.

Trương Ninh xem qua đi, liền thấy được Tống mẫu trẻ hơn mười mấy tuổi.

Nhìn trước mắt tinh thần Tống mẫu mười phần hăng hái, Trương Ninh trong lòng cũng cảm thân thiết.


Lúc trước sau khi Tống Kiến Quốc đi rồi, hai lão nhân gia không ai chiếu cố, cho nên nàng sau lại thường xuyên tới xem bọn họ, ở chung mấy năm, mãi cho đến nàng bệnh không xuống giường được, mới không lại đi qua nữa.

Nhưng mấy năm nay ở chung, nàng đã thực sự hiểu biết Tống gia nhị lão.

Đều là người rất thành thật, cho dù có một ít tâm tư, cũng là người bình thường đều có.
Nàng đứng lên, đối với Tống mẫu nói: “Thím khỏe.”
“Ai, khỏe khỏe.” Tống mẫu vui tươi hớn hở đi tới, không dấu vết đánh giá một chút Trương Ninh, thấy nàng mặt mày cũng thập phần đẹp, cùng Chu Tuệ thủy linh không giống nhau mà là nhìn cực kỳ thanh tú, thông minh, hơn nữa bộ dáng này không diễm lệ, chính là một người trang trọng.
Nàng trong lòng âm thầm vừa lòng, lại còn có chút thấp thỏm.

Cô nương tốt như này, có thể coi trọng nhà mình sao?
Lý Đại Hồng nhìn Tống mẫu kia tròng mắt bên trong có nhiệt khí, liền biết đây là nhìn trúng.

Trong lòng âm thầm cười cười, trên mặt cũng là vui tươi hớn hở nói: “Đây là thím Lưu trong thôn ta.

Nhi tử nàng ở bộ đội đang tham gia quân ngũ.”
Trương Ninh lại hô một tiếng, “Thím Lưu khỏe.”
“Thật đúng là ngoan ngoãn.” Tống mẫu thích đến không chịu được.
Lý Đại Hồng nói: “Đây chính là cháu gái ngoại của ta, là một cô nương tốt, có thể không tốt sao?”
Nghe Lý Đại Hồng giống Vương bà tử bán dưa khen ngợi nàng, Trương Ninh trên mặt mang theo vài phần ngượng ngùng.
Tống mẫu nhịn không được nhìn vài lần, trong lòng càng thêm vừa mắt.

Lại âm thầm nghĩ, lúc trước chính mình như thế nào lại không tìm hiểu kỹ thêm, nếu như trước đây tìm chính là vị cô nương này, trong nhà hiện tại đã sống yên ổn rồi.
Nàng càng nghĩ như vậy, trong lòng liền càng thêm phiền muộn.
Nàng lại ngồi vào bên cạnh Trương Ninh, lôi kéo tay nàng, nhìn mặt trên bàn tay có chút chai, liền biết là người ở nhà có làm việc.

Nơi nào giống cái kia Chu Tuệ, ngón tay xanh miết giống nhau, giống như tiểu thư nhà địa chủ vậy.
Nàng lúc trước thật là mù mắt chó.
Tống mẫu trước mắt rất muốn đánh bản thân một cái.
Bây giờ không có nói rõ, Tống mẫu cũng không biết Trương Ninh có phải hay không biết việc hôn nhân này, cho nên cũng không mở miệng, nhưng thật ra muốn nhờ Lý Đại Hồng giúp đỡ nói, âm thầm cho nàng vài cái ánh mắt.
Lý Đại Hồng lại như là không thấy được, một câu cũng không nói, chỉ lôi kéo chút nhàn thoại hàn huyên.
Tống mẫu thấy thế, gấp đến độ không chịu được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.